Có Phải Tôi Đã Cảm Nắng Cậu Không? Cậu Bạn Cùng Bàn!

Chương 2: Nụ cười đặc biệt *-*




Chẳng hiểu cái quỷ gì mà ngay ngày hôm sau tôi lại đi học muộn.Vì 1 lí do đau lòng,đồng hồ báo thức không kêu.Ôi thật đau lòng!Vừa đến cửa lớp đã thấy thầy toán đang giảng bài.Định chuồn vào bằng cửa sau lớp thì tôi bị thầy nhìn thấy.Thế là 1 cái kết đắng lòng...thầy bắt tôi ra hành lang đứng đến hết tiết của thầy.Mà thầy ghê gớm kinh.Tiết của thầy là 3 tiết đầu mà.Trời ạ!Trước khi bị ra ngoài đứng tôi bắt gặp cậu ta đang nở 1 nụ cười.Nếu các bạn nhìn vào thì thôi...không hóa đá thì cũng hóa tượng.Đẹp kinh khủng.Đến cái đứa không mê trai như tôi còn bị cuốn hút nữa là.Đứng 3 tiết ngoài trời ư?Ôi đây đúng là 1 thảm họa.Đây là lần đầu tiên tôi đi học muộn mà bị phạt nặng thấy mồ.Đứng được 10 phút sau,tôi thấy Thịnh cũng đến muộn và phải nhận cái đắng như tôi.

*Trần Cường Thịnh:Là bạn thân của tôi.Học cùng lớp,nó cao thấy ớn.Nếu các bạn đang tưởng tôi sẽ crush nó thì dập ngay cái ý nghĩ đấy đi nhé!Nó có người yêu rồi!Hoa đã có chủ rồi đấy!Và người yêu của nó không ai khác chính là Linh lớp trưởng.

Sau 3 tiết học ác quỷ cũng là lúc đôi chân đã mòn đi mấy cm tôi lê bước vào lớp.Vứt cặp xuống chiếc ghế ở bàn,tôi lăn ra bàn ngủ như chết.Đánh trống vào lớp,tiết tiếp theo là Tiếng Anh...môn tôi yếu nhất.Cô giáo vừa bước vào lớp cũng là lúc cả lớp đứng dậy chào cô.Cậu ta quay sang gọi tôi dậy,không hiểu vì lí do gì nên sau khi ngồi xuống tôi liền quay sang cậu ta.

-Sao lại gọi tớ dậy?-Tôi hỏi.

-Không muốn lớp bị hạ xếp loại tiết học!-Cậu ta quay ra nhìn tôi.

-À..ờ!-Tôi ấp úng khi nhìn đối diện khuôn mặt cậu ta.

Nói thật,từ lúc hâm mộ TFBOYS đến giờ tôi chưa thấy ai đẹp trai bằng họ cả,nhưng cậu ấy thì đẹp ngang bằng các anh rồi.Anh ta như 1 mỹ năm bước ra từ câu chuyện vậy.Liệu cậu ta có phải "trai ngôn tình" như Linh lớp trưởng nói không nhỉ?Tôi cứ đơ ra nhìn cậu ấy.Cậu ta lay lay tôi,vẫy tay trước mắt tôi mà tôi không có dấu hiệu hết đơ.Cậu ta tiến lại gần tôi,áp sát khuôn mặt.Tôi nhận thức được điều vừa làm nên xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.

-Quê chết đi được!-Tôi nghĩ,mặt thì đỏ lừ.

Thấy tôi như vậy rồi mà hắn ta còn cố nói thêm một câu nhằm chọc tức tôi.

-Tổn hại nhan sắc quá!-Cậu ta nói rồi cười nhẹ nhìn tôi.

Nói thật chứ,nếu không vì muốn giữ cho anh ta cái mặt yêu dấu thì tôi đã không ngần ngại cho anh ta đôi giày vào mặt rồi.Trời ạ!Đúng là thảm họa học đường,sao tôi có thể ngồi với 1 đứa chảnh chó thế nhỉ?Tự khen mình đẹp nữa chứ,có ai khen đâu mà cậu ta ảo tưởng thế nhỉ?(à quên tôi vừa nhìn cậu ta không chớp mắt Hề hề*cười*).Tháng ngày sau này sẽ ra sao?Uhuhu!

----Chia sẻ của tác giả----

Câu chuyện mình xưng tôi nhưng không có thật đâu!Nhưng mà chuyện có rất nhiều đoạn là ngoài đời thật!Đọc truyện vui vẻ nha!Yêu mọi người nhiều!😆❤