Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 7: Mày là vui vẻ nhất!




Edit: Hinh

Người đại diện và tiểu thịt tươi chờ ở phòng họp, cuối cùng sau nửa tiếng cũng có thể nhìn thấy bà chủ của Tây Tác, cô gái cất bước chân nhẹ nhàng đi vào cửa, mặc một bộ đồ thoải mái như vừa trở về từ nơi thôn quê.

Lục Nghi Ninh không rảnh trở về thay quần áo, mà bọn họ cũng không quan trọng đến nỗi khiến cô phải ăn diện. Sau khi cô vào cửa liền lập tức bắt gặp hình ảnh tiểu thịt tươi nâng cổ tay lên xem giờ với vẻ mặt không kiên nhẫn, đuôi lông mày nhướng lên, lời nói cũng nhẹ nhàng, ”Hai vị chờ đến không kiên nhẫn rồi?”

Người đại diện vội vàng xua tay, đứng dậy bắt tay với cô, ”Chào cô, Lục tiểu thư.”

Hàng mi dài của Lục Nghi Ninh buông xuống, lười biếng dựa vào mép bàn, ”Xin lỗi, chưa rửa tay.”

Bàn tay giơ giữa không trung của người đại diện cứng đờ, biểu cảm xấu hổ hiện lên khuôn mặt của người đàn ông, cũng may anh ta đã là người có kinh nghiệm trong giới rồi, không tự cao tự đại giống tiểu thịt tươi mới debut.

Lục Nghi Ninh liếc mắt nhìn nam nghệ sĩ đeo kính mắt gọng vàng chói chang vẫn đang ngồi ở kia không nhúc nhích. Trên mạng nói rằng vị tiểu thịt tươi này có gia giáo, mặc kệ người hợp tác, đồng nghiệp hay trợ lý đều đối xử rất lễ phép.

? Rốt cuộc là account marketing nào dám thổi phồng như vậy chứ, cô thật muốn mời họ làm biên soạn.

Lục Nghi Ninh kéo ghế ra ngồi xuống, bày dáng vẻ bàn công chuyện, ”Hai vị đến để hủy hợp đồng à?”

Người đại diện sửng sốt, hai mặt nhìn nhau với tiểu thịt tươi, khi quay đầu lại thì trên mặt đã treo một nụ cười giả nhân giả nghĩa, ”Không phải, bọn tôi muốn đổi nhiếp ảnh gia hợp tác.”

Lục Nghi Ninh không lập tức trả lời ngay, cô lật bản hợp đồng trước mặt ra xem qua một lượt, vẫn chưa xem xong các mục, màn hình điện thoại để một bên đã sáng lên, hấp dẫn mấy phần tinh lực nhỏ nhoi của cô.

Nói chuyện với đám người này, quả thật là phải dốc hết tâm huyết.

Xem xong nội dung, cô hờ hững trả lời một câu, ”Nhiếp ảnh gia trong phòng làm việc các người đều thử hết rồi, không ai có thể nhận được hết.”

Người đại diện khó hiểu nhìn cô gái đối diện.

Lục Nghi Ninh tắt điện thoại, giương mắt lên nhìn, nửa đùa giỡn nói: ”Không lẽ các người muốn tìm tôi chụp à?”

Người đại diện gật gật đầu: ”Đúng là vậy.”

”…” Rốt cuộc là ai cho bọn họ tự tin và dũng khí thế.

Lục Nghi Ninh không hay nhận chụp ảnh, trừ khi là người xứng với cấp bậc của cô, ví dụ như là một nữ diễn viên từng nhận cúp, mức thấp nhất cũng phải là tiểu hoa đán trong giới.

Các ngành sản xuất khác có lẽ sẽ không phân cấp bậc, nhưng trong giới giải trí và giới thời trang thì đúng thật là có luật nhìn người cho đồ ăn.

Người đại diện: ”Lục tiểu thư cứ yên tâm, lần này chúng tôi chắc chắn sẽ đưa ra trăm phần trăm thành ý.”

Lục Nghi Ninh đứng dậy đến bên cửa sổ, kéo mành che cửa sổ ra, ánh mặt trời lúc bốn giờ chiều vẫn chói mắt sáng ngời như trước. Cô liếm khóe môi cười nói: ”Bây giờ mới ban ngày, sao các người đã bắt đầu nằm mơ rồi.”

Cuối cùng tiểu thịt tươi cũng keo kiệt nâng mắt lên, cất chiếc điện thoại mình không ngừng chơi chơi nãy giờ đi, từ khi debut đến nay luôn thuận buồm xuôi gió, anh ta chưa bao giờ bị người ta đối xử thế này, chàng trai không rành sự đời có xu hướng sắp xù lông.

Nhưng mà, tất cả đều bị lời nói lạnh nhạt của Lục Nghi Ninh đè lại.

”Không nói đến chuyện thành tâm hay không thành tâm, chỉ với khuôn mặt này của anh ta, tôi cũng chướng mắt.”

”Mặt khác, tính tình tôi không tốt lắm, về sau nói chuyện với tôi đừng có chơi điện thoại.”

Cô gái khoanh tay đứng bên cửa sổ, vẻ mặt không kiên nhẫn, khắp người đều để lộ cảm giác khinh thường không muốn liếc nhìn, đến bề ngoài ngoan ngoãn yên tĩnh cũng không che được sự lạnh lùng từ tận xương cốt.

Tiểu thịt tươi nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: ”Vừa rồi cô cũng chơi.”

Biểu cảm lạnh lùng của Lục Nghi Ninh có biến hóa, cô vô tội nghiêng đầu, ”Tôi chơi thì được, anh chơi không được. Tôi thích tiêu chuẩn kép thế đấy, anh có thể làm gì tôi nào?”

”…”

Lâm Tấn An nãy giờ đứng bên ngoài nghe lén sợ bên trong có đánh nhau, vừa đẩy cửa ra liền lập tức nói đến giờ tan làm rồi, ”Nếu hai vị vẫn chưa nói xong thì ngày mai lại đến nhé.”

Lục Nghi Ninh miễn cưỡng đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng, dịu dàng hết sức đáp lại: ”Ngày mai không cần đến nữa, cảm ơn.”

Lâm Tấn An tiễn bọn họ, sau đó xoay người chạy về phòng họp, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ”Chị của em ơi, chị thật đúng là chị ruột của em đó, sau này em còn có thể yên ổn nói chuyện không đây?”

”Tôi họ Lục, cậu họ Lâm, ba mẹ chỉ sinh một mình tôi.” Cô ngồi xuống uống miếng nước cho nhuận giọng, ngẩng đầu lên dùng vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục nói, ”Đừng có lôi kéo làm quen với bà chủ.”

Lâm Tấn An im lặng hai giây, vô cùng kiên cường đi ra.

***

Chu Từ Lễ dẫn đoàn khảo sát quay về thành phố S, dặn dò thời hạn nộp luận văn, thứ ba tuần sau là deadline, trên xe lập tức đầy tiếng kêu rên.

Trong khoảng thời gian này Ngô Lăng chỉ lo chơi, chưa viết một chữ nào, cậu đi theo đám người cuối cùng xuống xe, bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, ”Giáo sư Chu, em có thể giao muộn mấy ngày không?”

Chu Từ Lễ lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta, giọng hờ hững, ”Giao muộn mấy ngày?”

Ngô Lăng không ngờ lần này anh dễ nói chuyện vậy, tuy rằng là giọng điệu nghi vấn, không đồng ý rõ ràng, nhưng cậu ta cũng không còn đường sống nào nữa. Đáy lòng thầm nghĩ một ngày không sớm không muộn rồi vươn hai ngón tay ra, lo lắng nói, ”Hai ngày… nhé?”

Chu Từ Lễ nhìn chàng trai lo lắng trước mắt mình, biểu cảm rất sâu xa, ”Hai ngày có thể viết thêm được không ít chữ, tôi hy vọng thứ năm tuần sau có thể thấy được báo cáo một vạn chữ của cậu trong mail của mình.”

Dây thần kinh trong não Ngô Lăng lập tức căng lên, ”Không, không cần, thứ ba tuần sau em sẽ đúng giờ giao luận văn.”

Nói xong, cậu ta nhanh chóng chuồn mất, sợ ở đó lâu thêm một giây, sợ lại cò kè mặc cả nữa, chỉ số khủng bố sẽ tăng thành giáo sư Chu yêu cầu cậu ta viết tay luận văn một vạn chữ.

Chu Từ Lễ đến văn phòng lấy vài tài liệu, khi ra khỏi đại sảnh khu hành chính thì đụng phải Thẩm Tây đang đứng chờ ngoài cửa. Có lẽ là do đợi lâu, hai má cô ta bị cái thời tiết kỳ cục của thành phố S làm cho phiếm hồng.

Sau khi băn khoăn một lúc lâu, Thẩm Tây mới mở miệng nói: ”Giáo sư Chu, em biết mình đã gây rất nhiều phiền phức cho thầy, từ nay về sau em sẽ không làm sai chuyện nữa.”

Chu Từ Lễ rũ mắt suy nghĩ, tầm mắt dời đến bàn tay cứ nắm chặt rồi lại buông ra của cô ta, năng lực chịu đựng của con gái hai mươi mấy tuổi đầu không bằng con trai, nếu tính cách nhạy cảm một chút thì có lẽ sẽ làm ra chuyện cực đoan nào đó.

Thẩm Tây thấy anh không nói lời nào, giọng điệu càng dồn dập hơn, ”Thầy có thể… đừng nói với ba em không?”

Chu Từ Lễ khẽ ừ, ”Tôi đồng ý với em.”

Anh nói xong, định trực tiếp rời đi, nhưng mới bước hai bước, cô gái phía sau đột nhiên lớn giọng, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp đại sảnh —

”Giáo sư Chu, Lục Nghi Ninh không tốt như vẻ bề ngoài đâu.”

”… Cô ta rất giỏi giả vờ.”

Thẩm Tây nhớ đến buổi tối ở bệnh viện hôm ấy, cô gái xé toạt chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa ra, cô có một gương mặt cực kỳ dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khác một trời một vực với bề ngoài.

Chu Từ Lễ chậm rãi nghiêng đầu, mắt anh lạnh thấu xương, chút kiên nhẫn cuối cùng bị bào mòn, giọng nói cũng lạnh xuống.

”Cô ấy là dạng người gì, trong lòng tôi biết rõ.” Anh im lặng một lát, giọng lại trầm hơn, ”Sau này những lời như vậy, đừng để tôi nghe thấy lần hai.”

Trong mắt người đàn ông không hề che giấu sự lạnh lùng và không kiên nhẫn, Thẩm Tây bị khuôn mặt của anh dọa sợ đến nỗi vô thức rụt cổ lại.

Lái xe đến cửa hàng thú cưng đón mèo về nhà, bà chủ ân cần tặng hai túi đồ ăn vặt, ”Nửa tháng nay Bảo Bối ngoan lắm, cơm cũng ăn không ít.”

Chu Từ Lễ cười nhạt, lấy tay gãi gãi cằm nó theo thói quen, con vật nhỏ rất hưởng thụ híp mắt lại, liên tục cọ cọ vào lòng ngực anh.

Mở cửa đặt Bảo Bối vào ghế phó lái, khi sắp đóng cửa, nó tưởng mình lại bị bỏ rơi nên ngẩng đầu chăm chú nhìn anh xuyên ra cửa sổ xe nửa mở, con ngươi trong sáng hơi vỡ vụn, dáng vẻ đầy tủi thân.

Chu Từ Lễ rũ mắt, chống tay lên xe, ”Tháng này mày béo lên mấy cân rồi, hả?”

Bảo Bối giơ chân trước lên, vô cùng ngạo kiều nhìn sang một bên, rầm rì không muốn nghe anh nói chuyện.

Con mèo Anh lông ngắn này là do anh trai Chu Từ Lễ nuôi, mới nuôi hơn một năm, trong nhà đã không còn ai có thể chăm sóc nó nữa, đúng lúc anh vừa về nước nên liền đưa đến chỗ anh, lúc đầu nó rất sợ người lạ, cứ ghé đầu vào cửa sổ sát đất dùng móng vuốt cào thủy tinh, sau này lại rất quen thuộc, rất thích đi vòng quanh làm nũng lăn lộn, không để ý đến nó thì nó sẽ tức giận xù lông.

Rất hiểu tính người, cứ như là một cô gái mãi không lớn vậy.

Nếu lại lớn lên một tí, nói không chừng sẽ biết giấu móng vuốt sắc nhọn của mình đi để tiếp cận người khác.

Trong đầu Chu Từ Lễ xuất hiện một gương mặt.

Im lặng.

Anh chọc chọc gương mặt tròn của Bảo Bối, bình tĩnh nhìn nó vài giây, sau đó rút tay lại đút vào túi.

Đi vào ghế lái, đóng cửa xe lại một cái bụp, Chu Từ Lễ kéo kèm che xuống, lại liếc mắt nhìn con mèo nằm trên ghế phó lái.

Có hơi giống dáng vẻ của cô gái nhỏ đang tức giận phồng má.

***

Sau khi Lục Nghi Ninh trở lại thành phố S thì cuộc sống dần trở về quỹ đạo, buổi sáng chụp ảnh, buổi chiều thoải mái nằm trong văn phòng, thuận tiện mở máy tính bảng tìm kiếm địa điểm chụp ảnh tiếp theo.

Vân Nam có một cái hồ nguyện ước, nghe nói cảnh sắc không tồi, tên được đặt theo truyền thuyết, vì muốn thực hiện ước mơ của mình mà có không ít người vượt qua ngàn núi chín sông chỉ vì tìm nó.

Lâm Tấn An đẩy cửa ra, thò đầu vào, ”Chị, Lâm chủ biên đến đây.”

Lục Nghi Ninh đến đầu cũng lười nâng, xem ra thật đúng là tạp chí kỳ này bán rất chạy, nên cơn gió rảnh rỗi mới thổi Lâm Gia đến được đây.

Lâm Tấn An tưởng cô không nghe, cậu ta lớn tiếng lặp lại: ”Chị! Lâm chủ biên đến đây!!!”

Lục Nghi Ninh bị hét đến ù tai, cô ném cuốn tạp chí bên người cho cậu ta, trước kia Lâm Gia đến phòng làm việc đều là hấp tấp xong vào, những nhân viên khác đều coi như không thấy, mà có thấy cũng không ngăn được.

Lâm Tấn An bất ngờ nên chỉ biết dùng khuôn mặt bự tiếp lấy cuốn tạp chí cô đưa, ”Chị, ý chị là sao?”

Lục Nghi Ninh nhíu mày: ”Cái gì có ý gì cơ, đến đây thì mời vào, cậu ngạc nhiên làm gì.”

Lâm Tấn An xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói thầm vài câu, nói sớm đi chứ, cậu ta ngăn vị Lâm chủ biên này tốn không ít sức đâu, đương nhiên, trước khi gặp Lâm Gia ngoài đời thật, cậu ta vẫn luôn nghĩ người phụ nữ có thể chống đỡ hai tạp chí 《 Danh nhân 》 và 《 Mỹ nhân 》 dù không có dáng vẻ tinh anh của xã hội thì cũng phải là một người phụ nữ hơn 40 tuổi trải qua nhiều sóng gió.

Ai ngờ, người này lại xấp xỉ tuổi vị phú nhị đại Lục tiểu thư của cậu ta, bề ngoài dịu dàng nhã nhặn lịch sự, chỉ là không biết thời gian dài ở chung với Lục tiểu thư tính cách ác liệt này rồi có bị đồng hóa không.

Trước đó không lâu Lục Nghi Ninh đã thêm Wechat với Chu Từ Lễ, nhưng vẫn không tìm thấy đề tài nói chuyện với anh, trong vòng bạn bè cũng không đăng gì, rất giống đồ cổ.

Cô lại một lần nữa mở giao diện nhắn tin với người nào đó ra, thở dài một hơi, mấy icon nhỏ trong cột biểu cảm cứ như là đang cười nhạo cô ấy, đặc biệt là icon tươi cười ở cột đầu tiên.

Cười cười cười, mày là vui vẻ nhất!