Cờ Rồng Tay Máu

Chương 27: Vào lầm chốn nguy hiểm




Một lát sau, Tư Đồ Sương mới lên tiếng nói :

- Muộn lắm rồi, chúng ta phải lên đường ngay mới được, vì từ đây đến Phúc Đỉnh còn xa lắm.

Nói xong nàng định đi thì Độc Cô Ngọc đã lên tiếng kêu gọi :

- Cô nương...

Chàng chỉ gọi được một câu như vậy, muốn nói lại không sao nói lên tiếng được.

Tư Đồ Sương thấy thế dịu giọng hỏi :

- Cái gì thế hả thiếu hiệp?

Độc Cô Ngọc do dự giây lát mới nghiêm nét mặt lại nói :

- Tại hạ có một điều này muốn thỉnh cầu, xin cô nương nhận lời cho.

Rất ngạc nhiên, Tư Đồ Sương vừa cười vừa hỏi lại :

- Việc gì thế? Tôi có việc gì là không chiều theo thiếu hiệp đâu. Vậy thiếu hiệp cứ nói đi?

Ngẫm nghĩ giây lát, Độc Cô Ngọc mới cương quyết nói tiếp :

- Tại hạ dám thỉnh giáo cô nương với lão tiền bối quay trở về Mân Tây trước, để một mình tại hạ...

Tư Đồ Sương nghe nói tới đó mặt đã biến sắc nhưng chưa kịp nói thì ông già đã quát lớn :

- Nhãi con, ngươi nói như thế có ý nghĩa gì? Có phải ngươi nhận thấy lão phu với con nhỏ này đi theo làm ngươi vướng víu hay là câu chuyện vừa rồi khiến ngươi vẫn còn căm hờn phải không?

Độc Cô Ngọc ngẩn người ra và vội cãi lại :

- Xin lão tiền bối chớ có hiểu lầm, tại hạ không có ý nghĩ ấy đâu. Lão tiền bối với Sương cô nương đưa tiểu bối đi xa hàng vạn dặm vất vả như thế tiểu bối rất cảm ơn và không biết làm thế nào mới trả ơn được, trong lòng cảm thấy không yên. Nhưng sở dĩ tiểu bối mời hai vị quay trở lại là quả thực vì...

Nhất thời chàng không kiếm ra được lời lẽ thích đáng nào để nói, nên chàng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng và chân tay cuống quýt, trông rất tất cười.

Tư Đồ Sương liếc nhìn chàng một cái rất ai oán và gượng cười đỡ lời :

- Thiếu hiệp thư thả mà nói, bất cứ thiếu hiệp nói cái gì tôi cũng không tức hận đâu.

Đứng yên giây lát, Độc Cô Ngọc mới thủng thẳng nói tiếp :

- Vừa rồi tại hạ đột nhiên nghĩ tới lời nói của Long Phan lão tặc.

Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :

- Có phải thiếu hiệp nói câu “Nếu ta thoát khỏi nơi đây thế nào ta cũng phải dùng máu rửa Mân Tây bát động” mà y đã nói đấy không?

Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :

- Vâng, vì câu ấy mà tại hạ cảm thấy không yên!

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười và nói tiếp :

- Lời nói khoác của y tôi chỉ coi như là lời dọa nạt của trẻ con thôi, như vậy thiếu hiệp hà tất phải không yên như thế?

Độc Cô Ngọc lắc đầu đáp :

- Xin cô nương chớ nên coi thường, nếu cô nương cùng lão tiền bối đều có mặt tọa trấn ở Mân Tây thì tại hạ dám chắc dù y có can đảm đến đâu cũng không dám tới đó xâm phạm. Nhưng nếu cô nương với cụ cùng đi xa, vắng mặt như thế này, lão tặc ấy nham hiểm độc ác lắm, thế nào cũng thừa dịp may hiếm có y lẽn trở về Mân Tây phá phách để trả thù đây. Mong cô nương nên đề phòng thì hơn.

Tư Đồ Sương hỏi lại :

- Có phải thiếu hiệp bảo tôi với ông cụ nên trở về Mân Tây để phòng thủ ngay không?

Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :

- Tuy thuộc hạ của cô nương có rất nhiều cao thủ thực, nhưng bằng sao được cô nương với cụ. Vả lại rắn không đầu thì biết kiếm ai điều khiển để đối phó lão tặc độc ác ấy? Cô nương là chủ của Bát động. Không nên vì một mình tại hạ mà bỏ mặc bao nhiêu người ở đó như thế! Hơn nữa, nếu không may Bát động bị đánh phá và người ở đó bị giết chóc thực thì tội lỗi của tại hạ lại còn mang nặng thêm. Lúc bấy giờ tại hạ có chết trăm lần cũng không sao chuộc lại được tội nghiệp ấy.

Tư Đồ Sương cau mày nói tiếp :

- Lời nói của thiếu hiệp tuy có lý, nhưng hơi quá trớn một chút. Không khi nào vì một lời dọa nạt của lão tặc ấy mà tôi lại bỏ thiếu hiệp quay ngay trở về Bát động như vậy. Huống hồ... địa vị Động chủ với thiếu hiệp... nếu bảo tôi lựa chọn lấy một thì tôi đành bỏ địa vị kia đi, chứ không...

Ông già họ Trà bỗng cười ha hả xen lời nói :

- Con nhải này, bây giờ ngươi thà yêu mỹ nam tử chứ không thèm nhòm ngó đến giang sơn nữa phải không?

Mặt đỏ bừng, Tư Đồ Sương không sao nói lại được, đành cúi đầu xuống. Độc Cô Ngọc thấy thế giật mình kinh hãi, hơi suy nghĩ giây lát vội nói tiếp :

- Cô nương chớ nên nói bông như thế nữa. Sự an nguy của Mân Tây bát động đều trông mong vào một mình cô nương, tại hạ...

Tư Đồ Sương ngạc nhiên đỡ lời :

- Ai nói bông đùa nào? Tôi nói thực đấy chứ, nếu lão tặc dám đi Mân Tây xây phạm Bát động mà tôi chỉ có thể bảo vệ được một đằng thôi thì tôi đành bỏ Bát động, chứ không thể nào bỏ mặc thiếu hiệp ở đây một mình được. Vì ở Bát động còn nhiều cao thủ mà nơi đây thiếu hiệp lại chỉ có một mình thôi.

Nghe thấy nàng nói như thế, Độc Cô Ngọc rất cảm động và nói tiếp :

- Cảm ơn cô nương đã có lòng như vậy, nhưng chuyến đi này của tại hạ là tới Phúc Đỉnh, hiện giờ cũng đã sắp đến nơi rồi. Long Phan lệnh chủ vừa bị cô nương cho y một trận nên thân, có khác gì là cá lọt lưới, chim bị bắn hụt, như vậy y đâu còn dám ở nơi đây nữa. Cho nên sự an toàn của tại hạ cô nương khỏi cần quản ngại tới...

Tư Đồ Sương lắc đầu và đỡ lời :

- Tôi đã quyết định như vậy rồi, bất cứ thiếu hiệp nói như thế nào tôi cũng phải đi theo cho đến nơi đến chốn. Thôi, muộn lắm rồi, chúng ta tiếp tục lên đường đi.

Độc Cô Ngọc nghe nói càng lo âu thêm và nghĩ bụng :

“Tuy nàng có thịnh tình cao bằng trời, rộng bằng đất thực nhưng khi nào ta lại chịu để cho nàng vì bổn thân ta mà bỏ rơi các thuộc hạ, không thèm đếm xỉa tới...”

Nghĩ tới đó chàng vội nói tiếp :

- Tại hạ xin tâm lãnh lòng tốt của cô nương, nhưng không thể vì một mình tại hạ mà để cho Bát động bị nguy hiểm và tại hạ cũng không muốn vì một mình mình mà để cho cô nương mang tiếng bất nghĩa. Vạn nhất Bát động vì thế mà bị một chút tổn hại, tại hạ thể nào cũng ôm hận suốt đời, mong cô nương nghĩ kỹ đi thì hơn.

Mặt liền biến sắc, Tư Đồ Sương nhìn thẳng vào mặt của chàng ta ai oán hỏi :

- Có phải thiếu hiệp không muốn có tôi ở cạnh đây không?

Độc Cô Ngọc vội cải chính :

- Xin cô nương chớ nên hiểu lầm, tại hạ đâu có ý nghĩ...

Ông già đột nhiên xen lời :

- Con nhải, y cố chấp như vậy thì chúng ta hãy cứ quay trở về Mân Tây trước, nếu để con thỏ lọt lưới thừa cơ đến Bát động xâm phạm có phải lúc ấy hối cũng không kịp đấy không?

Tư Đồ Sương cau mày lại đáp :

- Nhưng...

Ông già vừa cười vừa nói tiếp :

- Con nhải phải biết rằng người hiền bao giờ cũng gặp lành. Trông mặt thằng nhỏ phúc tướng như thế kia, dù từ đây đi tới Phúc Đỉnh y có còn gặp kẻ thù địch đi chăng nữa thì cũng chỉ có bị kinh hoảng chứ không bị nguy hiểm đâu, ngươi cứ yên tâm đi.

Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương mới gật đầu và nói tiếp :

- Thôi được, phen này tôi xin nghe lời của thiếu hiệp! Nếu thiếu hiệp có sao thì tôi cũng có thể giết chết Long Phan lệnh chủ với tất cả hoá thân của y rồi tôi sẽ tự tử theo...

Độc Cô Ngọc rất cảm động, với giọng run run đỡ lời :

- Cô nương hà tất phải nói như thế, tại hạ...

Tư Đồ Sương khẽ lắc đầu gượng cười nói tiếp :

- Thiếu hiệp khỏi cần nói nhiều, trong đời này tôi chỉ biết có một mình thiếu hiệp thôi. Dù tôi có bị tan xương nát thịt cũng không ai lay chuyển nổi ý hướng của tôi, nhưng đó là tôi tự nhả tơ trói lấy mình chứ không việc gì đến thiếu hiệp...

Nói tới đó nàng ngắt lời, ngắm nhìn Độc Cô Ngọc giây lát lại nói tiếp :

- Tôi có một sự yêu cầu này, bất cứ chuyến đi này của thiếu hiệp có thuận lợi hay không, thiếu hiệp cũng phải quay trở về Mân Tây bát động kiếm tôi, đừng để tôi ngày đêm trông mong hoài nhé?

Độc Cô Ngọc có chút do dự, nhưng trông thấy bộ mặt ai oán của Tư Đồ Sương rất tội nghiệp, chàng lại không nhẫn tâm, đành gật đầu đáp :

- Cô nương cứ yên tâm, chuyến đi này nếu tại hạ học hỏi được võ công cao siêu hay không có kết quả gì, thể nào tại hạ cũng phải trở về Mân Tây bát động thăm cô nương ngay.

Tư Đồ Sương nghe thấy chàng ta nói như vậy mới tươi cười một chút, mấp máy đôi môi định nói nữa nhưng lại thôi.

Độc Cô Ngọc thấy thế thở dài một tiếng và nói tiếp :

- Cô nương khỏi cần phải bận tâm, tại hạ biết giữ gìn sức khỏe và không bao giờ quên những lời dặn bảo của cô nương.

Hai mắt bỗng ứa lệ, Tư Đồ Sương cúi đầu xuống dặn bảo tiếp :

- Thiếu hiệp nên giữ gìn sức khỏe nhé! Tôi đi đây.

Ông già họ Trà đưa mắt nhìn Độc Cô Ngọc một cái, thở dài một tiếng và nói tiếp :

- Nhải con, già gù này chịu phục ngươi đấy!

Ông ta vừa nói dứt lời liền quay người rảo bước đi ngay.

Chờ hai người đi mất dạng, Độc Cô Ngọc mới thở dài một tiếng, nhắm nghiền hai mắt lại, nước mắt nhỏ ròng xuống hai bên má. Nhưng chỉ trong thoáng cái thôi, chàng đã dùng tay áo lau chùi nước mắt và quay người đi ngay.

Độc Cô Ngọc vừa đi khỏi, chỗ chàng vừa đứng lại có hai cái bóng người xuất hiện.

Hai người đó chính là Tư Đồ Sương với ông già họ Trà vừa đi khỏi lại quay trở lại.

Ông già vừa cười vừa nói :

- Con nhải trông thấy chưa? Tiểu tử này kiêu ngạo lắm. Ở trước mặt ngươi không bao giờ y chịu lộ vẻ yếu ớt, sự thực y rất có tình cảm với ngươi nhưng cố hết sức đè nén nó xuống chứ không phải là y không có lòng yêu ngươi đâu.

Hai mắt vẫn còn đẫm lệ, Tư Đồ Sương bẽn lẽn cúi đầu xuống đáp :

- Sương nhi biết rõ chuyện này lắm! Vừa rồi cụ kéo Sương nhi núp ở đầu bụi cây là cốt để xem chàng ta ứa lệ phải không?

Ông ta dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng đáp :

- Chắc ngươi không coi thường hai chuỗi lệ của y đâu! Có lẽ hai chuỗi lệ ấy với ngươi lại còn đáng giá hơn bất cứ một vật quý nào ở trên thế gian này. À! Còn ngươi thông minh suốt đời mà ngu xuẩn nhất thời, y không muốn để cho chúng ta đi cùng với y để bảo vệ, chả lẽ chúng ta cứ phải đi cạnh y mới có thể bảo vệ được hay sao?

Tư Đồ Sương nũng nịu cười và đáp :

- Dù sao cụ cũng thông minh hơn, Sương nhi đã hiểu rồi!

- Thôi! Chúng ta phải đi theo ngay mới kịp được.

Thế rồi hai người cùng rảo bước đi về phía Độc Cô Ngọc mới đi khỏi.

Độc Cô Ngọc xuống khỏi ngọn núi ấy liền đi thẳng về phía Đông để đi núi Đại Mụ. Chàng không thèm để ý tới chuyện Diêm Vương Trích vì chàng biết chuyện đó không thể nào có được, mặc dầu môn ám khí ấy thật hay giả, chàng cũng không thể nào tin được. Vì rõ ràng chàng đã trông thấy bốn vị thúc thúc ấy đã chết ở trước mặt mình một cách thảm khốc như thế, thì làm sao mà có thể sống lại được? Mà dù có sống lại được chăng nữa, chàng cũng không tin vị Nam Cung nhị thúc lại giả dạng Long Phan lệnh chủ mà định giết chết mình như vậy.

Chỉ có một vấn đề duy nhất khiến chàng áy náy không yên là không biết Long Phan lệnh chủ có tới Mân Tây bát động phá phách thực không? Tuy công lực của ông già với Tư Đồ Sương tuyệt thế và thân pháp nhanh tuyệt luân nhưng từ đây về tới Mân Tây bát động ít nhất cũng phải đi vài ngày đường, không biết hai người có trở về kịp không?

Chàng vừa nghĩ vừa đi, nhất thời cũng không biết đi được bao nhiêu dặm đường rồi. Chờ tới khi chàng hết nghĩ ngợi, đầu óc đã tỉnh táo mới ngừng chân lại nhìn xung quanh và kêu khổ thầm :

- Khổ thực!

Thì ra, chàng vừa suy nghĩ vừa cắm đầu đi, nên đã đi lầm phương hướng cũng không hay. Lúc ấy chàng đã đi vào trong một cái khe núi hoang vừa.

Lúc ấy trời đã âm u, trong khe núi rất vắng vẻ và hình như còn có những tiếng động nghe rất rùng rợn nữa khiến Độc Cô Ngọc cũng phải rùng mình kinh hãi. Hơi suy nghĩ một chút, chàng vội quay trở về lối cũ. Chàng yên trí ra khỏi khe núi đó thể nào cũng tìm kiếm thấy đường lối đi núi Thái Mụ. Ngờ đâu đi mãi vẫn thấy chưa ra khỏi được khe núi ấy, điều mà khiến chàng rất thắc mắc và hãi sợ khi chàng nhìn kỹ lại xung quanh mới hay mình đi lâu như thế nhưng rút cục vẫn quanh quẩn ở chỗ vừa rồi.

Trời càng tối, chàng càng lo âu và cũng hối hận tại sao lại cứ cố chấp, bắt Tư Đồ Sương phải quay trở về Mân Tây như vậy. Nếu lúc này có nàng ta đi cạnh thì đâu đến nổi phải cuống quýt và hoảng sợ như vậy. Đồng thời cũng không khi nào lại bị đi lạc lối như thế này!

Tha hồ chàng ăn năn hối hận, nhưng dầu sao vẫn không thể nào ra khỏi được khe núi ấy. Bất đắc dĩ, chàng vẫn cố tĩnh tâm, định thần để xem vì lý do gì mà mình không ra khỏi được khe núi?

Chàng nhận xét một hồi lâu mới thốt cười thầm. Thì ra ngoài hai ngọn núi bao bọc khe núi ấy, lại có những ngọn núi khác. Vì vừa rồi chàng không để ý nhìn nên đi quanh lại rồi lại trở về chỗ cũ là thế. Bây giờ đã tìm ra nguyên nhân rồi, chàng không nhìn xuống đất như trước nữa mà cứ ngửng đầu lên nhìn vách núi để tìm lối thoát.

Nhưng lạ thực, đi được một hồi lâu mà chưa đi hết được hai vách núi ở hai bên.

Chàng nhìn lại chung quanh mới hay mình đã quay trở về chỗ cũ. Lúc này chàng không những kinh ngạc mà cũng bắt đầu sợ hãi, bụng bảo dạ rằng :

“Không có lối vào mà sao vừa rồi ta lại lọt vào trong này được?”

Lúc ấy trời càng lúc càng u ám, thêm những cảnh vật ở cách xa mấy chục trượng đã lờ mờ, không còn trông thấy gì ngoài những hòn đá lổn ngỗn. Nhưng cây mọc ở chung quanh lúc này trông không khác gì lũ ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt khiến chàng không hoảng sợ sao được!

Trời càng tối, trong núi càng thêm yên lặng, đến nổi Độc Cô Ngọc có thể nghe thấy tiếng trống ngực đập. Chàng bắt đầu cảm thấy hai bàn tay đổ mồ hôi lạnh, chàng vội xoa tay vào nhau và sực nghĩ ra được một kế :

“Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn sao ta không leo lên trên vách núi mà đi, như vậy may ra mới có thể vượt khỏi được khe núi này.”

Nghĩ như vậy, chàng vội đi tới gần vách núi nhưng khi đi đến gần chàng lại nản chí ngay vì vách núi không những cao dốc mà còn mọc đầy rong rêu rất trơn tuột, không có cách gì leo lên trên nổi.

Chàng đang buồn rầu bất đắc dĩ vì không có cách nào leo lên được trên vách núi thì bỗng trông thấy ở chỗ cách đó không xa có rất nhiều cây mây đeo thòng lõng từ trên đỉnh vách núi xuống. Chàng mừng rỡ khôn tả, tiến tới gần sợi mây đó, giơ tay ra nắm lấy một sợi. Ngờ đâu tay vừa nắm vào sợi mây, chàng đã cảm thấy lòng bàn tay đau nhức chịu không nổi. Chàng vội xòe tay ra nhìn, gượng cười một tiếng và bao nhiêu hy vọng lại tan rã hết.

Thì ra những cành cây ấy mọc đầy gai nhọn hoắc, tay chàng vừa nắm vào đã bị đâm thủng nhiều lỗ có máu tươi rỉ ra rồi. Chàng thở dài một tiếng chán nản quay trở về chỗ cũ. Chàng bỗng nghĩ ra được một kế nữa, bụng bảo dạ rằng :

“Nơi đây không thể nào leo lên được, sao ta không biết kiếm nơi khác, may ra nơi đó chả có chỗ leo lên được...”

Nghĩ tới đó, chàng lại hớn hở đi về phía trước, mới đi được hai bước thì đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng kêu khác lạ. Chàng vội ngừng chân quay người lại, một cảnh tượng đã làm cho chàng hoảng sợ đến sờn lòng rợn tóc gáy.

Thì ra chỗ cách chàng không xa, có hàng nghìn con rắn to nhỏ đang như nước thủy triều đổ tới, con nào con nấy đều ngửng đầu thè nọc trông rất ghê sợ.

Hàng nghìn con rắn bò trên mặt đất, trông như là chậm nhưng sự thực chúng lại bò rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt chúng đã bò tới chỗ cách chàng chừng mười trượng.

Độc Cô Ngọc thấy thế hoảng sợ đến mất hết hồn vía và cảm thấy những luồng gió tanh thổi tới buồn nôn buồn oẹ ngay. Chàng rùng mình đến thót một cái vội quay người chạy luôn. Nhưng mới chạy được năm trượng thì phía trước mặt cũng lại có một đống rắn đen lù lù như vậy bò tới.

Trước sau đều có rắn độc, hai bên là vách núi trơn tuột, Độc Cô Ngọc tự biết với công lực tầm thường của mình khó mà thoát ra khỏi được chốn nguy hiểm này.

Chàng suy nghĩ giây lát, liền đánh liều đứng yên không cử động nữa.

Chàng trông thấy hai đàn rắn ở hai đầu đã từ từ bò tới gần, trong lòng càng hối hận thêm và nghĩ bụng :

“Đáng lẽ ta không nên để cho Tư Đồ Sương trở về Mân Tây. Nếu lúc này có nàng ta ở bên cạnh với công lực tuyệt thế, nếu nàng không đánh lui được đàn rắn này thì cũng có thể đem mình ra khỏi nơi đây dễ như trở bàn tay.”

Chàng tự nhủ không thể nào chết được, vì còn phải sống để trả thù, nhưng trước mặt chàng bây giờ chỉ có một con đường chết, chứ không còn có cách gì mà hy vọng thoát khỏi nơi đây cả.

Nghĩ đến mình sắp bị chôn vùi thân xác ở trong bụng rắn, trong lòng chàng lại hoảng sợ vô cùng. Nhưng hoảng sợ và lo âu suông như vậy cũng vô ích mà thôi.

Thời gian cứ trôi dần, hai đàn rắn ở hai bên càng lúc càng tới gần chàng. Tiếng kêu phì phì càng lúc càng to thêm, không khác gì bước đi của tử thần càng lúc càng tiến tới gần vậy.

Mùi tanh hôi bắt đầu nồng dần khiến chàng váng đầu nhức óc. Chàng trợn to mắt lên liếc nhìn trước sau, thấy hai đàn rắn chỉ còn cách mình chừng một trượng nữa thôi. Nhất thời vừa bi phẫn vừa rầu rĩ, khiến chàng phải thốt ra những lời như sau :

- Không ngờ Độc Cô Ngọc ta chưa trả được thù lớn cho cha mẹ mà đã bị làm mồi cho rắn ở nơi đây trước. Chết như vậy ta không thể nhắm mắt được!

Nói tới đó chàng thở dài một tiếng, chắp tay về phía sau nhắm mắt đợi chết.