“Vì một người mẫu mà liều mạng vậy sao?” Với địa vị hiện giờ của Hứa Tri n, không phải muốn chụp cái gì thì sẽ có một đống người mẫu chủ động chạy tới sao?
“Cậu không hiểu, gặp được một người mẫu toàn tâm toàn ý quá khó khăn, ngoại hình và dáng người của người kia đều khiến tim tớ đập loạn xạ.” Nói xong cô ấy kích động siết chặt nắm tay, nhớ đến người đàn ông tràn ngập hormone kia, dopamine trong cơ thể dâng trào.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, người kia thích xe, Hứa Tri n định bắt đầu từ sở thích của đối phương: “Xe đó toàn là phiên bản giới hạn, trong đó có một chiếc đã bị tổng giám đốc Hoắc nhà cậu mua.”
Diệp Linh Thính biết ý tứ của cô ấy, sờ cằm gật đầu: “Được.”
Hoắc Cẩn Hành nhiều xe, mượn một chiếc không phải là việc khó.
Diệp Linh Thính vừa đồng ý, quay đầu đã nói với Hoắc Cẩn Hành, Hứa Tri n chưa kịp ngăn cản thì thấy Hoắc Cẩn Hành gật đầu.
Hứa Tri n: “…”
Tay định nâng lên chậm rãi hạ xuống.
Trước khi gặp được Diệp Linh Thính, cô ấy chưa từng nghĩ đến chuyện này, lúc này lại trùng hợp gặp được. Trước khi mở miệng cô ấy cũng do dự, dù sao chiếc xe có giá trị xa xỉ, vả lại Hoắc Cẩn Hành lạnh lùng, chưa chắc sẽ cho mượn.
Cô ấy chỉ hỏi thử thôi, không ngờ Diệp Linh Thính lại nói đơn giản như vậy, giống như đang hỏi anh buổi trưa có thể mời bạn bè ăn một bữa cơm không, còn Hoắc Cẩn Hành thì đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.
“Cảm ơn.” Hứa Tri n thoải mái nói lời cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Vốn chính là chuyện môi trên chạm môi dưới, một câu nói thôi.
“Cậu nói xem, tổng giám đốc Hoắc nhà cậu nghe lời cậu như vậy, hay là…” Hứa Tri An quay đầu sang, nóng lòng muốn thử: “Hay là cậu nói thử giúp mình, bảo anh ấy làm người mẫu cho mình một lần?”
Diệp Linh Thính nhếch môi, một giây sau vô tình từ chối: “Đừng có mơ.”
Hứa Tri n: “!”
Đã biết là không có khả năng.
Thời điểm hôm nay không thích hợp để hai chị em buôn chuyện, hai người đều có dự định riêng, hàn huyên vài câu rồi chuẩn bị ai đi đường nấy.
Hứa Tri n đột nhiên giơ máy ảnh lên: “Hai người có muốn chụp ảnh chung không?”
“Muốn!” Diệp Linh Thính lập tức đồng ý, bước chân di chuyển tới sát bên người Hoắc Cảnh Hành, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Hứa Tri n.
Không cần chờ đợi, Hứa Tri n lấy bối cảnh ngay tại chỗ, chĩa máy ảnh về phía hai người.
Đều là người vô cùng ăn ảnh, ngoại hình không chê vào đâu được, Hứa Tri n chụp mấy tấm rồi trực tiếp dùng điện thoại gửi cho Diệp Linh Thính, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô.
Trong ảnh, cô gái mặc áo len đỏ hơi nghiêng người dựa sát vào người đàn ông bên cạnh, tay giơ lên ngẫu nhiên tăng thêm vẻ hoạt bát linh động. Thân hình cao lớn của người đàn ông chắn gió che sương cho cô, những thứ lộn xộn xung quanh đều bị làm mờ thành cảnh đêm mông lung.
“Kỹ thuật của n n không còn lời nào để chê.” Nhiếp ảnh gia chân chính, tùy tay chụp cũng giống như tỉ mỉ làm ra.
Hoắc Cẩn Hành cúi đầu nhìn xem màn hình điện thoại của cô, bình luận một câu đơn giản “Không tệ”, Diệp Linh Thính lướt qua lướt lại vài tấm ảnh, cẩn thận xem kỹ, giống như không định gửi cho anh.
Hoắc Cẩn Hành hơi nhíu mày, cho đến khi Diệp Linh Thính bỏ điện thoại vào túi, anh cũng không nhận được ảnh chụp do cô gửi tới.
Trước kia chụp ảnh xong đều sẽ cho anh xem, ảnh chụp chung với anh thì lại giấu đi sao?
Anh không nói gì, chỉ hỏi: “Em còn muốn đi đâu chơi nữa?”
Diệp Linh Thính lắc đầu: “Đi mệt rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ đi.”
Cô không muốn về nhà quá sớm, tìm một căn gác lửng ngồi uống trà.
Có lẽ bởi vì hôm nay dậy sớm, giữa trưa quay phim không nghỉ ngơi, lúc này yên tĩnh nên cơn buồn ngủ kéo đến, hai mắt đang nhìn điện thoại, đầu đã gục xuống bàn rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Gác lửng yên tĩnh ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Hoắc Cẩn Hành cẩn thận lấy điện thoại trong tay cô ra, dễ dàng mở khóa.
Mở album ảnh ra xem hai tấm hình chụp chung vừa rồi, thế giới trong tấm hình đẹp đẽ nhiều màu, giống như ánh mắt của cô.
Hoắc Cẩn Hành thu phóng màn hình, sau đó cầm điện thoại của cô thao tác một hồi, gửi vào album ảnh của mình.
Hoạt động hội chùa gần kết thúc, Hoắc Cẩn Hành đánh thức người đang ngủ dậy: “Thính Thính, phải đi rồi.”
Hai ngày trước và sau Tết m lịch phải về nhà cũ, đây là quy củ của nhà họ Hoắc, cho dù Hoắc Cẩn Hành không thích thì vẫn phải tuân thủ, dù sao anh phải làm tấm gương tốt. Diệp Linh Thính có thể tự do quyết định, nhưng Hoắc Cẩn Hành là lựa chọn duy nhất của cô.
Bữa tiệc đoàn viên của nhà họ Hoắc giống như hoàn thành nhiệm vụ, khi về nhà bà cụ và bà Hoắc đều đang nghỉ ngơi ở trong phòng mình, tòa nhà to như vậy có vẻ quạnh quẽ.
Hai người đều tự về phòng, Diệp Linh Thính gặp quản gia Diệp ở giữa cầu thang, cô vội vàng gọi người lại: “Chú Diệp, chú đợi chút.”
Cô chạy về phòng, nhanh chóng cầm một bao lì xì thật dày đi ra, nhét vào trong tay quản gia Diệp: “Chú Diệp, năm mới vui vẻ.”
“Cái này, không cần…” Quản gia Diệp đang định từ chối đã bị Diệp Linh Thính giơ tay chặn lại.
“Cần, đây là việc cháu phải làm.” Chỉ dựa vào việc cô mang họ “Diệp”, cô sẽ tiếp tục làm chuyện này.
Quản gia Diệp gật đầu, không từ chối nữa.
Chờ Diệp Linh Thính rời đi, quản gia Diệp nhìn theo bóng lưng cô bé trẻ tuổi kia khẽ thở dài, ánh mắt mang theo sự vui mừng.
Năm đó nhất thời mềm lòng, ông đã thương lượng với người vợ không có con của mình cùng nhau nhận nuôi đứa trẻ, cho cô một thân phận. Về sau vợ ông bất hạnh qua đời, đời này ông không định tái giá nữa, cô bé theo họ “Diệp” lúc trước thật sự thành người kế thừa dòng họ này của ông.
Con bé rất tốt, tiếc là do lai lịch thân thế của con bé nên lão trưởng bối trong nhà có thành kiến, nhiều năm rồi vẫn không được giải thoát.
Diệp Linh Thính trở về phòng ngâm nước nóng có rải cánh hoa, hơi nóng truyền khắp cơ thể, toàn thân ấm áp giống như bếp lò nhỏ. Thân thể tiến vào trạng thái thả lỏng, Diệp Linh Thính dựa vào bồn tắm lướt điện thoại, nhìn giờ rồi đứng dậy thay quần áo.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi đêm, cô chậm rãi trở về phòng thay quần áo sấy khô tóc, thoa kem dưỡng da thơm mát, da thịt trơn bóng. Một lát sau, Diệp Linh Thính ra khỏi phòng ngủ, quen thuộc rẽ sang hướng khác, đứng trước cửa phòng rồi giơ tay gõ nhẹ.