Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 16




Edit: Cam



Thời gian gần đây Nguyễn Tĩnh bận đến hoa mắt chóng mặt. Có ba bậc thầy về tranh thủy mặc từ Hàng Châu đem tác phẩm mới đến triển lãm ở thành phố N. Phòng triển lãm Cao Phàm là nơi chịu trách nhiệm tổ chức sự kiện này nên có rất nhiều việc cần tự mình chuẩn bị, nào là liên lạc với những người thuộc mọi tầng lớp, nào là liên hệ với truyền thông, rồi còn phải sắp xếp khách sạn ở tạm cho một nhóm các nhà phê bình tranh đến từ Học viện Chiết Giang nữa.

Khoảng thời gian bận rộn này nhanh chóng trôi qua một tuần.

Nguyễn Tĩnh vốn tưởng công việc bận túi bụi sẽ khiến cô không còn nhớ đến mấy chuyện riêng tư nữa, kết quả lại là con số không. Cô đã để sự tức giận đối với Tương Nghiêm biến thành những suy nghĩ sâu xa đối với Triệu Khải Ngôn.

Rất kỳ lạ, cái tên này dường như đã biến thành trò chơi bóng né*, ta càng muốn bình thản tránh đi thì nó lại càng không không kiêng nể gì mà quanh quẩn trong đầu không rời.

(*Trò chơi bóng né: Dodgeball, một trò chơi rất thịnh hành ở Anh, Mỹ, Nhật.)

Nguyễn Tĩnh thừa nhận Khải Ngôn quả thực khiến cho cô cảm thấy có đôi chút mâu thuẫn. Cô một mặt không muốn phá vỡ cục diện hiện tại do chính tay mình tạo ra, mặc khác lại cảm thấy cục diện này quá khiên cưỡng gượng gạo.

Đang lúc cô bị vây quanh trong tình thế khó xử thì Triệu Khải Ngôn đã đáp một chuyến bay đi tới Jamaica.

Trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của Triệu Khải Ngôn vẫn không thể nào tốt lên được. Anh không ngủ trên máy bay bao giờ nhưng lần này khi vừa ngồi xuống thì mệt mỏi đã ùn ùn kéo tới.

Cô tiếp viên hàng không cao ráo xinh đẹp không khỏi quan tâm đưa mắt liếc nhìn về phía người đàn ông điển trai có sắc mặt mệt mỏi này.

“Anh có cần uống chút gì không ạ?”

Khải Ngôn lắc đầu, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ. Rời đi thế này có phải là lẩn trốn hay không? Nghĩ đến Nguyễn Tĩnh, trái tim anh lại như thắt lại, bao lâu rồi anh chưa từng khổ sở như vậy? Nhưng mà, rõ ràng đã bị cự tuyệt mà bản thân sao cứ khăng khăng không chịu thoát ra? Anh lại nặng tình như vậy ư? Chỉ sợ không phải, vấn đề là ở Nguyễn Tĩnh, người đó thực sự có năng lực gây ra sức ảnh hưởng quá lớn đối với anh.

Khải Ngôn cố gắng khống chế sự buồn bã khó chịu và không cam tâm đang dâng lên trong lòng. Thứ anh cần bây giờ là phải làm dịu đi đoạn tình cảm kìm nén thống khổ này chứ không phải lần nữa nhớ lại để càng ngày càng khó thoát ra khỏi nó.

Khi Khải Ngôn trở về thành phố N lần thứ hai đã là giữa tháng mười. Vào khoảng thời gian này, Nguyễn Tĩnh đã gặp phải tai nạn giao thông không lớn cũng chẳng nhỏ, cô bị gãy chân phải bó bột và nằm ở nhà tĩnh dưỡng. Thương cân động cốt nhất bách thiên*, Nguyễn Tĩnh thiếu chút nữa đã chết vì buồn chán.

(*Thiên cân động cốt nhất bách thiên: Nghĩa là “Tổn thương đến gân cốt thì phải mất trăm ngày mới khỏi”.)

Tối nay Nguyễn Nhàn lại tới nói chuyện phiếm để giải sầu cùng cô, “Hôm nay Tưởng Nghiêm đã đến nói với ông nội là hắn ta muốn từ chức, em nói có phải hắn đã bị thác loạn thần kinh rồi hay không?”

Nguyễn Tĩnh có chút kinh ngạc. Tưởng Nghiêm tuy luôn bình tĩnh thản nhiên nhưng cô biết anh ta làm người có dã tâm, thời đi học anh ta còn được coi là người nhìn xa trông rộng.

Nguyễn Nhàn lập tức nói thẳng, “Chị nghĩ hắn đang định lấy lùi làm tiến đấy thôi. Em có biết lần trước lúc đi qua thư phòng chị đã nghe thấy hắn ta nói gì với ông nội không? Hắn nói nếu có thể thì muốn đính hôn với em đấy. Phì, chị thấy hắn đang muốn lợi dụng quan hệ cạp váy để giữ vững ngôi vị số một thì có!”

Nguyễn Tĩnh im lặng không còn lời nào để nói. Cố gắng và chờ đợi quá lâu đã khiến cô tuyệt vọng. Những điên rồ từ thời niên thiếu cho tới bây giờ đã biến thành một tiếng thở dài. Nói thực, cho đến bây giờ cô còn không rõ chính mình năm đó vì sao lại thích Tưởng Nghiêm điên cuồng như vậy? Lần đầu tiên cô của cô dẫn anh ta tới gặp ông nội, trông anh rất thận trọng và dè dặt. Ông nội hỏi một câu anh ta đáp một câu. Khi đó cô đang đứng ở phía sau anh ta, nhìn thấy bàn tay anh ta hồi hộp vặn xoắn vào nhau… Nhìn đi nhìn lại, cô bỗng nhiên ngơ ngẩn.

“Còn chuyện này, chị nhớ em và Triệu Khải Ngôn hình như nói chuyện rất hợp nhỉ?” Nguyễn Nhàn đột ngột chuyển đề tài.

Nguyễn Tĩnh sửng sốt, “Cũng tàm tạm.”

“Trong thời gian anh ấy ở Jamaica, bên đấy xảy ra lốc giật cấp bốn làm chết không ít người. Lúc đó chị có gọi điện thoại cho anh ấy mới biết anh ấy không làm sao, may thật!” Nguyễn Nhàn nằm trên giường cà kê dê ngỗng từ chuyện về người không muốn gặp đến người mình yêu thích, biểu tình thay đổi một trăm tám mươi độ,”Hôm trước chị gặp anh ấy ở quán cay Tứ Xuyên, trông anh ấy hơi gầy.” Nói tới đây, Nguyễn Nhàn không khỏi cảm thán đôi chút, “Anh ấy đối xử với chị càng ngày càng khách sáo, xem ra quả thực không có hy vọng rồi.”

Nguyễn Tĩnh nghe đến đây thì tâm trạng có chút hốt hoảng, “Anh ấy đã về rồi à…”

Nguyễn Nhàn cười lớn, cô vỗ vỗ bả vai em gái, “Tóm lại, chị gái này đang muốn tìm một mục tiêu mới rồi. Em tự lo thân cho tốt đi!”

Cả ngày hôm sau Nguyễn Tĩnh luôn nhớ lại câu nói “Tự lo thân cho tốt” ấy, tuy ý tứ của Nguyễn Nhàn so với thực tại có phần không phù hợp nhưng cũng có một chút chỗ đánh bừa mà trúng. Nguyễn Nhàn vẫn luôn là người thông minh nhất nhà mà.

Cuối cùng, sau khi tan tầm, Nguyễn Tĩnh lái xe đến quán cà phê.

Nơi này là địa bàn của anh. Trước kia cô có thể tự do ra vào nơi này nhưng hiện giờ lại có chút không dám tùy tiện. Trong tiềm thức của Nguyễn Tĩnh đã phát hiện ra bản thân có sự thay đổi. Cho dù Nguyễn Nhàn không nói ra thì cô quả thực cũng muốn đến thăm anh.

Vừa đẩy cửa bước vào, người phục vụ nhận ra cô liền chỉ về một hướng. Nguyễn Tĩnh liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng cao ngất ấy. Anh đang đưa cà phê lên mũi ngửi ngửi rồi cúi người ghi chép.

Nguyễn Tĩnh do dự một lúc mới tiến đến chào hỏi, “Hi!”

Triệu Khải Ngôn vừa đặt bút xuống lập tức cứng người lại. Anh quay đầu và nhìn thấy Nguyễn Tĩnh. Một lúc lâu sau khóe miệng mới nở nụ cười, “Sao lại tới đây?”

Thái độ của đối phương còn thân thiết hơn nhiều so với mong đợi của mình, Nguyễn Tĩnh nhất thời cảm thấy mình kỳ thực không đủ khí thế so với Triệu Khải Ngôn.

“Thực ra em nên đến sớm hơn mới.”

Khải Ngôn sững người rồi nở một nụ cười nhàn nhạt. Anh đưa cô tới chỗ ngồi gần cửa sổ rồi tự mình pha một ly mocha cho cô và ngồi xuống bên cạnh.

“Dạo này em có khỏe không?” Khải Ngôn lại khách sáo hỏi một câu.

Nguyễn Tĩnh không hiểu vì sao bỗng cảm thấy có chút khó chịu nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lời, “Rất tốt ạ. Còn anh?”

“Trước sau vẫn thế.” Anh trả lời.

Tiếng đàn dương cầm dịu dàng vang lên trong quán, hương vị cà phê phảng phất đâu đây, đây là không gian mà anh yêu thích nhất, nó giúp anh ổn định tâm tình. Khải Ngôn hạ tầm mắt che đi cái cảnh tượng trêu chọc tâm trí ấy.

Tối nay hai người chỉ đơn thuần hàn huyên một chút, mọi chuyện tựa như vẫn hết sức bình thường…

Khi Nguyễn Tĩnh đứng dậy từ biệt, Triệu Khải Ngôn lại khẽ kéo tay cô lại rồi chậm rãi lấy một chuỗi hạt màu đen tinh xảo đeo vào cổ tay cô.

“Chỉ là một món quà thôi, không có ý gì khác.”

Nguyễn Tĩnh đứng tại chỗ nhất thời có chút thất thần, “Cảm ơn anh!”

Sau đó ba ngày Nguyễn Tĩnh đáp chuyến bay của hãng hàng không Phương Đông đi tới Bắc Kinh, cô hơi xấu hổ khi nhận được giải bạc. Lần trước tới Viện nghệ thuật chọn người mẫu chụp ảnh, thực sự mà nói cô không thể nào hài lòng. Có lẽ vì người lúc trước quá xuất sắc nên so với người hiện tại cô luôn cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó, nhưng rồi cuối cùng cũng nhận được một giải thưởng không cao không thấp.

Lần này Nguyễn Tĩnh định ở lại Bắc Kinh hai tuần và nhân dịp làm một chuyến tới Vạn Lý Trường Thành mình mong ước đã lâu. Nhớ lúc mới quen Triệu Khải Ngôn cô đã nói với anh về di tích thế giới này rồi…

Nguyễn Tĩnh thở dài, mỗi lần nhớ tới người này là cô lại cảm thấy buồn phiền không dứt.

Lúc Kế Ngụy lái ô tô tới sân bay thủ đô thì Nguyễn Tĩnh đã chờ trong phòng nghỉ. Kế Ngụy cảm thấy sau một năm không gặp… cô gái này lại càng khiến người ta thêm oán ghét.

Nguyễn Tĩnh mặc một chiếc áo màu đen, trên cổ quàng chiếc khăn dài màu đỏ rất đẹp, quần sẫm màu kết hợp với một đôi giày đơn sắc, trông cô luôn luôn gọn gàng tươi tắn như vậy.

Kế Ngụy mỉm cười tiến lên phía trước, “Nước miền nam có tính năng đặc biệt giúp người ta nuôi dưỡng dung nhan thành ra xinh đẹp phải không?”

“Có cơ hội anh cứ đến đó thử xem.” Nguyễn Tĩnh mỉm cười đi tới, “Đã lâu không gặp!”

Kế Ngụy hừ một tiếng, “Anh mà không chủ động thì có lẽ cả đời này em không gặp lại bạn trai cũ cũng không sao đâu nhỉ?”

“Chẳng phải em đã chủ động gọi điện cho anh đấy sao?”

“À, đấy là vì em không thích ở trong khách sạn thôi.”

Nguyễn Tĩnh gật đầu, nếu không cần thiết phải ở khách sạn thì cô quả thực không muốn ở khách sạn. Nghĩ đến cái giường không biết đã có bao người từng nằm là cô lại cảm thấy không được sạch sẽ. Mỗi lần như vậy cô đều phải mang theo ga giường và trải lên trên thì mới có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

Dọc trên đường đi, Kế Ngụy liên tục kể lể về tình hình hiện tại của mình, tiện thể ném đá giấu tay bằng cách nói ra mình đã có bạn gái mới, kết quả là thấy người bên cạnh chẳng có bất cứ phản ứng gì, anh bỗng cảm thấy vô cùng tức giận.

“Lần này về quê có kết giao với bạn trai không?”

“Có ạ.”

“Vẫn mẫu người thích vận động à?”

“Cũng không hẳn, anh ấy thuộc kiểu người hoàn mỹ.” Nguyễn Tĩnh khẽ cười một tiếng, “Nhưng mà không phải là bạn trai đâu ạ.”

“A, em tuyệt tình cũng không phải ngày một ngày hai.”

“Em nghĩ… hiện tại đối phương không có hứng thú với em mới đúng.”

Kế Ngụy kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt của người ngồi trên ghế phụ trông hết sức bình thản nhưng ánh mắt lại có phần mơ màng, không phải đã lâm vào cảnh tình mê thì là cái gì?

“Em “thực sự” tính chuyện yêu đương hả?” Nếu là thực thì Kế Ngụy chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong. Anh vẫn luôn tin rằng Nguyễn Tĩnh là người lãnh đạm, làm bạn với cô sẽ rất thoải mái nhưng làm tình nhân thì đúng là tự chuốc lấy phiền phức, bởi vì cô hoàn toàn không biết thế nào là “yêu đương nam nữ”.

Nguyễn Tĩnh cúi đầu nhìn chuỗi hạt màu đen đeo trên cổ tay, tư tưởng không biết đã phân tán đến tận nơi nào.

Mà lúc này, trong lòng Kế Ngụy cứ buồn bực không thôi. Rốt cuộc đó là người đàn ông thế nào lại khiến cái người ý chí sắt đá như Nguyễn Tĩnh cũng phải động lòng?