Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 9: Phạt




Sáng hôm sau đi làm Tô Hoan thấy cô liền chạy tới:

" Sao rồi sao rồi? Người đàn ông đó đẹp trai chứ? "

" Mình chưa gặp anh ta "

" Làm sao lại chưa gặp? Chẳng phải hôm qua... "

Tô Hoan chưa kịp nói hết câu cô đã chen vào:

" Mình nhớ ra có việc đột xuất nên đã về trước "

" Hả? Việc đột xuất? Là việc gì cơ? ". Công việc gì chứ? Ngày hôm qua vẫn thấy cậu ta rất nôn nóng kia mà?

" Mình...Hoan Hoan à có thể không giải thích được không "

" Này có phải là c..."

" Các cô có biết làm mấy giờ rồi không mà còn dám ở đây rảnh rỗi tám chuyện? "

Đang nói chuyện bỗng dưng Châu Mạn Đình đi tới nói

" Phó giám đốc Châu? Thật xin lỗi, tụi tôi sẽ đi làm ngay! " Xui rồi! Lại gặp phải cô ta!

Cô ta không để ý đến Tô Hoan, đưa mắt nhìn sang cô

" Đây chẳng phải là người mới hay sao? Mới đi làm được có hai ngày mà lại dám ở đây lười biếng tám chuyện? Có phải muốn bị đuổi việc! ". Châu Mạn Đình lên giọng nói

" Xin lỗi, chúng tôi ở đây nói chuyện với nhau là không đúng nhưng mà bây giờ vẫn còn sớm, khoảng độ mười lăm phút ". Cô nói, cô ta ỷ mình chính là cấp trên thì muốn làm gì thì làm sao?

" Cô dám cãi tôi? "

" Tôi không dám, giờ làm việc vốn là tám giờ ba mươi mới vào! ". Cô tốt bụng nhắc nhở

" Hỗn xược! Cô lại dám ăn nói như thế với tôi? "

Cô ta tức giận. Lí nào lại như vậy, trước giờ nói ai cũng chưa một ai dám lên tiếng trả lời lại dù chỉ một câu. Vậy mà con nhóc láo toét này lại dám ở đây ăn nói như thế với mình?

" Phó giám đốc Châu lẽ nào cô lại không nhớ giờ vào làm của công ty? "

" Cho dù còn sớm bao nhiêu phút thì đã sao? Đã bước vào đây làm việc rồi thì không được phép ở đây tám chuyện. Muốn nói? Cô có thể nói thỏa thích vào giờ tan làm. Đã là người của tập đoàn Cố thị, đã nhận lương rồi thì cô chính là người làm ở đây không có sự cho phép cô không được cãi lệnh cấp trên của mình! ". Cô ta tức giận nói như muốn hét lên vào mặt họ

" Phó giám đốc Châu thật xin lỗi, chúng tôi liền đi làm ngay! ". Tô Hoan vội lên tiếng giải vây

Nhìn có chút gây gắt, mọi người ai ai cũng nhìn họ. Tô Hoan nói sau, Nắm tay định kéo cô đi thì lại bị cô ta giữ lại

" Không cần! Cô đi làm việc của mình đi, còn cô thì đi làm công việc khác. Người mới vào phải cho lĩnh giáo nhiều hơn. Cô từ nay trở đi. Bất kể ai nhờ làm gì đều phải làm tất cả cho tôi! "

" Nhưng phó giám đốc Châu, cậu ấy... "

" Không phải chuyện của cô! Mau đi làm việc, còn cô nghe hiểu hay là không? "

Cô cắn môi, tuy tức giận nhưng biết làm gì bây giờ. Cô ta là cấp trên của mình. Còn mình chỉ là cấp dưới làm gì được kia chứ

" Làm sao? Nghe không hiểu có cần tôi nhắc lại một lần nữa hay là không? ". Thấy cô bắt đầu có chút khuất phục, cô ả càng lên giọng bắt nạt hơn

" Tôi...hiểu rồi, phó giám đốc Châu! "

" Tốt! Vậy thì mau đi làm đi. Tất cả mọi người nghe đây, có những công việc dù cho lớn nhỏ gì đi nữa. Cũng đều có thể nhờ cậy cô ta, có biết hay là chưa? "

" Rõ rồi phó giám đốc Châu! ". Mọi người đồng thanh lên tiếng

Cô ta nhếch môi cười đắc ý...đúng là là cấp trên ăn hiếp cấp dưới quả nhiên là vui mà! Cô ả hất mái tóc xoăn của mình rồi xoay lưng rời đi, mọi người ở đây lắc đầu tỏ ra tội nghiệp cho cô vì đã dám đắc tội với cô ta. Cô ta tính khí ngang ngược đó giờ, hễ ai đụng đến cô ta thì cô ta sẽ gây khó dễ cho người đó ngay lập tức

" Thật là quá đáng mà! Nghĩ rằng là phó giám đốc thì làm gì là làm à? Thật không coi tổng giám đốc và chủ tịch ra gì, nếu để họ biết liệu cô ta bây giờ còn có thái độ đó nữa? "

" Hoan Hoan, mặc cô ta đi mình không sao đâu mà. Cô ta là cấp trên, dù cho có là phó giám đốc hay bất kể chức vụ lớn gì đi chăng nữa cũng là cấp trên của chúng ta. Chúng ta, không thể làm gì được với người có quyền lực và có địa vị như cô ta đâu "

" Tĩnh Tĩnh "

" Mình không sao đâu. Cậu đừng lo, chúng ta đi làm thôi kẻo cô ta lại quay lại làm khó dễ chúng ta "

Cô nói sau đó quay trở lại làm việc

...

Anh trong lúc đó ngồi trên phòng nói chuyện cùng Đông Hoa

" Cậu có vẻ rảnh rỗi, có cần cho cậu thêm việc để làm? "

" Ấy đừng ấy đừng. Lên đây cùng cậu nói chuyện một chút rồi mới đi làm tiếp cơ mà "

" Tôi và cậu có chuyện gì để nói sao? ". Anh nói, tay cầm ly trà lên uống

" Nghe bác nói hôm qua cậu đi coi mắt rồi người ta cho leo cây? "

" Liên quan đến cậu? "

" Cô gái đó là ai mà lại dám cho cậu leo cây thế? "

" Cậu nghĩ xem có cô gái nào có gan lớn như thế hay không? "

- đêm đó ở bar cậu bị một con mèo nhỏ gọi là vịt, bây giờ đi coi mắt lại bị người ta cho leo cây? Không biết có cùng một người? "

" Đều là cô ấy! ". Càng nghĩ lại chuyện cô cho anh leo cây thì anh càng tức

" Thật sao? "

" Ngoài cô ấy ra. Trên đời này nào lại dám có người phụ nữ nào cố tình cho tôi leo cây một tiếng? "

" Một tiếng luôn kia à? Hahaha để tôi thử tưởng tượng xem lúc đó Cố tổng có vẻ mặt như thế nào! "

Đông Hoa cười đùa nói, anh " hừ " lạnh ánh mắt sắc bén lườm Đông Hoa phải hoảng sợ câm nín khi nhìn thấy vẻ mặt đó của anh

" Mà nè có biết gì hay chưa? Vừa nãy cô ấy cùng Châu Mạn Đình có chút gây gổ với nhau, mặc dù việc đó không đáng một chút nào "

" Cô ta lại đi gây sự? "

" Phải! Chỉ vì chưa đến giờ làm cô ấy cùng bạn đứng nói chuyện một chút thì không may gặp cô ta, cô ta mắng cô ấy. Mà tiểu dã miêu đó cũng đâu dễ dàng bị ức hiếp lại lên tiếng sau đó vì tức giận và cái tính ngang bướng đó của mình mà phạt cô ấy. Tất cả mọi người dù cho việc lớn hay nhỏ đều giao cho cô ấy tất "

Nghe Đông Hoa nói thế trong lòng của Cố Duật Hành có chút tức giận

" Được rồi, nhiều chuyện như thế đã đủ. Ra ngoài làm việc đi "

" Ấy chẳng lẽ không giúp cô ấy hay sao? Tiểu dã miêu của cậu bị người khác ức hiếp đấy "

" Ra ngoài đi. Tự tôi có cách giải quyết sau "

" Được thôi! "

Nói rồi Đông Hoa đứng dậy mở cửa ra ngoài...

Cô hiện tại đang lu bu với đống việc do những nhân viên trong đây

" Này đi pha cho chúng tôi cốc cà phê đi "

" Đem đống này đi vứt cái coi! "

" Này cô, cầm lấy cái này và đánh máy hộ tôi "

" Cô kia. Làm việc nhanh một chút đi "

Đáng ghét, ai ai cũng đều lạm dụng việc này mà sai vặt mình, mệt quá. Cô mệt mỏi nghĩ

Nhìn thấy mọi người ai ai cũng đều sai vặt cô như vậy. Tô Hoan không nhịn được tức giận lên tiếng

" Nè đừng có quá đáng nha. Người ta một thân một mình, có hai chân hai tay mà cũng không kịp đáp ứng việc mấy người đưa ra đó. Chưa làm hết mà đã sai vặt này nọ. Đó là con người không phải là quái vật ba đầu sáu tay đâu mà người thì nhờ pha cà phê, đánh máy lại còn vứt rác đâu "

" Hoan Hoan ai biểu cô ta đắc tội với phó giám đốc Châu, bị cô ấy phạt như vậy là nhẹ đó "

" Vậy các người có biết chừng mực hay là không? "

" Cô không sai vặt cô ta thì thôi. Vậy thì để chúng tôi "

" Phải đó, phải đó "

" Nè các người ỷ đông ăn hiếp yếu à? "

Mọi người ai ai cũng đều hùa nhau nói. Tô Hoan thật sự rất tức giận muốn đem tất cả bọn họ ra mà quỳ dưới chân cô xin lỗi

" Hoan Hoan mình không sao đâu, cậu cứ việc đi làm đi "

" Tĩnh Tĩnh bọn họ đối xử như vậy với cậu. Quả thật là rất quá đáng. Không được, mau theo mình. Mình sẽ đi nói chuyện này cho tổng giám đống Đông biết và xử lý giùm chúng ta "

" Hoan Hoan thật sự không cần đâu mà "...