Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 25: Cô Cứ Đợi Đó Đi Lâm Tĩnh




Sáng sớm Châu Mạn Đình kiêu ngạo đến Cố thị, vừa bước vào trong ai nấy thấy cô ta cũng phải kiêng nể cô ta mà chào

" Phó giám đốc Châu chào buổi sáng! "

Cô ta chẳng thèm để bọn họ vào mắt mà đi lướt qua, thấy cô ta chẳng thèm để ý nữa bọn họ lại nhiều chuyện sầm sì to nhỏ với nhau

" Nè nè biết gì chưa, trợ lý của chủ tịch có việc nên đã xin nghỉ rồi. Tôi cứ nghĩ ngài ấy lại tuyển nam để làm trợ lý của mình nào ngờ ngài ấy lại cho một cô gái lên làm trợ lý riêng đó "

" Thật sao? Không phải ngài ấy không gần nữ sắc, à mà nói tôi mới nhớ. Ngày nào cũng thấy ngài ấy đi cùng một cô gái đến, lại còn được đi chung vào thang máy riêng của chủ tịch nữa "

" Tôi biết cô ta. Hình như cô ta từng làm chung một chỗ với tôi, cô ta lúc đó bị phó giám đốc Châu phạt sau đó được tổng giám đốc Đông và chủ tịch đòi công bằng "

" Cô có biết hay không. Hôm qua ngài ấy đã đích thân xuống phòng ăn dành cho nhân viên vì cô ấy "

Châu Mạn Đình đã nghe thấy hết những gì bọn họ nói, cô ta rất tức giận. Không cần nói thì Châu Mạn Đình cũng biết người phụ nữ mà bọn họ nói là ai, tức giận quay lại nhìn bọn họ quát một tiếng

" Các người muốn bị đuổi việc? Còn không mau đi làm "

Bọn họ giật mình khi bị cô ta mắng. Họ hoảng hồn lật đật quay trở về công việc, cô ta cắn môi tức giận sau đó đi vào thang máy

Thật đáng giận mà, mình chẳng những bị Hành cự tuyệt không được đi chung thang máy với anh ấy đã thôi. Vậy mà hôm qua lại vì con tiện nhân đó đích thân xuống tận nhà ăn nhân viên vì cô ta?! Mất mặt, quá mất mặt. Vậy mà lại bị con tiện nhân đó hớt tay trên, lại dám câu dẫn người đàn ông của Châu Mạn Đình này. Lâm Tĩnh cô đợi đó, dám cướp Hành của tôi?! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đụng tới tôi

...

" Tĩnh Tĩnh làm phiền em đi pha cho anh một tách cafe "

Cố Duật Hành nói nhưng mắt thì vẫn cứ dán vào loptop trên bàn. Những ngón tay thon dài không ngừng đánh máy

" Anh có đói hay không? Vừa nãy ra khỏi nhà anh vẫn chưa có gì trong bụng cả, hay là em..."

" Anh không đói, em đói sao? Anh sẽ kêu người làm đồ ăn sáng mang đến cho em ăn "

" A không không, em không đói. Tới giờ trưa em ăn cũng được. Em đi pha cho anh tách cafe "

" Căn phòng bên cạnh, em ra là sẽ thấy. Máy pha cafe riêng của anh ở đó "

" A vâng, em biết rồi! "

Cố Duật Hành không nói gì nữa anh lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc. Cô đứng dậy ra ngoài pha cafe cho anh. Sau khi pha xong tách cafe cô đem nó trở về phòng nhưng trở lại phòng liền không thấy anh đâu cả

" Anh ấy ra ngoài rồi ư? "

Cạch, từ phía sau đột nhiên có người mở cửa đi vào. Cô cứ ngỡ là anh liền vui vẻ xoay người lại

" Duật Hành cafe em đã pha x..."

" Duật Hành? Cách gọi của cô đối với Hành cũng thân mật quá nhỉ! "

" Phó giám đốc Châu? Sao cô lại ở đây? "

Người vào vốn không phải Cố Duật Hành mà là Châu Mạn Đình, tính khí của cô ta vốn ngang bướng ngang ngược. Cô ta vì vừa nãy nghe bọn họ nhiều chuyện nói quan hệ giữa cô và Cố Duật Hành rất tốt nên đã lập tức lên đây tìm anh hỏi cho rõ ràng rành mạch mọi chuyện. Nào ngờ vừa vào đây chẳng những không thấy Cố Duật Hành đâu mà thay vào đó lại là cô

" Tại sao tôi lại ở đây? Người nên hỏi câu đó vốn là tôi mới phải. Lâm Tĩnh vì sao cô to gan lại dám vào phòng làm việc của Hành?! "

" Vì tôi vốn là trợ lý riêng của anh ấy "

Cô ta nhíu mày khi nghe cô thốt ra ba chữ " Trợ Lý Riêng " của Cố Duật Hành, đưa ánh mắt quan sát lại thấy có một cái bàn cũng gần bàn của anh. Không nói thì Châu Mạn Đình cũng biết cái bàn còn lại đó vốn chắc chắn là của cô, nhìn thấy cô trên tay cầm tách cafe và cô ta lại nhớ lại cô gọi anh bằng cái tên thân mật " Duật Hành " khiến cô ta tức giận càng thêm tức

" Trợ lý riêng?...tiện nhân! Cô lại dám câu dẫn Hành của tôi? "

Châu Mạn Đình tức giận vung tay dùng lực mạnh đánh lên gương mặt xinh đẹp của cô, vì bất thình lình bị cô ta tát nên đứng không vững cô té xuống nhưng cũng may cũng kịp thời đưa tay vịnh lấy bàn của Cố Duật Hành nếu như không cô đã ngồi dưới sàn vì lực tát vừa nãy của cô ta. Nhưng tách cafe thì không may đã bị đổ lên những văn kiện trên bàn anh. Mấy tờ giấy bị cafe đổ lên chính là văn kiện vừa nãy anh mới đánh xong, có vài giọt cafe ấy cũng đã vô tình dính lên áo của cô và tóc

Nhìn thấy tách cafe trên tay cô bị đổ xuống làm bẩn hết tài liệu lẫn văn kiện trên bàn anh, Châu Mạn Đình cười đắc ý còn ngược lại với cô thì tức giận

Đây là những văn kiện do Hành đã cất công đánh máy mà ra. Vậy mà do cô ta...!

Cô tức giận xoay mặt lại nhìn cô ta. Chống đỡ tay sau đó đứng dậy

" Phó giám đốc Châu, cô làm như vậy không thấy mình quá đáng hay sao? Cô đã làm bẩn những văn kiện của anh ấy hết cả rồi "

" Cô nói ai làm bẩn những thứ đó của anh ấy? Là cô đứng không vững sau đó mới để tách cafe đổ hết lên đó. Cô đổ oan cho ai?! "

" Là cô ra tay đánh tôi trước nếu không tôi cũng đâu có té? "

" Là do cô đứng không vững trách ai đây hả? "

" Cô...! "

" Quậy phá đủ chưa? "

Từ đằng sau của Châu Mạn Đình có giọng nói lạnh lùng và uy quyền của Cố Duật Hành cất lên, cô ta quay đầu lại, thấy anh cô ta vui vẻ chạy tới ôm lấy cánh tay anh tỏ vẻ ra như thân mật. Nhìn thấy hành động này của Châu Mạn Đình, không chỉ một mình Cố Duật Hành tức giận mà còn có cả cô

" Hành anh về thật đúng lúc. Anh xem, cô ta chẳng những không xem em ra gì lại còn to gan làm đổ cafe lên bàn anh làm những văn kiện của anh ướt hết! "

Cố Duật Hành nhíu mày tỏ vẻ ra tức giận, thấy anh tức giận như vậy Châu Mạn Đình nhếch môi cười đắc ý liếc mắt sang nhìn cô. Cô cũng thấy anh tức giận như vậy, lẽ nào anh ấy sẽ tin những gì Châu Mạn Đình nói mà nói giận trách mắng mình? Thấy anh đang dần tiến đến cô, cô lúc này trong lòng có chút uất ức, rõ ràng là không phải do cô làm mà

" Duật Hành em thật sự không phải là cố ý, em..."

Cố Duật Hành không trả lời cô, đưa tay tới, cô nhắm chặt mắt không dám mở mắt, lẽ nào vì chuyện này mà Cố Duật Hành tức giận muốn đánh mình? Châu Mạn Đình lúc này đứng xem kịch hay. Cứ ngỡ rằng anh sẽ xử phạt cô

Hah...muốn dành người đàn ông của tôi? Cô còn non lắm chưa đủ trình so với Châu Mạn Đình tôi đâu Lâm Tĩnh à!

Châu Mạn Đình nhếch môi cười đắc ý, đột nhiên Cố Duật Hành không làm gì cô cả. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe môi cô sau đó đưa tay nâng khuôn mặt cô lên quan sát. Cảm thấy điều lạ nên cô mở mắt ra thì thấy những hành động này của anh dịu dàng đối với cô. Châu Mạn Đình cũng không khỏi ngạc nhiên, nụ cười đắc ý vừa nãy trên môi cô ta cũng tắt lịm đi: " Hành, anh làm gì vậy? "

" Là cô vừa nãy đã ra tay đánh cô ấy? "

Cố Duật Hành không trả lời cô hỏi của cô ta. Đưa ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Châu Mạn Đình nói. Nghe anh hỏi thế, Châu Mạn Đình lúc này có chút lạnh sóng lưng vì bị ánh mắt này của anh nhìn mình

" Nói! "

Bị hù bởi khí thế đáng sợ này của Cố Duật Hành, không những Châu Mạn Đình bị giật mình mà đến ngay cả cô cũng bị. Cô ta cố tỏ vẻ như không xem ai ra gì cả, lại còn kiêu ngạo đứng trước mặt anh thừa nhận

" Phải! Là em đã đánh cô ta. Chính con tiện nhân Lâm Tĩnh đó đã câu dẫn anh, Hành "

" Người phụ nữ của tôi, bao giờ mới đến lượt cô ra tay đánh cô ấy?! "

" Cái gì? Người phụ nữ của anh?! Nó vốn chỉ là một con tiện nhân chuyên đi câu dẫn đàn ông mà thôi! "

" Cô thì biết cái quái gì về cô ấy? Còn nữa cô ấy vốn không phải là người để cô có thể lăng mạ gọi bậy là tiện nhân này tiện nhân nọ. Tôi cảnh cáo cô, Châu Mạn Đình. Nếu như còn để tôi một lần nữa nghe thấy câu tiện nhân đó của cô thốt ra từ miệng đối với cô ấy...thì hãy coi chừng cái lưỡi đó của cô đi "

" Anh...anh lại dám vì cô ta mà nói ra những lời đó với em? "

" Cô nghĩ mình là cái thái gì mà tôi lại không dám nói! "

" Anh! Cố Duật Hành anh quá đáng, Lâm Tĩnh cô đừng vội đắc ý "

" Còn không mau cút? Từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy cô ở Cố thị một lần nữa "

" Các người giỏi lắm! "

Châu Mạn Đình tức giận không nói thêm được gì nữa liền bỏ đi. Cục tức này quả là cô ta nuốt không trôi: Lâm Tĩnh, cô cứ đợi đó đi. Tôi nhất định sẽ cho cô một bài học nhớ đời...!