Cờ Rồng Tay Máu

Chương 32: Môn đồ của Bách Hiểu lão nhân




Tiều phu nọ lại hỏi tiếp :

- Bạn có nghe thấy mỗ hỏi gì không?

Như người nằm mơ mới thức tỉnh, chàng vội cười gượng đáp :

- Tại hạ chỉ quen biết Trà tiền bối thôi, nhưng được cụ ấy rất thương mến nên đã truyền thụ cho tuyệt học. Chẳng lẽ huynh đài cũng quen biết cụ ấy hay sao?

Tiều phu cười ha hả đáp :

- Bạn đã quen biết Trà Đà Tử tất nhiên không phải là người ngoài. Mỗ không những quen biết y mà còn là bạn vong niên là khác.

Độc Cô Ngọc càng ngượng nghịu thêm, gượng cười nói tiếp :

- Tại hạ thực không nên không phải, nhất thời xúc động, ra tay quá mạnh trong lòng rất không yên.

Tiều phu vừa cười vừa nói tiếp :

- Thực không đánh nhau thì không sao quen biết nhau, quý tính danh của bạn là gì thế?

Độc Cô Ngọc định nói thẳng nhưng chàng kịp nghĩ lại nên cẩn thận một chút thì hơn. Vì thế chàng mới mỉm cười đáp :

- Tại hạ là Đỗ Ngọc, còn thỉnh giáo huynh đài...

Tiều phu đã cười ha hả và nói tiếp :

- Tên của tại hạ thường tục lắm, tại hạ họ Đơn, tên là Phi.

- Thế ra là Đơn huynh!

- Chắc bạn họ Đỗ nóng lòng muốn gặp gia sư phải không? Để tiểu đệ dẫn đường cho.

- Thế ra Đơn huynh là cao túc của Bách Hiểu lão tiền bối đây, tại hạ thất kính thực!

- Bạn họ Đỗ chớ nên khách sáo như thế. Tại hạ được cụ ấy không hiềm thô lỗ và tục tằng, đã thâu làm đệ tử ký danh, hàng ngày đun nước thổi cơm, làm những việc lặt vặt này chứ đâu dám nhận hai chữ cao túc.

Nói tới đó, Đơn Phi bỗng nghiêm nét mặt lại nói tiếp :

- Bạn đã định tâm đến đây tìm kiếm gia sư chắc thể nào cũng biết luật lệ của gia sư rồi. Nếu không có tín phù của gia sư thì dù...

Thoạt tiên thấy nét mặt nghiêm nghị của đối phương, Độc Cô Ngọc lại tưởng là có chuyện xảy ra nhưng sau nghe thấy Đơn Phi nói như thế mới yên tâm cười đáp :

- Xin Đơn huynh khỏi lo ngại. Tại hạ đã đem theo tín vật của Bách Hiểu lão tiền bối rồi.

Nói xong, chàng móc túi lấy nửa miếng tín phù ra, hai tay đưa cho Đơn Phi.

Cầm tín phù xem một hồi, Đơn Phi mới trả cho Độc Cô Ngọc và vừa cười vừa nói tiếp :

- Bạn đã có tín phù của gia sư thì việc gì cũng dễ giải quyết hết, để tiểu đệ đi trước dẫn đường cho.

Nói xong, y nhặt bó củi với cái búa lên rồi lớn bước đi thẳng vào trong rừng. Độc Cô Ngọc vừa đi theo được mấy bước thì Đơn Phi đã quay lại dặn bảo tiếp :

- Có một việc này, suýt tí nữa thì tiểu đệ quên nói cho Đỗ huynh hay. Gần nửa năm nay, sư phụ của tiểu đệ không được mạnh lắm, nhất là hai ngày hôm nay cụ cứ nằm lì ở trên giường. Nếu lát nữa có nói chuyện thì Đỗ huynh nên nói giản dị một chút, đừng có làm mất nhiều tâm thần của cụ.

Độc Cô Ngọc vội đỡ lời :

- Đa tạ nhân huynh đã nhắc nhở cho tiểu đệ như vậy.

Chàng định hỏi Bách Hiểu lão nhân đau bệnh gì? Chả lẽ ông ta là một vị kỳ tài như thế mà không sao tự chữa nổi bệnh thường hay sao? Nhưng thấy tiều phu đi rất nhanh nên chàng không tiện hỏi nữa.

Đơn Phi dẫn Độc Cô Ngọc vào trong rừng rậm, quay sang trái, quẹo sang phải, đi chừng nửa tiếng đồng hồ y mới quay lại nói :

- Bạn phải đi theo sát nút tiểu đệ mới được. Bằng không sẽ lạc lối ngay đấy.

Độc Cô Ngọc nghe nói rất ngạc nhiên, vội ngửng đầu lên nhìn thấy đã đi tới bên bìa rừng rồi. Ngoài rừng có vách núi cao và thẳng tuột, như ẩn như hiện. Thấy có một cái động cao hơn đầu người, bề ngang dài chừng mười trượng, xung quanh cửa hang có mấy chục tảng đá mọc lởm chởm.

Chàng liền nghĩ bụng :

“Chắc nơi đây cũng là trận thức huyền ảo như ở cốc khẩu cũng nên?”

Nghĩ đoạn chàng vội gật đầu đáp :

- Tại hạ xin tuân lệnh!

Chàng vừa nói vừa vội tiến lên theo sát nút Đơn Phi. Thấy thế Đơn Phi mỉm cười và tiến thẳng vào trong những tảng đá lởm chởm kia ngay.

Vừa bước vào trong đó một bước, bỗng nghe thấy có tiếng kêu như sấm động nổi ở trên đỉnh đầu. Độc Cô Ngọc rất kinh ngạc, chàng còn thấy một tảng đá lớn ở bên trên rớt xuống đầu nữa nên hoảng sợ khôn tả, vội né mình để tránh.

Đơn Phi đi ở phía trước vội nói :

- Đỗ huynh thấy quái nhưng không cho là quái sự thì quái sự sẽ tự mất ngay. Tất cả chỉ là ảo giác thôi, huynh cứ việc đi theo sau đệ, đừng có hãi sợ gì hết sẽ vô sự ngay.

Nghe thấy Đơn Phi nói như thế, Độc Cô Ngọc vội trấn tĩnh tâm thần. Quả nhiên chàng nhìn về phía trước không còn thấy đá rơi, cát bay mù mịt như trước nữa. Lúc này chàng mới chịu phục Bách Hiểu lão nhân quả thực là một vị kỳ tài, chỉ xếp đặt có mấy chục tảng đá như thế này mà huyền cơ ở bên trong đã kỳ ảo khôn lường.

Lúc ấy, chàng đã đi ra khỏi những tảng đá kia, liền quay đầu lại nhìn và thở dài nói :

- Chỉ mấy chục tảng đá này cũng đủ ngăn cản mấy vạn hùng binh. Chẳng lẽ cụ ấy đã trở nên tiên hiệp rồi chăng?

Đơn Phi vừa cười vừa đỡ lời, nói :

- Trên đời này làm gì có thần tiên? Tuy sư phụ của tiểu đệ hiểu biết rất rộng, không kém gì thần tiên trên mặt đất thực, nhưng trận thức này không phải là cụ bầy đặt đâu!

Độc Cô Ngọc ngạc nhiên hỏi tiếp :

- Sao? Cụ ấy tài ba như thế mà vẫn chưa bày đặt nổi trận thức này hay sao?

Đơn Phi thở dài đáp :

- Cái câu: người tài giỏi có người khác tài giỏi hơn thực không sai tí nào. Trận này tên là Đại La Thiên, là của một người bạn tri giao của cụ bố trí đấy. Cụ là người rất tự phụ, nhưng đối với người bạn kia, cụ vẫn phải chịu thua kém.

Kêu ồ một tiếng, Độc Cô Ngọc hỏi tiếp :

- Người bạn tri giao của cụ là vị cao nhân nào thế?

Đơn Phi nghiêm nghị đáp :

- Vị cao nhân ấy là Tuyết Y Huyết Thần Liễu lão tiền bối đấy.

Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình kinh hãi và nghĩ bụng :

“Thế ra là Tuyết Y Huyết Thần Liễu Vô Kỵ, lời nói của ông cụ họ Trà quả thực không sai. Xem như vậy ta đã bỏ lỡ một dịp may...”

Chàng vừa nghĩ tới đó thì lại nghe thấy Đơn Phi nói tiếp :

- Đỗ huynh quen biết Liễu lão tiền bối hay sao?

Độc Cô Ngọc vừa cười vừa đáp :

- Tại hạ là hậu bối mạt học, và rất thường tục thì quen biết làm sao được vị cao nhân ấy. Tại hạ chỉ nghe Trà tiền bối nói đến Liễu lão tiền bối thôi. Ông cụ họ Trà cũng rất tôn xùng Liễu lão tiền bối.

Đơn Phi khẽ kêu lên một tiếng, gật đầu nói tiếp :

- Ra là thế đấy. Sự thực ai ở trong võ lâm này mà chả kính ngưỡng Liễu lão tiền bối...

Nói tới đó y bỗng ngắt lời nhìn Độc Cô Ngọc và nói tiếp :

- Trà Đà Tử nhắc nhở đến Liễu lão tiền bối với Đỗ huynh như vậy chắc hẳn phải có nguyên nhân gì?

Độc Cô Ngọc trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đáp :

- Nhân huynh nói rất phải, Trà tiền bối định giới thiệu tại hạ cho Liễu tiền bối.

Đơn Phi ngẩn người ra giây lát rồi kêu ủa một tiếng và vội nói tiếp :

- Thực là một duyên phước rất hiếm có trong võ lâm tiểu đệ xin mừng cho Đỗ huynh.

Độc Cô Ngọc gượng cười đỡ lời :

- Đơn huynh chưa biết đấy thôi, lòng tốt của Trà tiền bối...

Đơn Phi cũng cả kinh nắm chặt lấy hai cánh tay Độc Cô Ngọc mà thất thanh nói tiếp :

- Chả lẽ Đỗ huynh...

Độc Cô Ngọc vội đáp :

- Đỗ huynh chưa hiểu chuyện đấy. Sự thực tại hạ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Bằng không duyên phước tầy trời như thế dù tại hạ quỳ xuống vái lậy cầu còn chả được, khi nào lại cự tuyệt?

Đơn Phi ngẩn người ra hồi lâu, hai mắt vẫn nhìn Độc Cô Ngọc mà hỏi tiếp :

- Đỗ huynh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ gì thế? Tại sao lại bỏ qua duyên phước nghìn năm một thuở như vậy?

Trầm ngâm giây lát, Độc Cô Ngọc mới gượng cười đáp :

- Tại hạ đang có mối huyết hải thâm cừu, công lực của kẻ thù ấy quái dị, huyền ảo khôn lường, phải là người của lệnh sư giới thiệu cho mới khắc chế nổi. Nhân huynh cứ nghĩ xem, dưới hoàn cảnh ấy thì tại hạ đâu dám nhận bừa sư phụ như vậy?

Đơn Phi khẽ kêu ồ một tiếng nói tiếp :

- Ra là thế đấy! Chuyến đi này của Đỗ huynh chắc cũng vì việc ấy phải không?

Độc Cô Ngọc chỉ gật đầu thôi chứ không nói năng gì nữa.

Đơn Phi ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi tiếp :

- Chẳng hay Đỗ huynh có biết gia sư định giới thiệu ai cho Đỗ huynh không?

Độc Cô Ngọc lắc đầu đáp :

- Lúc này tại hạ cũng còn chưa biết rõ.

Đơn Phi lại hỏi tiếp :

- Kẻ thù của Đỗ huynh là ai?

Trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, Độc Cô Ngọc đáp :

- Người đó tên là Long Phan lệnh chủ, huyền bí quái dị, độc ác khôn lường, ai ai cũng đều biết y hết.

Đơn Phi ngạc nhiên hỏi tiếp :

- Long Phan lệnh chủ là ai? Sao tiểu đệ chưa nghe thấy tên tuổi của nhân vật ấy?

Theo lời của huynh thì y phải là một nhân vật đã lừng danh võ lâm rồi, tại sao không thấy gia sư nhắc nhở tới.

Nói tới đó y bỗng ngắt lời, nhưng y lại cười một tiếng và nói tiếp :

- Hồ đồ thực! Hồ đồ thực! Gia sư đem tiểu đệ tới đây từ hồi hãy còn thơ ấu, mấy chục năm trời tiểu đệ chưa hề bước ra khỏi nơi đây ngoài mười dặm, và gia sư lại không thích nói những chuyện võ lâm thì tất nhiên đệ không hay biết gì cả...

Độc Cô Ngọc thấy y nói như vậy cười thầm và đỡ lời :

- Huynh nói rất phải, ẩn cư ở đây lâu năm, ngày ngày làm bạn với mây với gió với trăng thì làm sao biết được chuyện bên ngoài...

Đơn Phi bỗng xen lời nói :

- Tuy vậy tiểu đệ vẫn không tin trong vũ trụ này lại có người nào giỏi hơn Liễu lão tiền bối được. Cũng may Đỗ huynh sắp được yết kiến gia sư thì tất cả mọi nghi vấn ấy sẽ không còn nữa.

Y vừa nói vừa dẫn Độc Cô Ngọc đi vào trong hang động. Nhưng khi vừa bước chân vào tới hang động, y đã vội câm mồm ngay mà chỉ dẫn Độc Cô Ngọc quay trái quẹo phải, đi thực nhanh về phía trước thôi.

Lúc ấy trời đã tối, trong hang động càng âm u thêm. Nếu không có Đơn Phi dẫn đường thì quả thực Độc Cô Ngọc không thể đi quá được một bước. Cũng may đường lối ở trong hang động rất bằng phẳng, bằng không dù có đèn cũng khó đi.

Đi được nửa tiếng đồng hồ bỗng thấy đằng trước có ánh sáng. Thì ra nơi đó cũng có một cái cửa hang nửa. Chàng rất ngạc nhiên và nghĩ bụng :

“Những nơi bí ẩn như thế này, nếu không gặp Đơn Phi thì có lẽ ta tìm kiếm suốt cả năm trời cũng không sao tìm kiếm được.”

Thì ra Đơn Phi đưa chàng ra khỏi hang động liền thấy một bãi đất trống. Chàng nhìn xung quanh mới biết là trên đỉnh núi Thái Mụ. Trước mặt có hai căn nhà lá, sau nhà có một khu rừng thông. Chàng bỗng nghe thấy Đơn Phi khẽ nói :

- Đỗ huynh hãy đợi chờ giây lát để tiểu đệ vào thưa với gia sư đã.

Độc Cô Ngọc vội đáp :

- Cảm phiền Đơn huynh.

Đơn Phi gật đầu mỉm cười rồi đi vào trong căn nhà lá ấy và khép luôn hai cánh cửa lại.

Một lát sau, Đơn Phi lại mở cửa bước ra, lớn tiếng kêu gọi :

- Đỗ huynh, gia sư cho mời.

Độc Cô Ngọc vâng lời, vội đi theo Đơn Phi vào. Vừa vào tới cửa chàng đã nghe thấy giọng nói của một ông già rất yếu ớt vọng ra rằng :

- Bạn nhỏ ở xa tới, vì lão có bệnh không thể ra tận ngoài cửa nghênh đón được, mong...

Độc Cô Ngọc vội đỡ lời :

- Tiểu bối không dám, vì đi đường chậm trễ đến thỉnh an quá muộn, xin lão tiền bối lượng thứ cho.

- Lúc ấy Đơn Phi đã vén tấm mành cửa lên, Độc Cô Ngọc khẽ gật đầu cảm ơn rồi vội tiến thẳng vào trong nhà. Chàng thấy bên trong bày biện rất giản dị nhưng rất tao nhã. Chỉ một cái bàn với một cái sập thôi chứ không còn cái gì khác. Một ông già áo trắng râu tóc bạc phơ đang ôm chăn ngồi ở trên sập.

Độc Cô Ngọc vội tiến lên hai bước, quỳ xuống vái lạy cung kính nói :

- Tiểu bối Độc Cô Ngọc bái kiến tiền bối.

Thấy chàng xưng là Độc Cô Ngọc, Đơn Phi ngạc nhiên vô cùng.

Bách Hiểu lão nhân vội nói :

- Lão phu không dám nhận đại lễ này của bạn nhỏ. Phi nhi, mau đỡ vị huynh trưởng này dậy.

Bách Hiểu lão nhân nhìn Độc Cô Ngọc một cái rồi thở dài và đáp :

- Thực là cha hổ không bao giờ sinh khuyển tử. Theo sự nhận xét của lão phu thì sau này bạn nhỏ thể nào cũng trở nên người số một trong võ lâm. Cũng may, năm trước anh em Âu Dương đại hiệp đến tệ xá bằng không những mối thù của lệnh tôn không sao trả được mà còn phí phạm mất một nhân tài tốt đẹp như thế này. Vừa rồi lão phu nghe nói có một bạn nhỏ tên là Đỗ Ngọc đến thăm viếng, lão phu hơi thắc mắc nhưng vẫn đoán chắc là bạn nhỏ. Quả nhiên bạn nhỏ đã giáng lâm thực.

Độc Cô Ngọc nghe thấy Bách Hiểu lão nhân nhắc nhở đến mối thù của cha với bốn vị bạn thân của cha mà có ơn tày trời với mình nên trong lòng cảm động vô cùng, rầu rĩ đỡ lời :

- Bốn vị thúc thúc của tiểu bối tự tin không thể nào trả được mối thù cho tiên phụ nên hổ thẹn với lòng và cùng nhảy xuống vực thẳm ở núi Thanh Thành tự tử rồi.

Trước khi đó, bốn vị ấy có dặn tiểu bối thể nào cũng phải đến đây để yết kiến lão tiền bối.

Nói xong chàng vội móc mãnh tín phù ra, hai tay đưa lên. Bách Hiểu lão nhân giật mình đến thót một cái nhưng lại thở dài nói tiếp :

- Năm trước, khi bốn vị ấy đến, lão phu đã thấy sắc mặt của bốn vị ấy rất xấu nhưng không ngờ bốn vị ấy lại đi nhanh như vậy. Xả thân chết vì bạn như thế, từ xưa tới nay ít có được những người như vậy, khiến lão phu nghe thấy cũng phải cảm động và kính mến!

Ông ta vừa nói vừa giơ tay ra đỡ lấy mãnh tín phù nhét xuống dưới gối rồi nhìn Độc Cô Ngọc mà dặn bảo rằng :

- Việc này quan trọng lắm, lão phu không dám làm lỡ mất thời giờ quý báu của bạn nhỏ. Bạn nhỏ hãy nên nhớ kỹ những câu này.

Nói xong ông ta liền đọc bài từ Thanh Thành Mạn của Lý Dị An cho Độc Cô Ngọc nghe.

Độc Cô Ngọc ngạc nhiên vô cùng, liền nghĩ bụng :

“Bài này chả là bài từ của Lý Dị An là gì. Sao lúc này tại nơi đây ông ta lại bắt ta phải nhớ kỹ bài từ này làm chi.”

Tuy chàng không hiểu gì cả, nhưng chắc thể nào cũng có thâm ý gì nên chàng vẫn cung kính đáp :

- Tiểu bối đã nhớ kỹ rồi.

Thở dài một tiếng, Bách Hiểu lão nhân mỉm cười nói tiếp :

- Chắc bạn nhỏ thể nào cũng rất ngạc nhiên, nhưng lão phu không tiện nói rõ. Vả lại việc này một đôi lời hay vài chữ cũng khó thể nói rõ hết. Nếu bạn nhỏ đã thuộc lòng bài từ của Lý Dị An rồi thì cứ việc đi tới Bất Quỉ Cốc ở trên núi Phạm Tỉnh, xin yết kiến một vụ tuyệt thế cao nhân. Bạn nhỏ chỉ cần lớn tiếng đọc bài từ là người ấy sẽ nhận làm môn đồ cho. Với bài từ ấy và với căn bản rất tốt của bạn nhỏ, thế nào người cũng thâu nhận bạn chứ không sai.

Độc Cô Ngọc vái một lạy và đáp :

- Đa tạ lão tiền bối đã chỉ điểm cho, tiểu bối đã hiểu rõ rồi.

Bách Hiểu lão nhân mỉm cười nói tiếp :

- Việc này liên can đến mối huyết hải thâm thù của bạn nhỏ, mong bạn chớ nên coi thường. Nếu bạn nhỏ có vấn đề gì nghi nan muốn hỏi, cứ việc hỏi đi, lão phu sẽ giải thích hộ cho.

E ông ta nói nhiều mệt nhọc, Độc Cô Ngọc vội đáp :

- Đa tạ lão tiền bối, tiểu bối không...

Nói tới đó, chàng sực nghĩ tới một việc vội hỏi :

- Long Phan lệnh chủ, kẻ thù của tiểu bối thần bí quái dị, hóa thân trăm nghìn người, không ai biết rồi mặt thực của y, không biết...

Bỗng thốt tiếng cười, lão nhân đỡ lời :

- Vấn đề này lão phu không thể nào giải đáp được. Lão phu ẩn cư ở đây lâu năm nên chỉ biết kẻ thù của bạn nhỏ mới nổi lên trong chốn giang hồ không lâu thôi chứ không hay biết y là ai cả.

Rất thất vọng, Độc Cô Ngọc chần chừ giây lát lại hỏi tiếp :

- Lão tiền bối chỉ bảo tiểu bối đi núi Phạm Tỉnh kiếm vị cao nhân cầu vị ấy thâu lục. Chả hay lão tiền bối có thể cho tiểu bối biết tên họ của vị cao nhân ấy không?

Bách Hiểu lão nhân lắc đầu đáp :

- Tính nết của vị cao nhân ấy lạnh lùng lắm. Nửa hiệp nửa ma, và không thích ai nhắn nhở đến tên họ, cho nên lão phu không thể nói cho bạn nhỏ biết được. Nhưng lão phu có thể nói cho bạn nhỏ biết một điều này: bạn nhỏ với y cũng gọi là có một chút liên quan. Lão phu chỉ có thể nói cho bạn nhỏ biết được điều ấy thôi chứ không cho bạn biết được điều khác.

Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc đang định hỏi tiếp thì Bách Hiểu lão nhân đã xua tay, vừa cười vừa nói :

- Đừng có hỏi nữa. Việc này tốt hơn hết là bạn tự đi tìm hiểu lấy. Hơn nữa, khi bước chân vào Phạm Tỉnh Sơn thì tất cả mọi nghi vấn đều hiểu rõ ngay. Sự thực lão cũng không muốn nói nhiều làm chi. Hôm nay trời đã tối rồi, bạn nhỏ hãy khuất giá ngủ lại ở tệ xá một đêm, sáng sớm ngày mai hãy lên đường.

Trong lòng đầy nghi vấn, không sao hiểu hết được, Độc Cô Ngọc không tiện hỏi thêm, bất đắc dĩ đành phải chắp tay vái một lạy và đáp :

- Xin tuân lệnh.

Bách Hiểu lão nhân quay lại bảo Đơn Phi rằng :

- Phi nhi vào sửa soạn chỗ ngủ, đừng để cho vị huynh trưởng này cười là con lười biếng.

Đơn Phi vâng lời đi luôn.

Chờ cho Đơn Phi đi rồi, Độc Cô Ngọc gượng cười nói tiếp :

- Tiểu bối ở đây quấy nhiễu như thế này đã không nên không phải, lại còn phải phiền đến Đơn huynh, trong lòng càng không yên.

Bách Hiểu lão nhân đáp :

- Bạn nhỏ không nên khách sáo. Sự thực chúng ta cũng không phải là người ngoài đâu.

Im lặng một lát, Độc Cô Ngọc hỏi tiếp :

- Không biết tiền bối mắc phải bệnh gì mà mãi không thấy khỏi như thế?

Bách Hiểu lão nhân vừa cười vừa đáp :

- Bệnh này của lão phu lão gia phải là bệnh thường. Nguyên do mười mấy năm trước đây, lão phu đi hái cỏ độc của thiên hạ về để làm thuốc, không may hít phải độc, lâu ngày chất độc nó mới làm nguỵ.

- Tiền bối là người hiểu biết rộng như thế ắt phải biết cách chữa chạy chứ?

- Lão phu biết chỉ có Hà Thủ Ô thành hình mới có thể chữa khỏi được thôi, nhưng thứ thuốc quý báu ấy khó tìm kiếm lắm. Lão phu đã tốn công hơn năm trời đi khắp các núi non, rừng rú tìm kiếm mà không sao thấy mới bó tay chịu như thế này. Có lẽ đó là số trời cũng nên?

Ông ta không có vẻ gì là buồn rầu cả. Trái lại, Độc Cô Ngọc lắc đầu thở dài rầu rĩ vô cùng. Bách Hiểu lão nhân vừa cười vừa nói tiếp :

- Người ta sống ở trên đời không ai tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Dù nội công luyện tới mức thâm hậu như thế nào, cũng chỉ sống hơn được người khác ít ngày thôi. Rốt cuộc vẫn không tránh được hai chữ bệnh và tử. Năm nay lão phu tuổi đã tám mươi, dù có chết cũng không phải là chết yểu.

Nói xong phát lớn tiếng cười một hồi rồi lại tiếp :

- Bạn nhỏ khỏi cần phải rầu rĩ hộ lão phu. Bây giờ lão phu có mấy lời này xin tặng, mong bạn nhỏ nên chú ý.

Độc Cô Ngọc vội cung kính đáp :

- Xin lão tiền bối cứ chỉ bảo. Tiểu bối xin rửa tai cung kính nghe.

Bách Hiểu lão nhân nhìn Độc Cô Ngọc gật đầu nói :

- Xem tướng của bạn nhỏ thì trong đời của bạn có hai điểm quan trọng nhất: một là sát nghiệp, hai là tình nghiệp. Tình nghiệp mà biết dùng chữ chân thì không lo ngại cho lắm, nhưng còn sát nghiệp, bạn phải thể niệm lòng trời, hết sức để ý và phải nhớ mấy câu này: Nếu có thể ngưng tay nên ngưng tay, mà không ngưng tay thì suốt đời sẽ không sao ngừng được. Nếu có thể tha thứ được cho người thì nên tha thứ.

Nhu vậy chúng sinh của thiên hạ mới được may mắn và bổn thân của bạn cũng được thụ ích vô cùng. Thiên hạ này không có cao thủ nào là không bị người ta đánh bại. Biết nhường nhịn mới là phước. Bạn nhỏ phải nên nhớ kỹ.

Độc Cô Ngọc vội đứng yên vái lạy và cảm ơn rằng :

- Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo cho như vậy. Tiểu bối không bao giờ quên.

Đột nhiên ở phòng bên đối diện có tiếng kêu gào rất thảm khốc vọng tới. Bách Hiểu lão nhân liền biến sắc mặt, vội kêu gọi :

- Phi nhi!

Ông ta định bước xuống đất thì đã thấy Độc Cô Ngọc phi thẳng vào trong phòng ấy luôn.