Cớ Sao Giọng Điệu Và Vẻ Mặt Của Cô Ấy Lại Trêu Người Đến Thế?

Chương 34




Khoảnh khắc bị dẫn dắt, những ngón tay tiếp xúc với anh như mang điện, lan tỏa khắp từng tấc trên cơ thể.

Nhiệt độ trong phòng tăng vọt, Diệp Linh Thính vịn vai anh, chậm rãi cúi người.

Mái tóc dài như rong biển xõa trên vai, che khuất nửa khuôn mặt cô.

"Món... quà của em." Cô nghe rõ tiếng thì thầm của mình, cuối cùng cũng chạm vào đôi môi mình mong nhớ đêm ngày.

Đây không phải lần đầu tiên cô hôn trộm, nhưng đây là lần đầu tiên, cô cả gan động lòng ham muốn, đưa đầu lưỡi ra.

Hơi thở của Diệp Linh Thính trở nên hỗn loạn khi thăm dò lướt qua rồi dừng lại, không công chiếm được thành trì.

Cô thầm tiếc nuối định đứng dậy, nhưng một bàn tay to nóng bỏng giữ chặt gáy cô, Diệp Linh Thính đột nhiên mở to mắt.

Chiếc kính trên tủ đầu giường vô tình bị hất xuống đất, bàn tay giữ chặt gáy hơi dùng sức, chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn hằn dấu đỏ lên chiếc cổ trắng ngần của cô gái.

Diệp Linh Thính bị kéo lại gần, đụng vào vai anh, hai hơi thở nóng bỏng sát bên nhau.

Tim Diệp Linh Thính đập thình thịch, cho đến khi nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh, giống như giọng điệu dỗ dành mèo con: "Thính Thính, đừng nghịch."

Thì ra anh chưa tỉnh.

Tính cảnh giác của Hoắc Cẩn Hành rất cao, chỉ có ở bên cạnh Diệp Linh Thính anh mới buông bỏ sự đề phòng, giống như cảnh tượng khi anh về nhà nhìn thấy cô.

Diệp Linh Thính cử động cánh tay, tìm lại góc độ thoải mái nằm bên cạnh anh, ngửi mùi rượu trên môi anh rồi lẩm bẩm: "Là chính anh nói, em muốn quà gì cũng được, đừng trách em."

Có lẽ nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, biểu cảm của Hoắc Cẩn Hành vẫn thoải mái, không đẩy cô ra.

Sáng hôm sau, Tiểu Ngư đến Thủy Tạ Lan Đình đón người từ rất sớm, chuẩn bị khởi hành đến tổ chương trình để ghi gameshow mừng năm mới. Diệp Linh Thính không ăn sáng ở nhà, Tiểu Ngư mang bánh ngọt của cửa hàng cô thích nhất đến.

Để tiện hoạt động, Diệp Linh Thính vén tóc lên chuẩn bị buộc, Tiểu Ngư đưa đồ qua, mắt tinh ý nhận ra một vệt đỏ trên cổ cô.

"Chị Linh Thính, cổ chị bị làm sao vậy!" Tiểu Ngư mở to mắt.

Làn da của Diệp Linh Thính giống như một khối ngọc hoàn mỹ không tì vết, đến nỗi chỉ cần xuất hiện một "khuyết điểm" nhỏ cũng sẽ trở nên vô cùng rõ ràng. Cô đưa tay lên sờ cổ, lấy chiếc gương nhỏ mang theo trong túi ra soi.

Đó là dấu vết do tối qua cô làm chuyện xấu bị bắt quả tang, do chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn trên tay Hoắc Cẩn Hành để lại, không đau, nhưng lại để lại một vệt đỏ hình trăng khuyết, sáng nay thức dậy vẫn chưa tan hết.

"Không sao, vô tình đụng phải thôi, lúc trang điểm dùng phấn nền che đi là được." Diệp Linh Thính đã cân nhắc đến trạng thái lên hình, không coi vết đỏ nhỏ này là chuyện gì to tát.

Trong đầu lóe lên một tia sáng, Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc đến mức suýt cho ngón tay vào miệng.

Hình như cô ấy lại phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa rồi!

Đến địa điểm ghi hình đã là tám giờ rưỡi, hôm nay số người đến đây đã tăng gấp đôi so với tối qua.

Mặc dù đã xem trước danh sách khách mời do tổ chương trình mời, nhưng khi gặp Hướng Vân Sương tại hiện trường, trong lòng Diệp Linh Thính vẫn thở dài thườn thượt.

Bây giờ Hướng Vân Sương càng nhìn cô càng không vừa mắt, thậm chí khi không có ống kính, cô ta còn không thèm giả vờ.

Đại khái là cả hai nhìn nhau đều ngán ngẩm.

Lúc tập dượt, Hướng Vân Sương lại dùng chiêu cũ gây khó dễ cho cô, trước mặt mọi người lấy tư cách tiền bối nhờ cô giúp đỡ. Đều là những chuyện nhỏ nhặt dễ làm, Hướng Vân Sương tươi cười, thái độ rất tốt, nếu cô từ chối thì có vẻ một hậu bối như cô không hiểu chuyện.

Nhưng Diệp Linh Thính chưa bao giờ là một hậu bối hiểu chuyện.

"Cô Hướng, bây giờ là thời gian mọi người tập dượt điều chỉnh, hay là tôi giúp cô làm việc, còn cô giúp tôi hướng dẫn biên đạo múa cho họ?" Cô duy trì nụ cười, một câu ngắn gọn đã đảo ngược tình thế.

Đôi khi, việc lên tiếng phản đối không đáng sợ, những lời nói đơn giản cũng có thể biến thành con dao hai lưỡi sắc bén.

Nghe cô nói vậy, mọi người mới phản ứng lại, nếu đã là những chuyện nhỏ nhặt dễ làm thì tại sao Hướng Vân Sương lại không tự làm? Cô ta cũng không thiếu tay thiếu chân, tại sao lại sai khiến người khác.

Hướng Vân Sương cười gượng, nói vài câu hòa giải, cũng không tiện chỉ trích công khai nữa.

Quay về phòng nghỉ, cả khuôn mặt Hướng Vân Sương tối sầm xuống, trợ lý chưa kịp an ủi, một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Diệp Linh Thính đã xông vào.

Hướng Vân Sương và trợ lý đều giật mình, cánh cửa phòng nghỉ đã đóng lại, Diệp Linh Thính đi thẳng đến chỗ họ, từng bước ép sát: "Tiền bối Hướng Vân Sương dùng thủ đoạn kém cỏi như vậy để đối phó với tôi, có thấy thú vị không?"

"Sao nào, cô đến đây để bắt bẻ tôi à?" Thấy Diệp Linh Thính hùng hổ như vậy, Hướng Vân Sương lấy hết can đảm ưỡn thẳng lưng, tự cho rằng mình không sợ cô.

Gần đây sự nghiệp diễn xuất của cô ta tụt dốc không phanh, đầu tiên là vai diễn bị cướp, sau đó là hợp đồng quảng cáo bị hủy, nhiều kịch bản đưa đến tận tay cô ta đồng loạt bị rút lại. Nếu không phải nhờ danh tiếng tích lũy nhiều năm trước, có lẽ hôm nay cô ta còn không đủ tư cách lên sân khấu này.

Ngược lại với cô ta là Diệp Linh Thính, cô gái trẻ này không chỉ thuận lợi gia nhập đoàn làm phim, còn từng có quan hệ với Hoắc Cẩn Hành. Không biết lần này được chọn vào vai nữ phụ có phải là do Hoắc Cẩn Hành nhúng tay vào không.

Bây giờ đã đến nước này, cô ta còn sợ gì nữa, chính mình không dễ chịu, nên không muốn nhìn thấy Diệp Linh Thính đắc ý.

"Gieo gió gặt bão, Hướng Vân Sương, nếu cô còn chọc giận tôi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là hối hận." Đây là lần đầu tiên Diệp Linh Thính công khai đưa ra lời cảnh cáo.

Sự im lặng trước đây của cô không có nghĩa là cô dễ bị bắt nạt, chẳng qua là những tiếng ồn vô thưởng vô phạt, cứ mặc kệ là được. Nhưng cô phát hiện ra rằng dù mình không quan tâm, Hướng Vân Sương vẫn thích gây sự, cố gắng hết sức để thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt cô.

Hổ không gầm, thật sự coi cô là mèo bệnh sao?

Hướng Vân Sương chế nhạo: "Dựa vào sắc đẹp để quyến rũ người khác, cô còn có thể vênh váo được bao lâu?"

Diệp Linh Thính cười khẩy: "Còn tốt hơn bà già xấu xí nhưng lòng đầy đố kỵ."

Khuôn mặt Hướng Vân Sương lập tức sa sầm xuống.

Tuổi tác là rào cản mà cô ta mãi mãi không vượt qua được, dù có phẫu thuật thẩm mỹ trên mặt nhiều lần đến mấy, trông có trẻ trung xinh đẹp đến đâu, cũng không thể khiến tuổi thật của cô ta quay ngược thời gian.

"Cô Hướng, đừng đánh giá bản thân quá cao." Diệp Linh Thính khẽ nghiêng người về phía trước, ghé vào tai cô ta: "Nếu không, lúc ngã xuống sẽ rất đau đấy."