Có Phải Con Gái Mới Được Thích Anh

Chương 9: Thách đấu




Tiết học đã bắt đầu từ rất lâu mà Văn Phong vẫn chưa tới, Hàn Vũ ngồi học trong lòng băn khoăn, lo lắng. Không biết anh gặp phải chuyện gì rồi, hay là trốn học bỏ đi chơi? Nhưng tính tình của cậu ta anh biết rõ nhất dù ham chơi như thế nào  cũng không chịu bỏ học đâu, anh nhất quyết sẽ chống lại cám dỗ, mang cặp đi học cho được, nên khả năng bỏ học là rất thấp. Đang mãi mê suy nghĩ thì kìa, cậu đã xuất hiện.

Anh nhè nhẹ, rón rén bước vào lớp, sợ gây tiếng động làm người ta chú ý.

" Ây da..sao hết chỗ thế này..tiết của ông này khi nào cũng nhiều sinh viên đến nghe giảng ghê nhỉ.."

Xung quanh chật ních người, bàn nào bàn ấy không còn chỗ trống. Nhưng ở bên góc kia hình như vẫn còn chỗ ngồi, anh lại rón rén đi  y như một tên trộm. Anh bỏ chiếc cặp xuống ghế, chiếc cặp đụng trúng cái cặp của người bên kia rơi " "bạch" xuống đất. Anh cảm thấy hơi ngại vì làm phân tâm người khác nên xoay người qua "chào hỏi", xin lỗi một tiếng, ai ngờ vừa xoay qua thì....

" Là cái tên này.." Anh cười ngượng một cái, đưa tay làm điệu xin lỗi. Cô chẳng nói gì tiếp tục viết bài.

" Thật là chảnh mà..không thèm cười lấy một cái..con trai như vậy khó lấy được vợ lắm đấy" Hừ

Cái chỗ này thật ra  không ai giám ngồi mới đên lượt anh, họ sợ ngồi gần nam thần sẽ bị  thành trung tâm so sánh, ghen tị nên tránh xa anh một chút là tốt nhất.

.....

Còn ít phút nữa tôi sẽ giao bài tập nhóm cho các em, tôi cho thời hạn nộp bài là 2 tuần, được chứ."

-" Vâng ạ"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Hết tiết học Tư Hạ và Văn Phong chuẩn bị sắp xếp sách vở về nhà thì khắp phòng học  ồn ào lạ thường. Một toán những anh chàng vạm vỡ khóa trên, kẻ trước người sau tiến về phía hai cậu. 

Anh chàng đứng đầu nhìn to cao, nhan sắc cũng tạm ổn, đây có lẻ là đại ca đầu đàn. Anh cao ngạo, vòng tay trước ngực lên giọng đàn anh:

-" Hai chúng mày có phải nam thần khoa này?" Lời đồn vang xa thật nha.

Tư Hạ lặng lẽ quan sát những người này, cặp mắt cô tỏ vẻ khinh bỉ, cô im lặng chẳng nói gì. Còn Văn Phong nghe anh nói vậy thì khinh thường lên tiếng.

-" Đó là anh công nhận đấy nha." Nếu anh ta nói thế thì mình nhận thôi dù sao mình cũng xứng với danh hiệu này mà..hahah

-" Được mày giỏi..chúng tao muốn thách dấu với hai đứa bọn mày."

"Thách đấu" ông đâu phỉ, chúng mày có đặc quyền đó ư?"

-" Thách đấu cái gì?" Muốn chơi thì anh đây chiều.

-" Bóng rỗ..chúng mày biết chơi không?" Dù sao tụi này cũng toàn cao thủ chơi bóng rỗ không sợ hai oắt con chúng mày.

-" Được..Hai tuần sau tại sân bóng rỗ của trường."

-" Tốt..có chí khí.." Đưa thông điệp khiêu chiến xong bọn họ lần lượt ra về. Nhìn mà y như lũ người lang thang không có ba mẹ, tội thật. Anh lắc đầu bật cười.

Anh thì cao ngạo nhận lời thách thức không thèm hỏi ý kiến cô, còn cái mặt tỏ vẻ ta đây nữa. Thật đúng là.. mặt cô đen như đít nồi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực tức.

" Cái thằng điên này ai bảo chơi đâu cơ chứ".

Nãy giờ mãi mê nói chuyện với mấy khách mời kia  làm anh quên bên cạnh mình vẫn đang còn có sự xuất hiên của một anh bạn, anh đang vô cùng tức tối nhìn chằm chằm vào mình. 

-" Sao? Cậu đồng ý thách đấu chứ?" 

Cô sách túi lên, vác sau lưng, cao ngạo bước đi.

-" Không có hứng."

Vân Phong lẻo đẽo chạy theo, chưa khi nào anh như thế này, người ta không chạy theo anh thì thôi làm gì anh phải chạy theo chứ. Nhưng vì việc lớn anh đây bỏ qua.

-" Nhưng cậu không thấy vẻ cao ngạo của hắn à?"

-" không liên quan đến tôi." Vẫn là cái giọng lạnh lùng này.

Cái tên này là thứ gì thế, định làm khó nhau à? Tôi đây cũng biết làm khó đấy nhé.

-" Nếu cậu không đấu trận này tôi sẽ không làm việc nhóm chung với cậu."

-" Được thôi nếu cậu muốn rớt môn này."

Nói đoạn cô bước đi không lời từ biệt. Anh thì vẫn đứng đó như trời trồng, tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Toàn trường bây giờ  đang thay nhau truyền tụng ngày, giờ cuộc thi đấu hấp dẫn giữa nam thần của khoa cùng các anh khóa trên. 

Liệu cô có đồng ý lời thách đấu này.