Edit: Hinh
Qua nhiều năm như vậy, mặc dù Chu Từ Lễ có bực bội cỡ nào cũng chưa từng nói những lời độc ác trước mặt ông ta.
Chu Hoài An ngây người, lập tức ngưng cười, “Nhiều năm như vậy, mày rất không thoải mái đúng không? Nghĩ vô số biện pháp rời khỏi Chu gia, cuối cùng vẫn không thể không quay về.”
Trong mắt Chu Từ Lễ xuất hiện mộ tia chán ghét, không hiểu tại sao kẻ đầu sỏ tạo nên tất cả chuyện này lại có thể thản nhiên đắc ý nói chuyện với anh như thế.
Chu Hoài An dựa vào ghế, nụ cười đầy sâu xa, “Tao muốn cho ba mày ở dưới hoàng tuyền biết được tư vị khi phản bội tao, cho nên mới đón mày về Chu gia. Trong khi mày hận tao, thì cũng không coi đôi ba mẹ theo đuổi tình yêu kia cao thượng bao nhiêu.”
Khiến cuộc sống của mày bất hạnh, là ba mẹ ruột của mày. Còn ông ta, chẳng qua chỉ giúp đỡ tăng thêm sự bất hạnh của anh mà thôi.
Chu Từ Lễ nhớ đến lời của thư ký Lưu, Chu Hoài An cô độc là thật, nhưng với anh, người này đã thảm hại đến mức kẻ khác không thể đồng tình nỗi.
Cảnh sát canh giữ bên ngoài phòng bệnh đưa Chu Hoài An đi điều ra, để lại một tình hình rối loạn cần dọn dẹp.
Chu Từ Lễ làm việc đến tận 11 giờ đêm, bệnh tuột huyết áp lại tái phát, đứng lên trước mắt liền tối sầm. Anh đỡ vào bàn ổn định vài giây, đợi cảnh vật trước mắt trở về bình thường mới rời khỏi văn phòng.
Trở lại chung cư ở trung tâm thành phố, khi đẩy cửa vào lại đối mặt với căn nhà tối đen.
Có một loại cảm xúc không thể nói rõ xuất hiện trong lòng.
Chu Từ Lễ không nói gì thay giày, trên đường đến phòng bếp, anh thoáng nhìn thấy đèn phòng ngủ mở lên. Anh sửng sốt, nhẹ chân đi qua đó.
Cửa phòng ngủ khép hờ, cái chăn màu xám trên giường có một thứ gì đó, dưới đất là hai chiếc dép tán loạn.
Màu hồng nhạt, có tai thỏ.
Chu Từ Lễ đi đến một bên giường, rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ say lộ ra hơn nửa khuôn mặt. Anh thả lỏng môi, cười nhẹ ra tiếng, nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời anh ở nhà cũ, thì không phải Lục Nghi Ninh.
Ngủ đến 8 giờ sáng hôm sau, triệu chứng hay ngủ trong thời kỳ mang thai có hơi gian nan.
Lục Nghi Ninh duỗi người, cánh tay lại chạm phải người đàn ông đang ôm mình.
Một tuần này đều là một mình cô chiếm cả cái giường, đột nhiên thế này có hơi không quem/
Chu Từ Lễ ngủ không sâu, bị cô chạm phải liền mở mắt ra, trong mắt có chút buồn ngủ còn sót lại.
Lục Nghi Ninh xoay người tiến vào lòng anh, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua không đợi được anh, rất mệt.”
Chu Từ lễ hừ nhẹ, không ăn bộ dạng cố ý lấy lòng của cô, hơi thở quấn quýt lấy nhau, lai ngửi được mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Từ Lễ có hơi bực bội khi vừa ngủ dậy, có lẽ là quản lý công ty mệt hơn dạy học, mỗi ngày tích góp từng chút phẫn nộ rồi bắt đầu lộ ra lúc vừa tỉnh giấc.
Hai chân Lục Nghi Ninh ôm lấy anh, ngón tay xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, không dấu vết vuốt vông tên đàn ông ngây thơ này.
Cả người cô dán lên, chút buồn ngủ còn sót lại của Chu Từ Lễ lập tức biến mất. Có một làn da mềm mại không ngừng cọ vào ngực anh, vô tình làm bừng lên một ngọn lửa.
Lục Nghi Ninh lại quên mất mình chưa mặc nội y, nhưng cũng kiên quyết cho rằng ba tháng đầu anh không dám làm gì cả.
Chu Từ Lễ nâng tay nắm cằm cô, ra vẻ nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Cho rằng anh không có cách nào dạy dỗ em, hả?”
Loại sinh vật như đàn ông này, có thể chuyển đổi qua lại như đổi giữa hộp số tự động và hộp số tay vậy.
Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, như nhớ đến chuyện gì đó, hai tay hai chân đang dán trên người anh chậm rãi rút về, mặt đầy vô tội: “Lễ Lễ, Bảo Bối đói bụng rồi, phải ăn cơm.”
Chu Từ Lễ: “Bảo Bối đang ở chỗ Chu Ôn Lan, nó không đói bụng.”
Lục Nghi Ninh cong môi, kéo tay anh đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, “Bảo bối này đói bụng.”
Mắt Chu Từ Lễ trầm sxuoongs, đôi mắt tối đen bị ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào làm càng trong trẻo hơn. Đầu mùa xuân, tiết trời còn hơi lạnh, nhưng thời tiết hôm nay lại tốt đến kỳ lạ.
Anh đứng dậy, bàn tay chui vào lớp vải, ngón tay ấm áp dừng ở bụng cô, “Có trách anh không?”
Lục Nghi Ninh sửng sốt, “Cái gì?”
“Trách anh không cẩn thận để em làm mẹ.” Dưới tình huống không hề chuẩn bị.
Lục Nghi Ninh mở mắt, dáng vẻ mặt mày cong vô cùng đẹp, “Chu tiên sinh, anh cũng là lần đầu tiên làm ba.”
Ngoài ý muốn xảy ra, nếu là chuyện tốt, thì gọi là bất ngờ.
Chu Từ Lễ rũ mắt, ôm chặt người trong lòng thêm chút nữa, cúi đầu nói ba chữ bên tai cô.
Người nội tâm như anh, đúng là sẽ không treo lời yêu bên miệng. Nhưng lần đầu tiên nghe anh nói “Anh yêu em”, tim Lục Nghi Ninh vẫn không nhịn được run rẩy.
Cơm nước xong, CHu Từ Lễ tìm hộ khẩu của hai người để lên bàn.
Lục Nghi Ninh vẫn luôn ngồi trên sô pha xem TV sáng mắt lên, nhận được tin nhắn đối phương liền mang dép chạy về phòng
Không đến 15 phút đã trang điểm tinh xảo, đeo đồ trang sức xong, lại tìm ra ba cái áo sơ mi trắng đặt trên giường.
Chu Từ lễ khẽ dựa vào cửa nhìn, không yên lòng để một mình cô đi qua đi lại như thế.
Lục Nghi Ninh quay đầu lại hỏi: “Ba cái này cái nào đẹp?”
Chu Từ Lễ nhíu mày, cẩn thận nhìn một lát, không tìm ra chỗ nào khác nhau cả, “Có gì khác nhau à?”
Lục Nghi Ninh kiên nhẫn giải thích: “Cái này có ren ở cổ áo, cái này làm bằng voan, cái này có túi tiền ở trước ngực.”
“… Cái đầu tiên đi.”
Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì, người đến cục dân chính không nhiều lắm. Làm theo trình tự, Lục Nghi Ninh trải nghiệm được cảm giác chênh lệch “Trang điểm hai tiếng, chụp ảnh hai phút” vô cùng sâu sắc.
Đợi ở khu nghỉ ngơi hơn mười phút, nhân viên đưa hai cuốn sổ hồng cho bọn họ.
Lục Nghi Ninh nhìn chằm chằm cái thứ không mỏng không dày nhưng vô cùng chói mắt này, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, tài khoản cá nhân của cô đều là bạn bè thân thiết, chỉ vài giây đã có người nhắn lại.
【 Lâm Tấn An: Má ơi!! Chị Lục lén lĩnh chứng sau lưng bọn em kìa!!! 】
【 A Thấm: Anh rể phải mời ăn cơm nhé!! 】
Tâm trạng của Chu Từ Lễ không tồi, lướt mắt nhìn điện thoại, chậm rãi sửa đúng lại: “Không phải lén, là quang minh chính đại.”
Lục Nghi Ninh: “…”
Chu Từ Lễ đột nhiên nhớ đến gì đó, nhấn vào giao diện nhắn tin riêng với Tiếu Hành, lời ít ý nhiều tuyên bố: 【 Tôi lĩnh chứng rồi. 】
Lục Nghi Ninh bắt gặp hành động vô cùng kỳ lạ của anh, bĩu môi: “Ấu trĩ thật đấy.”
Chu Từ Lễ cười nhạt không nói, lại thêm một dao nữa: 【 Mời cậu làm phù rể. 】
Trong đầu Lục Nghi Ninh không khỏi hiện lên hình ảnh Tiếu Hành kiêu ngạo, mặt lạnh đứng bên cạnh chú rể. Không giống kết hôn, mà giống… cướp hôn hơn.
Rời khỏi cục dân chính, Chu Từ lễ lái xe đến khu dân cư mới xây. Khu biệt thự nằm ở gần biễn, thiết kế của mỗi căn đều giống nhau.
Chu Từ Lễ dừng xe lại, “Xuống xe.”
Căn biệt thự này anh đã mua từ trước, trang hoàng trong hai tháng nay, tuần trước mới hoàn thành liền muốn đưa Lục Nghi Ninh đến xem.
Biệt thự ba tầng, tầng một là phòng khác, tầng ba là rạp chiếu phim. Phòng ngủ ở tầng hai, có ba căn phòng ngủ, ngoài ra còn có một phòng dành cho con nít.
Lục Nghi Ninh khẽ dựa vào cái bàn đánh giá bên trong phòng, phong cách tương tự với căn nhà ở trung tâm thành phố của cô. Có điều, gần đây có nhiều khu dân cư xa hoa xuất hiện, nơi anh chọn cách xa công ty, lái xe phải hơn nửa tiếng.
Chu Từ Lễ kéo rèm cửa che mất ánh mặt trời ra, xuyên quan thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy hòn đảo nhỏ cách đó không xe.
“Căn này gần hòn đảo đó nhất, hơn nữa cũng yên tĩnh hơn.”
Lục Nghi Ninh sửng sốt, anh định để hòn đảo làm sân vườn sau à?
Bình tĩnh lại, cô nghiêm túc ngẩng đầu, “Ông chủ Chu, xin anh hãy bao nuôi em.”
Chu Từ Lễ vừa định trả lời, điện thoại trong túi đã vang lên, tên hiện thị là Cố Sâm.
Nửa phút trước, cảnh sát gọi điện thông báo cho anh ta, trong quá trình thẩm vấn Chu Hoài An bị trúng gió hôn mê, đã được đưa đến bệnh viện chữa trị.
Lục Nghi Ninh phát hiện anh đổi sắc mặt, “Xảy ra chuyện gì à?”
Chu Từ Lễ ngưng cười, ánh mắt lạnh nhạt, “Chu Hoài An trúng gió, bị đưa đến bệnh viên.”
Người luôn kiêu ngạo nhất định là không chịu nổi cảnh sát tra hỏi nên bị kích động đến mức phát bệnh.
Lục Nghi Ninh đi với Chu Từ Lễ đến phòng khách ngồi bình tĩnh hồi lâu, cho đến khi Chu Từ Lễ đứng dậy, cô hấp tấp nói: “Em đi với anh.”
Chu Từ Lễ rũ mắt nhìn cô vài giây, rồi nắm tay cô, “Được.”
Trên đường đến bệnh viện, Cố Sâm lại gọi điện đến báo tình hình mới nhất.
Chu Hoài An thuộc loại trúng gió bị chảy máu trong đầu, trong quá trình giải phẫu xuất hiện tỉ lệ ngoài ý muốn rất cao. Bác sĩ đã tạm thời ổn định tình hình của người bệnh, cần người nhà đến ký tên đồng ý mới có thể giải phẫu.
Chu Từ Lễ khàn tiếng hỏi: “Ông ta sẽ chết à?”
Cố Sâm sửng sốt, nói quanh co vài câu mới bất đắc dĩ trả lời, “Trúng gió dẫn đến cái chết là rất bình thường.”
Trong mắt Chu Từ Lễ nổi gợn sóng, người mình oán hận bước một chân vào quỷ môn quan, nhưng anh lại không cảm nhận được chút thoải mái nào.
Trước cửa phòng phẫu thuật có một đám người vây quanh, sau khi Chu Từ Lễ xuất hiện, hộ sĩ lời ít ý nhiều đưa hợp đồng phẫu thuật ra, giải thích có lẽ trong khi phẫu thuật sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, hy vọng người nhà đọc kỹ hợp đồng rồi quyết định.
Ngòi bút trong tay Chu Từ Lễ viết lên giấy, “Có mấy phần thành công?”
Hộ sĩ do dự vài giây, “Ba phần.”
Chu Ôn Lan nghe tin liền chạy đến, đứng ở bên ngoài đám đông nhìn thấy người đàn ông ở giữa, anh ta muốn tiến lên vài bước nhưng bị cô gái bên cạnh giữ chatwtj.
Lục Nghi Ninh nghiêm mặt, “Anh để cho anh ấy tự quyết định đi.”
“Quyết định cái rắm!” Chu Ôn Lan nhỏ giọng mắt, “Chu Từ Lễ cực kỳ trọng luân lý, cần gì phải làm người lương thiện với ông ta.”
Lục Nghi Ninh liếc anh ta một cái, “Vừa rồi Chu Hồi gọi đến nói hy vọng có thể, cứu sống ông ta.”
Nghe vậy, Chu Ôn Lan không nhắc lại nữa, mím môi đánh giá cô, “Cảm giác lĩnh chứng thế nào?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, mặt Lục Nghi Ninh kỳ lạ, “Có phải đường đi của não anh có thêm nhiều đường mới không?”
Chu Ôn Lan hừ một tiếng, dù sao anh ta cũng không quan tâm chết sống của Chu Hoài An, “Người thông minh đều như vậy.”
Chu Từ Lễ ký hợp đồng xong, quay người đi đến trước mặt bọn họ, “Để Ôn Lan đưa em trở về đi, buổi tối nhớ ăn chút gì đó.”
Lục Nghi Ninh cố chấp lắc đầu, “Em có thể chờ với anh.”
Chu Ôn Lan lười biếng dựa vào tường, “Phẫu thuật mất bao lâu?”
“Mười tiếng.” Chu Từ Lễ lạnh nhạt đáp, “Nghi Ninh mang thai, không hợp ở bệnh viện.”
Chu Ôn Lan cả kinh, “Chuyện khi nào vậy?”
“Liên quan gì đến nhanh.” Lục Nghi Ninh lại không nhịn được cảm thấy lo lắng thay chỉ số thông minh của cháu nhỏ, “Anh hỏi cái này làm gì, muốn tìm hiểu quá trình tạo ra em bé à?”
Chu Ôn Lan nhướng mày cười cười, mặt người dạ thú nói, “Có thể không?”
Lục Nghi Ninh ôn hòa đáp lại: “Cút.”
Sợ Chu Từ Lễ lo lắng, Lục Nghi Ninh kéo Chu On Lan xống lầu định tìm một quán ăn cơm, sau đó mang một phần đồ ăn lên.
Có lẽ đêm nay sẽ không suôn sẻ, chuyện người điều khiển Universe ác ý cạnh tranh bị truyền thông bên ngoài chú ý, nếu bệnh nhân qua đời thì sẽ thành chủ đề quốc dân của mọi người.
Chu Từ Lễ làm tổng tài, 100% sẽ bị người khác nghị luận.
Chu Hồi và Lâm Gia đêm đó ở Singapore về nước, 11 giờ tối hai người đến bệnh viện.
Ba tháng không gặp, khí sắc của Chu Hồi đã tốt hơn rất nhiều, lúc đi ngang qua Lục Nghi Ninh gật đầu chào hỏi, rồi nâng bước đến chỗ cảnh sát trực ban tìm hiểu tình huống.
Sau khi Lâm Gia nghe nói Lục Nghi Ninh bị bắt cóc thì vẫn luôn không an tâm, nhìn thấy giấy kết hôn của bạn tốt, trái tim đang treo lơ lửng mới dần bình tĩnh lại.
“Cậu luôn nhanh hơn tớ một bước.”
Lục Nghi Ninh ôm lấy người trước mặt, “Lần này nhanh hai bước.”
Lâm Gia không phản ứng kịp, “a” một tiếng, dưới ánh mắt ra hiệu của Chu Ôn Lan mà nhìn vào bụng cô. Lâm chủ biên luôn luôn dịu dàng không nói tục, không biến sắc mở miệng: “Mẹ nó.”
Lục Nghi Ninh kéo tay Lâm Gia, “Lần này đợi hôn lễ xong lại đi?”
Trước phòng phẫu thuật không phải nơi tốt để nói chuyện, hai người đến quán cà phê dưới lầu ngồi xuống, cuối cùng Lâm Gia cũng có cơ hội hỏi cô: “Lúc giáo sư Chu cầu hôn có phải rất lãng mạng không?”
Lục Nghi Ninh chống cằm lắc đầu, “Không phải.”
Lâm Gia phản ứng nhanh, điềm tĩnh nói: “Không sao cả, đàn ông luôn luôn rất thô tục mà, bài nào như bài nấy.”
“Anh ấy còn chưa cầu hôn cơ.” Lục Nghi Ninh cười khẽ ra tiếng, “Chúng ta vẫn có thể chờ mong một chút, buổi cầu hôn thô tục của giáo sư Chu.”
Lời nói của cô giống như bọc mật, ngọt đến nỗi sắp tràn ra ngoài.
Lâm Gia chống cằm nghiêng đầu, nghiêm túc dặn: “Gần đây cậu phải biết tự chăm sóc mình đó, ba tháng đầu không được qua loa.”
Lục Nghi Ninh cong môi, “Biết rồi, tớ sẽ.”
2 giờ sáng, Lục Nghi Ninh nhận được điện thoại của Chu Từ Lễ, nói Chu Hoài An đã ra khỏi phòng phẫu thuạt.
Giọng nói của người đàn ông mát lạnh, thời gian dài không nghỉ ngơi nên có thể nghe ra chút mệt mỏi.
“Tình huống… thế nào?”
“Như trước.” Chu Từ Lễ ngồi trong phòng hút thuốc, trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh đã có vài mẩu thuốc lá, “Có thể tỉnh lại không thì xem số phận. Cho dù tỉnh, cũng sẽ vì não xuất huyết mà không rõ ý thức.”
Lục Nghi Ninh thả lỏng ra, “Vậy anh, chừng nào trở về?”
“Sáng mai.” Anh từ từ hỏi, trong lời nói có ý cười, “Tuần sau em có rảnh không, bà xã?”
Suy nghĩ mơ màng của Lục Nghi Ninh bị cái xưng hô cuối cùng của anh làm tỉnh táo ngay, chậm chạp nhỏ giọng trả lời: “Có.”
Chu Từ Lễ tiếp tục nhỏ giọng cám dỗ cô: “Về Anh một chuyến với anh, được không?”
Có lẽ là, trở về cúng bái ba mẹ với anh.
Lục Nghi Ninh không hỏi nhiều, buông môi dưới bị cắn chặt ra, “Được.”
Bên kia, Chu Từ Lễ một mình ngồi trong căn phòng trống trải hút thuốc, ánh đèn chói mắt chiếu về phía trước, anh nheo mắt lại nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Tay trái đút vào túi tiền lấy một cái hộp hình trái tim ra, mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn.
Sau đó, khi anh định kêu cô ngủ nhanh đi, thì nghe thấy cô gái đối diện không được tự nhiên mở miệng, muốn nói hai chữ kia rõ ràng.
Chỉ một cái xưng hô mà thôi.
“Nếu em cảm thấy tầm thường thì có thể đổi xưng hô khác.” Chu Từ Lễ dung túng, “Anh không ngại.”
Lục Nghi Ninh lập tức sửa miệng: “Ồ, ba Chu, em ngủ đây. Ngủ ngon.”
Chu Từ Lễ: “…”
Chu Hoài An tỉnh lại vào buổi chiều ngày hôm sau, vốn là một ông cụ 80 tuổi, những năm còn lại chỉ có thể vượt qua trên giường bệnh.
Trước khi đến Anh, Lục Nghi Ninh có đến phòng bệnh xem ông ta một lần. Ông cụ nằm trên giường không ngừng chảy nước miếng, không hề nhìn ra được là người trước đó không lâu thường xuyên ra vào xã hội hượng lưu, được gọi là kỳ tài của một thế hệ.
Chu Hồi tìm một người phụ trách chăm sóc cuốc sống của ông ta, cảnh sát đến cửa muốn tiếp tục điều tra, nhưng thấy dáng vẻ không rõ ý thức của ông ta thì chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Ông ta không còn nhiều thời gian nữa.
Lục Nghi Ninh rời khỏi phòng bệnh, đi đến bên cạnh Chu Từ Lễ, “Anh có muốn vào xem một chút không?”
Chu Từ Lễ rũ mắt, nắm lấy tay cô lập tức rời đi. Cần gì phải làm bộ làm tịch để duy trì thể diện chứ, khoảng khắc anh ký cái hợp đồng kia, thì trần về trần, đất về đất.
Bọn họ đã không liên quan nữa.
Buổi tối là chuyến bay đến Luân Đôn, hành trình 13 tiếng. Cố Sâm đến sân bay gửi hành lý ký gửi, thuận tiện liên lạc với nơi Luân Đôn lái xe đưa bọn họ về nhà cũ Chu gia.
Lục Nghi Ninh do dự nói, “Hay là chúng ta ở khách sạn đi?”
Cô nghĩ, có lẽ anh không quá thích cái tòa nhà đó, mặc dù quốc vương hung ác trong đó bây giờ đã nằm trên giường bệnh, nhưng vẫn còn rất nhiều ký ức không tốt.
Chu Từ Lễ nhéo nhéo tầng thịt mềm dưới cằm cô, “Muốn để em xem nơi anh từng sống.”
Lục Nghi Ninh thấy anh bình tĩnh liền mềm giọng đồng ý, “Được rồi, nghe lời anh.”
Lên máy bay, tối qua Lục Nghi Ninh ngủ không ngon, cơn buồn ngủ trỗi dậy, gần như là cô ngủ ngay tức khác. Máy bay đến đến tầng bình lưu, luồng khí làm lắc lư.
Chu Từ Lễ lấy chăn mỏng đắp lên người cô, cẩn thận ém chăn.
Lục Nghi Ninh gật gật cằm, mơ hồ kéo chăn lên che nửa mặt.
13 tiếng, đến Luân Đôn ở Anh, nơi này đã vào đêm.
Tài xế chờ ở lối ra gặp được người, lễ phép ân cần hỏi thăm một câu, “Từ khi Chu gia rời khỏi Luân Đôn, tôi đã mười mấy năm chưa gặp ngài.”
Chu Từ Lễ ôn hòa cười lại, “Cảm ơn đã lo lắng.”
Lục Nnghi Ninh cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, cố nhịn cười, nhất định anh không nhớ rõ người ta là ai, thế mà còn muốn giả vờ khiêm tốn nói cảm ơn đã lo lắng.
Xe dừng lại trước cổng lớn khắc hoa, ở đây vẫn có người hầu phụ trách chăm sóc vườn, những bụi hoa hồng mọc thành mảng lớn không chịu nổi thời tiết lạnh lẽo của Luân Đôn, có vẻ héo úa.
Quản gia cầm vali đồ, dẫn hai người đến phòng khách.
“A Hồi đã nói với bác một tiếng, phòng ở đã chuẩn bị rồi.”
“Làm phiền.”
Chu Từ Lễ nắm tay Lục Nghi Ninh lên lầu ba, mở cánh cửa phòng ở cuối hành lang ra, “Đợi ngày mai nghỉ ngơi xong, chúng ta ra ngoài.”
Lục Nghi Ninh nhìn thấy khung ảnh trên bàn, Chu Từ Lễ trước đây lạnh nhạt, có hơi khó chịu đối mặt với ống kính. Ngoại trừ cái khung ảnh này, nhìn cả phòng, không còn các đồ dùng cá nhân khác.
“Anh thật sự từng ở đây à?”