Thấy ông già nói như thế, Độc Cô Ngọc cảm thấy rất khó xử, nghĩ bụng :
“Việc này có liên quan đến mối thù sâu như biển cả của mình, nói ra cho người ngoài hay sao được? Nhưng mình nhất định không nói thì thể nào đối phương cũng hiểu lầm. Vả lại đối phương hai người một già một trẻ đối với mình chỉ có ơn thôi chứ không có thù, người ta có lòng tốt muốn giúp mình trả mối thù ấy...”
Ông già họ Trà lạnh lùng nói tiếp :
- Còn do dự gì nữa? Nếu ngươi không muốn nói thì thôi, lão phu cũng không miễn cưỡng làm chi.
Có phải Độc Cô Ngọc không biết vị dị nhân này không vui đâu, nên chàng gượng cười đỡ lời :
- Xin lão tiền bối chớ có hiểu lầm, tiểu bối chỉ đang nghĩ cách nên nói như thế nào để cho tiền bối khỏi tức giận đấy thôi.
Ông già họ Trà nghe nói mới bớt giận, liền cười và nói tiếp :
- Ngươi khỏi cần phải e dè gì hết. Quý hồ ngươi cứ nói ra được lý do thích đáng thì già này sẽ không làm khó dễ gì đâu.
Độc Cô Ngọc vái một vái đáp :
- Xin đa tạ tiền bối.
Ngẫm nghĩ giây lát, chàng mới cương quyết nói :
- Sở dĩ tiểu bối dám táo bạo phụ đại ơn của lão tiền bối là vì có nỗi khổ tâm riêng.
Nỗi khổ tâm đó là có mấy người bề trên đã đặc biệt dặn dò tiểu bối hành đạo giang hồ phải tìm kiếm cho ra một vị kỳ nhân, và người đó sẽ giới thiệu tiểu bối cho một vị cao nhân tuyệt đời để làm môn hạ, như vậy tiểu bối mới có hy vọng trả được mối thâm thù đó...
Bỗng cười khì một tiếng, ông già nọ liền xen lời nói :
- Lão phu đã hiểu rõ rồi, chắc mấy người bề trên của ngươi dặn bảo ngươi trong vũ trụ này chỉ có cao nhân tuyệt đời kia là mới giúp được ngươi trả thù chứ gì? Vì nguyên nhân ấy và cũng vì mấy người kia dặn bảo trước nên ngươi mới cảm thấy khó xử phải không?
Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :
- Tiền bối sáng suốt lắm. Chính tiểu bối đang vì nguyên nhân ấy!
Ông già gật đầu hỏi tiếp :
- Lý do đó rất đích đáng, không ai có thể phê bình được. Thế ngươi đã tìm thấy người mà ngươi muốn nhờ người ta giới thiệu chưa?
Ngẫm nghĩ giây lát, Độc Cô Ngọc đáp :
- Chuyến đi Phúc Kiến này của tiểu bối là để tìm kiếm vị kỳ nhân ấy đây.
Ông già ngẩn người ra giây lát rồi ngạc nhiên hỏi Tư Đồ Sương rằng :
- Mấy năm nay nhãi con có nghe thấy có kỳ nhân dị sĩ nào ẩn cư ở tỉnh Phúc Kiến này không?
Tư Đồ Sương lắc đầu đáp :
- Sương nhi không biết.
Ông già cau mày lại nói tiếp :
- Thế thì lạ thực. Nếu ở tỉnh Phúc Kiến này mà có kỳ nhân dị sĩ nào ẩn dật, có khi nào già gù này lại không hay biết?
Nói tới đó, ông ta bỗng quay đầu lại hỏi Độc Cô Ngọc tiếp :
- Tên họ của kỳ nhân dị sĩ ấy là gì?
Do dự giây lát, Độc Cô Ngọc mới cương quyết đáp :
- Tiểu bối cũng không được rõ, nhưng chỉ biết vị kỳ nhân ấy có một biệt hiệu là Bách Hiểu lão nhân.
Tư Đồ Sương giật mình đến thót một cái, chưa kịp lên tiếng thì ông già đã đứng phắt dậy, hai mắt sáng quắc, trầm giọng hỏi :
- Nhãi kia, ngươi bảo Bách Hiểu lão nhân an cư ở tỉnh Phúc Kiến này ư?
Thấy thái độ của ông già như vậy, Độc Cô Ngọc cũng phải kinh hoảng, liền nghĩ bụng :
“Đằng nào cũng nói cho ông ta hay biết rồi thì còn sợ gì nữa”.
Chàng liền cương quyết gật đầu đáp :
- Vâng!
Ông già lại nói tiếp :
- Lạ thực, đại sự như thế mà sao già gù này lại không hay biết gì? Như vậy chắc những người bề trên của ngươi thể nào cũng là những nhân vật tên tuổi ở trong võ lâm.
Chả hay ngươi có thể nói cho lão phu biết tên họ của mấy vị ấy không?
Ngẫm nghĩ giây lát, Độc Cô Ngọc xin lỗi rằng :
- Điều này xin lão tiền bối tha thứ cho vì trước khi chết, mấy vị phụ chấp ấy có dặn bảo tiểu bối không được tiết lộ tên họ của mấy vị cho ai hay cả.
Ông già ngẩn người ra kêu ồ một tiếng, Tư Đồ Sương bỗng cười khi xen lời nói :
- Xem như vậy thiếu hiệp còn nhiều chuyện không thể nói cho người ta hay được.
Ngượng nghịu vô cùng, Độc Cô Ngọc gượng cười một tiếng, cúi đầu xuống, không dám nói năng gì nữa.
Ông già liếc nhìn chàng một cái và nói tiếp :
- Nếu vậy già này cũng không muốn miễn cưỡng ngươi làm chi. Nhưng phải biết Bách Hiểu lão nhân làm việc rất thần bí, tính nết không kém gì Tuyết Y Huyết Thần.
Người thường chưa chắc đã gặp được y, như vậy còn hòng y giới thiệu cho người khác làm sao được?
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm cho như vậy, việc này tiểu bối đã biết rồi.
Thấy Độc Cô Ngọc trả lời một cách thản nhiên như vậy, ông già càng ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Hình như ngươi đã nắm chắc có thể thành công phải không?
- Xin tiền bối chớ có hiểu lầm, đó chẳng qua là tiểu bối có mang trong người một cái tín phù của Bách Hiểu lão nhân đấy thôi.
Ông già lại càng ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Có lẽ nửa lá thì đúng hơn.
Mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Độc Cô Ngọc vội gật đầu đáp :
- Vâng, tiểu bối đã nói lầm, quả thực chỉ có nửa lá thôi.
Ngẫm nghĩ giây lát, ông già hỏi tiếp :
- Ngươi có thể cho lão phu xem được không?
Chần chừ giây lát, Độc Cô Ngọc móc túi lấy nửa miếng tín phù bằng đồng ra, hai tay đưa cho ông già và đáp :
- Mấy vị phụ chấp của tiểu bối có dặn bảo không nên để người ngoài trông thấy tín phù này và cũng đừng có đánh mất...
- Ngươi cứ yên tâm, lão phu không nuốt chửng của ngươi đâu. Như thế này chả hóa ra lão già gù đã rất hân hạnh rồi hay sao?
Độc Cô Ngọc mới biết mình đã lỡ lời, hổ thẹn vô cùng, cúi gầm mặt xuống.
Ông già cầm nửa miếng tín phù bằng đồng xem qua rồi trả lại Độc Cô Ngọc ngay và nghiêm nghị nói tiếp :
- Phải! Đây chính là tín phù của Bách Hiểu lão nhân năm xưa đã hành đạo giang hồ.
Có tín phù này thì việc gì cũng xong xuôi cả, nhưng phải giữ gìn cẩn thận mới được.
Đỡ lấy tín phù bỏ vào túi, Độc Cô Ngọc cung kính vái chào và cảm ơn rằng :
- Đa tạ lão tiền bối đã dạy bảo?
Ông già ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu nói tiếp :
- Nếu có lão già Bách Hiểu giúp đỡ cho thì lão phu không nói năng gì nữa. Tuy lão già ấy tên là Bách Hiểu nhưng sự thực việc gì y cũng hiểu biết hết. Tuy y không biết võ nghệ nhưng tất cả mọi việc trên vũ trụ này không ai có thể hiểu rõ được bằng y. Người ta ban cho y hai chữ Bách Hiểu đó thực vẫn chưa xứng với kỳ tài...
Nói tới đó, ông ta bỗng ngắt lời quay lại vội hỏi Độc Cô Ngọc tiếp :
- Ngươi có biết lão già Bh sẽ giới thiệu ngươi cho ai không?
- Tiểu bối cũng không biết nhưng mấy vị phụ chấp nói nếu gặp ông ta thì sẽ biết liền.
- Tuy lão phu nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được trên thiên hạ này lại còn có ai mạnh hơn Tuyết Y Huyết Thần? Nhưng lão so sánh với lão già Bách Hiểu thì mình kém quá xa. Nếu lão già Bách Hiểu giới thiệu cho chắc ngươi thể nào cũng toại nguyện mà trả được mối thù lớn kia. À! Nếu ngươi không tìm thấy lão già đó thì cứ việc quay trở lại nơi đây tìm kiếm, lão phu vẫn giúp đỡ cho chứ không thay đổi ý kiến đâu.
Thấy ông già nói như thế, Độc Cô Ngọc rất cảm động, vội vái một vái và nói tiếp :
- Xin đa tạ lão tiền bối, nếu chuyến đi của tiểu bối thất bại thì thế nào cũng quay lại đây yêu cầu lão tiền bối giúp cho.
- Thôi đừng nói nhiều nữa, chúng ta hãy ngồi xuống ăn nhậu đã.
Thấy ông già nói như vậy, Độc Cô Ngọc vui vẻ ngồi vào bàn ăn ngay.
Ông già ngắm nhìn Tư Đồ Sương một cái, rồi vừa cười vừa nói tiếp :
- Con nhãi này cũng nên bỏ cái khăn che mặt ra đi, để cho lão phu được ăn nhậu khoan khoái đôi ba chén.
Tư Đồ Sương lắc đầu cười khì đáp :
- Sương nhi đeo cái khăn này cũng vẫn còn ăn uống được như thường thì việc gì mà phải bỏ ra?
Ông già uống một hớp rượu, dùng tay áo lau chùi mồm mép, vừa cười vừa nói tiếp :
- Con nhãi bướng bỉnh thực! Thể nào trước sau mà chả phải cho người ta trông thấy mặt mũi của mình. Chả lẽ ngươi lại đeo cái khăn này suốt đời hay sao? Có lão phu ở đây ngươi khỏi phải lo sợ có chuyện gì phiền phức xảy ra.
Độc Cô Ngọc cũng muốn được trông thấy bộ mặt thực của Tư Đồ Sương nhưng vì vướng có ông già gù ở cạnh, hơn nữa lại sợ nàng ta hỏi lại sự bí ẩn của mình lần nữa cho nên mới làm thinh. Tuy vậy hai mắt của chàng vẫn cứ nhìn thẳng vào mặt của nàng kia và lộ vẻ mong đợi nên đôi ngươi cứ trố lên nhìn không chớp.
Ông già ngẩn người ra, vừa cười vừa mắng chửi tiếp :
- Con nhãi còn muốn giở trò gì ra nữa? Nói đi, có điều gì lão phu không chìu ngươi không?
Tư Đồ Sương cười giọng nũng nịu đáp :
- Tuy việc gì cụ cũng chìu Sương nhi thực, nhưng chỉ e việc này cụ không sao làm chủ để giúp Sương nhi được.
Ông già trợn ngược đôi lông mày trắng như tuyết lên, giận dữ nói tiếp :
- Con nhãi này đừng có nói khích lão phu như thế nữa. Quý hồ lão già gù này gật đầu một cái thì việc thiên hạ dù lớn lao như thế nào cũng có thể làm được cả. Ngươi cứ nói đi, việc gì thế?
Tư Đồ Sương vừa cười vừa đáp :
- Cụ đã hứa như vậy rồi, lát nữa đừng có chối không chịu giúp Sương nhi đấy nhé!
Ông già uống cạn chén rượu ấy rồi trả lời :
- Con nhãi đừng có chọc tức lão phu mãi như thế nữa. Nếu ngươi còn không chịu nói, chả lẽ phải nhờ lão phu ra tay đánh cho một trận nên thân rồi mới nói hay sao?
Nhìn Độc Cô Ngọc một cái, Tư Đồ Sương mới nói :
- Quý hồ cụ cam đoan lát nữa không phất tay áo bỏ đi và thiếu hiệp không giấu diếm mọi việc nhiều như thế nữa thì Sương nhi xin bỏ cái khăn này ra ngay.
Ông già gật đầu nhận lời ngay, nhưng Tư Đồ Sương vẫn lắc đầu đáp :
- Không, cụ phải hỏi thiếu hiệp trước đã, xem thiếu hiệp có chịu điều kiện ấy không?
Ông già quay lại hỏi Độc Cô Ngọc :
- Thế nào, ngươi có nhận lời con nhỏ không?
Không biết nên trả lời như thế nào cho phải, Độc Cô Ngọc chần chừ giây lát mới đáp :
- Thưa lão tiền bối, Tư Đồ cô nương không muốn bỏ cái khăn che mặt ra ắt phải có nỗi khổ tâm gì, vậy mong tiền bối đừng có bắt ép...
Tư Đồ Sương cười nũng nịu đỡ lời :
- Đấy! Cụ có nghe thấy không? Xem thiếu hiệp khéo ăn nói biết bao. Rõ ràng nhất có nỗi khổ tâm riêng lại đổ sang cho người khác một cách khôn khéo như vậy. Thôi, cụ đừng có bắt ép người ta như thế nữa.
Ông già quay lại hỏi chàng :
- Thế nào! Con nhỏ nói có đúng sự thực không?
Độc Cô Ngọc vội đáp :
- Xin tiền bối chớ có hiểu lầm, làm gì có chuyện ấy...
Ông già vội ngắt lời :
- Như vậy ngươi đã nhận lời rồi phải không?
Ngượng nghịu vô cùng, Độc Cô Ngọc đáp :
- Tiền bối hiểu lầm rồi, tiểu bối có định nói như thế đâu?
Ông già chưa kịp nói, Tư Đồ Sương đã cười khì và xen lời ngay :
- Sương nhi không nói sai đâu, việc này khó khăn lắm.
Sợ nàng nọ làm cho vị dị nhân này nổi giận thì phiền lắm, Độc Cô Ngọc vội đỡ lời :
- Cô nương hà tất phải nói như thế? Chả lẽ cô nương đã quên lời hẹn ước của chúng ta hay sao?
Tư Đồ Sương chỉ nhìn chàng thôi chứ không nói năng gì. Ông già thấy thế nổi giận hỏi :
- Con nhãi kia, chuyện gì thế?
Nhìn Độc Cô Ngọc, Tư Đồ Sương bảo chàng rằng :
- Thiếu hiệp nói đi!
Vội lắc đầu, Độc Cô Ngọc đáp :
- Tại hạ rất dại mồm, cô nương nói thì hơn.
- Nếu thiếu hiệp muốn tôi nói thì phải ngồi yên chứ không được xen lời nói đấy nhé?
- Quý hồ cô nương không thêm thắt chuyện khác vào, tại hạ không bao giờ dám xen lời vào.
- Thiếu hiệp cứ yên tâm, không khi nào tôi lại bịa chuyện ra nói đâu.
- Nếu vậy cô nương cứ nói đi.
Thấy Độc Cô Ngọc đã chịu để cho mình nói rồi, Tư Đồ Sương bèn kể lại câu chuyện hồi nãy mình nói tới tấm thảm kịch xưa kia như thế nào, nhất nhất nói hết cho ông già nghe. Nói xong nàng vừa cười vừa hỏi ông già tiếp :
- Sao, cao kiến của cụ thì Sương nhi có nên lên tiếng hỏi không?
Nhìn Độc Cô Ngọc một hồi, ông già thủng thẳng đáp :
- Lòng trắc ẩn ai chả có, như vậy có lạ lùng gì đâu mà hai người lại làm to chuyện ra như thế?
Không ngờ ông già lại có lời lẽ như vậy, Độc Cô Ngọc thở nhẹ một tiếng và đỡ lời :
- Lão tiền bối cao kiến lắm, tiểu bối cũng nghĩ như vậy.
Ông già mỉm cười, lại uống một hớp rượu mới nói tiếp :
- Câu chuyện thảm thiết năm xưa quả thực thảm tuyệt trần gian, không riêng gì nhãi con ngươi nghe thấy mà phải bi phẫn và thông cảm như thế. Đến cả lão già gù quen giết người không chớp mắt này năm xưa cũng có sự phản ứng y như nhãi con ngươi vậy.
Tư Đồ Sương tưởng ông già thể nào cũng bênh vực cho mình, ngờ đâu ông ta lại tán thành ý kiến của Độc Cô Ngọc nên nàng lo âu vô cùng, vội xen lời nói :
- Sao ngày hôm nay cụ lại thấy đổi hẳn tính nết như thế?
Ông già trợn ngược đôi mắt lên quát hỏi lại :
- Chả lẽ lão phu nói mắt lời công đạo cũng không được ư?
Ông ta không đợi chờ Tư Đồ Sương lên tiếng, đã nhìn Độc Cô Ngọc vừa cười vừa nói tiếp :
- Ngươi cho lão già gù này làm như thế có đúng không?
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát mới đáp :
- Đúng lắm! Đúng lắm! Lập trường của lão tiền bối rất khách quan và rất công bằng, tiểu bối rất kính phục.
Tư Đồ Sương giật mình dậm chân xuống đất một cái, đang định lên tiếng phản đối...