Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 43




Edit: Cam



Triệu Khải Ngôn tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng. Anh nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Ba năm rồi mà anh vẫn cảm thấy không thực chút nào. Anh xoay người ôm lấy cô và nhẹ nhàng hít hà hương thơm trên người cô. Bàn tay anh đan vào mái tóc dài của cô, anh hôn lên môi cô… Nguyễn Tĩnh tỉnh lại, căn bản có trốn cũng trốn không thoát.

Từ phòng tắm bước ra, Nguyễn Tĩnh có chút buồn bực nhìn cái người ngày hôm qua còn nói phải đi công tác mà giờ vẫn còn bất động trong nhà. Cô quỳ trên giường và đẩy đẩy anh, “Anh không dậy à?”

Triệu Khải Ngôn trở mình một cái và lại ôm lấy cô. Anh để thân trần, ra giường chặn ngang hông, cả thân hình hoàn mỹ đều lộ ra không cần thắc mắc. Nguyễn Tĩnh không tài nào né tránh được. Rõ ràng là một người đàn ông chín chắn thận trọng mà giờ cứ vô lý ngang ngược quấn lấy người ta.

Nguyễn Tĩnh nhìn người đàn ông đang vùi bên sườn cô, trong đầu bỗng nhớ lại khoảng thời gian về trước. Hai năm trước anh đã cầu hôn cô. Hôm đó cô vừa ngủ dậy thì không thấy anh đâu nữa, ở bên cạnh gối chỉ có một chiếc nhẫn bạch kim. Chiếc nhẫn trông đơn giản nhưng Nguyễn Tĩnh lại vô cùng cảm động. Khoảng thời gian trước đấy anh có nói muốn đi học làm thủ công mỹ nghệ, không ngờ là để làm cái nhẫn này. Trên một số phương diện, Triệu Khải Ngôn luôn tỏ ra rất cố chấp, ví dụ như việc anh khăng khăng muốn tự tay làm một vật riêng biệt để tặng cho cô vậy. Nguyễn Tĩnh không biết việc này có tính là bất bình thường không, cô chỉ có thể thấy được người đàn ông quý báu của mình có tính chiếm hữu cực lớn.

“Khải Ngôn, chẳng phải chín giờ sáng nay anh có chuyến bay tới thành phố G sao?”

“Anh không đi.”

Nguyễn Tĩnh mỉm cười, “Nhưng em muốn tới trường.”

Anh thở dài một tiếng rồi quay lại nhìn cô. Một lúc sau anh mới lên tiếng, “Người này thật đúng là tuyệt tình.”

A Tĩnh mỉm cười vò tóc anh, “Giờ anh mới biết à?”

Anh đột nhiên dùng một tay kéo cô xuống mà hôn, tay kia thì bắt đầu thâm nhập vào bên trong áo của cô. Nguyễn Tĩnh dở khóc dở cười chặn tay anh lại để ngăn cản anh làm loạn, “Anh còn thế hả?”

Anh dụi vào gáy cô cười rầu rĩ, “Em biết thế nào là thân bất do kỷ không?”

Nguyễn Tĩnh chăm chú nhìn vị trí nào đó trên người anh đang kích động, gương mặt cũng nóng bừng lên, “Anh không thể kiềm chế được một chút à?” Sau khi nói ra những lời này, mặt Nguyễn Tĩnh lại càng thêm đỏ. Cô đành “Tuyệt tình” đứng dậy rời xa khỏi phần tử nguy hiểm nào đó.

“Tốt xấu gì cũng hôn chào buổi sáng đã chứ…” Ngữ điệu không nhanh không chậm lại ôn tồn vang lên. Nguyễn Tĩnh đáp lại bằng cách đóng sầm cửa phòng thay đồ. Bên ngoài vang lên tiếng cười sảng khoái.

Trong phần lớn thời gian Triệu Khải Ngôn luôn giữ vững hình tượng tinh anh của xã hội, chỉ có những lúc ở trước mặt Nguyễn Tĩnh là hoàn toàn biến thành một kẻ bất trị tùy tiện. Anh sẽ bởi vì nhất thời xúc động mà ôm hôn cô ngay giữa đường phố vào cuối tuần, sẽ vì thắng một trận bóng mà KISS cô liên tục, sẽ vì hứng chí mà quấn quít lấy cô và cùng nhau nhảy một điệu waltz ngay trong phòng khách, bọn họ sẽ làm tình trong phòng, hoặc là trong phòng tắm. Những chuyện này đối với Nguyễn Tĩnh mà nói quả thực vừa thú vị lại vừa khó xử. Điều đáng buồn là mỗi lúc cô tỏ ra kháng cự thì luôn luôn bị đối phương dễ dàng hóa giải, cô lại sẽ tiếp tục rơi vào bi ai.

Lúc sau, Triệu Khải Ngôn mới tới gần phòng thí nghiệm thì trợ lý của anh vừa vặn từ bên trong đi ra,”Triệu ca, sao anh lại tới đây?”

“Anh tới lấy mấy tài liệu.”

“Triệu tẩu không tới ạ?”

Khải Ngôn vừa cười vừa vỗ nhẹ lên đầu cậu ta, “Đừng gọi cô ấy là Triệu tẩu, cô ấy giận đấy.”

Đối phương nhếch miệng cười, “Không đâu, chị dâu chỉ mạnh miệng thôi chứ rất hay mềm lòng.”

Triệu Khải Ngôn ồ lên một tiếng, “Cậu hiểu cô ấy thật đấy.”

“Ha ha, đương nhiên còn kém vạn phần so với sự hiểu biết của Triệu ca rồi.”

Khải Ngôn không khỏi lắc đầu, “Được rồi, cậu đi làm việc đi! Anh vào lấy mấy thứ đã.”

Hôm đó, Triệu Khải Ngôn vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại ngay cho Nguyễn Tĩnh. Kết quả là không ai bắt máy. Anh gọi đến ba lần mà vẫn không ai nhận điện thoại. Khải Ngôn trầm ngâm, “Người này lại ném điện thoại ở đâu rồi?”

Buổi tối, Khải Ngôn cùng mấy đồng nghiệp ở tỉnh khác cùng ăn cơm ở khách sạn Bốn Mùa. Lúc mọi người vui vẻ nói chuyện, Khải Ngôn chỉ lẳng lặng lắng nghe và thỉnh thoảng trao đổi vài câu nhưng cũng không tỏ ra ham thích gì.

Trong bữa ăn, một học giả khai mào chào hỏi Triệu Khải Ngôn, “Có lẽ hai năm rồi anh Triệu không tới thành phố G chúng tôi nhỉ?”

“Vâng, khoảng hai năm rồi.”

Một cô gái nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay áp út của Triệu Khải Ngôn, “Giáo sư Triệu đã kết hôn rồi ạ?”

Triệu Khải Ngôn chỉ gật nhẹ, “Tôi kết hôn rồi.” Đúng lúc đấy thì di dộng vang lên. Khải Ngôn xem số gọi đến rồi nhanh chóng nói xin lỗi và ra ngoài nghe điện thoại.

“Khải Ngôn?”

“Hôm nay anh đã gọi cho em năm cuộc mà giờ em mới gọi lại anh à?” Anh tựa người vào cạnh cửa sổ và lười biếng mở miệng.

Đối phương cực kỳ khôn khéo cười cười, “Em sợ anh bận nên không dám quấy rầy anh mà.”

“Em có quấy rầy làm phiền hơn nữa anh cũng không ngại đâu.” Khải Ngôn thả lỏng người và cũng cười thành tiếng.

Hai người đang nói chuyện thì Nguyễn Tĩnh dường như bỗng nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, khi nào về anh mang cho em ít đặc sản ở đó nhé.”

Triệu Khải Ngôn khẽ nhíu mày, “Mấy thứ đó có gì ngon à?”

“Đại thiếu gia, em định đem biếu người khác mà. Ngoan, mang nhiều vào nhé!”

“Em chỉ biết nô dịch anh thôi.” Khóe miệng vốn đang cong lên bởi vì từ “Ngoan” kia mà càng thêm mở rộng.

“Biết làm thế nào được! Ai bảo em yêu anh.”

“Hừ!” Triệu Khải Ngôn day day trán, lỗ tai có chút ửng hồng. Thực mẹ nó vô dụng!

Giữa tháng mười năm nay, cô con gái lớn tuổi còn lại là Nguyễn Nhàn cuối cùng cũng muốn kết hôn. Đối tượng là một giáo viên cùng trường, là một người đàn ông rất đôn hậu.

Lần này nhà họ Nguyễn tổ chức tiệc cưới rất long trọng, một nửa là vì muốn nhân chuyện này mà lấy may, nửa còn lại là vì hai năm trước tiệc cưới của đứa con gái thứ hai nhà họ Nguyễn rất đơn giản. Mấy vị trưởng bối cứ nhớ tới chuyện này là lại cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Hôn lễ của Nguyễn Nhàn được tổ chức ở đại sảnh xa hoa của một khách sạn năm sao cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố.

Giữa không gian thơm mát ngập tràn hoa cưới, hàng trăm tân khách liên tiếp tiến đến chúc mừng. Nguyễn Chính ngồi ở ghế chủ tọa, trên khuôn mặt đượm một vẻ an tĩnh hiếm thấy trong hai năm qua. Nguyễn Tĩnh vẫn đi theo phía sau Nguyễn Nhàn đỡ rượu giúp chị. Nhờ mấy ly rượu vang đỏ hàng đêm của Triệu Khải Ngôn mà tửu lượng của cô đã tăng lên không ít.

Tiệc cưới diễn ra được nửa thời gian thì có một người đẹp trai cao ráo đi vào hội trường. Anh đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ bên cạnh, tầm mắt tìm ngay được người mình muốn tìm. Người đàn ông vẫn luôn mặt không đổi sắc giờ cũng thấy nao nao trong lòng. Anh lập tức cất bước hướng về phía bóng hình của người ấy.

Nguyễn Tĩnh bị chuốc cho hơn hai chục ly rượu vang đỏ và đã có vẻ khó chống đỡ rồi. Khi đi tới một bàn đầy thiếu niên tài tuấn, vài người trẻ tuổi lại cung kính mời cô khiến Nguyễn Tĩnh khóc không ra nước mắt. Cô đang muốn kiếm cớ vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút thì Tưởng Nghiêm đã đứng lên đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, “Tôi có hân hạnh được mời cô không?” Anh ta vừa nói xong, mấy người ngồi cạnh cũng ồn ào hẳn lên, “Uống đi uống đi!”

Nguyễn Nhàn đang định mở miệng thì bên cạnh Nguyễn Tĩnh đã có người đón lấy ly rượu, “Để tôi uống thay cô ấy!”

Cả đám người nhất thời bị sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông đầy khí thế kia chặn lại. Sau khi lấy lại phản ứng, một người nhổm lên kháng nghị, “Anh à, cái này không được đâu! Ly này là rượu mời người nhà của cô dâu, anh làm vậy không phải vượt quyền sao?”

Triệu Khải Ngôn kéo người bên cạnh lại rồi nở nụ cười có lỗi với bọn họ, “Vợ tôi đang có bầu nên không uống được nhiều rượu.” Nói xong, anh lại quay sang nói với Nguyễn Nhàn, “Em đưa cô ấy lên nhà nghỉ ngơi một chút.”

Tam Tam gật đầu, “Đi đi!”

Nhìn theo bóng hai người rời đi, một người không khỏi thở dài, “Thì ra người đẹp đã kết hôn rồi.”

Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh vào một căn phòng riêng ở trên tầng và đưa khăn bông cho cô lau mặt. A Tĩnh đã hơi say và lơ mơ ngồi trên sofa. Khải Ngôn bất đắc dĩ ôm cô ngồi lên đùi anh, “Em uống bao nhiêu thế? Toàn mùi rượu.”

“Khó ngửi lắm à?” A Tĩnh kéo cổ áo lên hít hít.

“Tàm tạm.” Anh cười, chiếc khăn mặt trên tay anh luồn vào trong áo sơ mi của cô và nhẹ nhàng lau mồ hôi trên lưng cô.

Nguyễn Tĩnh ngả đầu vào ngực anh và thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc.

“A Tĩnh.” Khải Ngôn khe khẽ gọi tên lẽ sống của mình.

“Vâng?”

“Em… vì sao lại chấp nhận anh?”

Nguyễn Tĩnh nhướng mày, “Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”

“Anh muốn nghe em nói.”

“Cô cười, “Em yêu anh.”

“Cái gì?”

… Tình yêu của cô là người giảo hoạt như vậy đấy, “Em yêu anh.”

Anh hôn cô từng chút một, “Nói lại đi!”

“…Em yêu anh.”

“Hả?”

“Này, Triệu Khải Ngôn, anh đừng được voi đòi tiên thế được không?”

Một buổi tối rất lâu sau đó, Nguyễn Tĩnh ngắm gương mặt của người đang say ngủ bên cạnh mình và… thì thầm tự nói, “Vì sao ư… Bởi vì em vẫn nhớ rõ anh đã nói một câu. Anh nói nếu vận mệnh có tốt có xấu thì vận mệnh của anh tốt nhất là được nắm giữ trong tay em. Giờ em muốn nói với anh một câu, em cũng vậy!”

————-END————–