Lúc Tư Hạ lái xe trở về nhà thì đã hơn một giờ sáng.
Trong biệt thự sang trọng, yên tĩnh cô vừa bước chân lên lầu vừa tháo cà- vạt, đẩy cửa phòng mình ra cô tiện tay ném tây trang xuống chiếc ghế sa-lon trước mặt, sau đó cởi từng cúc áo đi về phía phòng tắm. Từng chiếc cúc áo được tháo ra, để lộ ra bộ ngực to mặc dù đã cố che dấu dưới tấm vãi quấn trắng tinh. Một lúc sau tiếng nước truyền ra.
Sau khi tắm xong, cô quấn chiếc khăn tắm trước ngực, mệt mỏi ngồi trước gương. Đã bao lâu cô không nhìn mình trong gương. Thật ra cô không giám nhìn thẳng vào sự thật "cô là một cô gái đội lốt nam nhi".
Cô có khuôn mặt tỷ lệ vàng, nước da trắng trẻo, hồng hào, chiếc mũi nhỏ rất cao, đôi môi anh đào xinh xinh, đôi mắt đen long lanh như chứa cả bầu trời sao, lông mày cong dài, chân mày hình trăng tròn hoàn mỹ. Vì khuôn mặt này mà bao cô gái phải sống không được chết không yên với cô. Cô khinh bỉ, cười nhạo mình trong gương.
Từ khi cô được sinh ra người luôn bên cạnh cô là mẹ, mẹ vất vả làm lụng nuôi cô, cuộc sống hai mẹ con tuy nghèo nàn nhưng vui khổ có nhau. Cho đến một ngày nọ, một người đàn ông đến bên hai mẹ con, tự nhận mình là cha cô, cuộc sống cô đảo lộn từ đây.
Cô được đưa đến tiệm cắt tóc " trang hoàng" thành một thằng nhóc, được dạy lễ nghĩa, phong thái của một người đàn ông. Rồi cô được người ta đưa đến một ngôi biệt thự lớn, sang trọng,ở đây mọi người không ai chào đón cô, họ nhìn cô bằng cặp mắt chán ghét, hận không thể đem cô vằm thành trăm mãnh. Chỉ có ông, luôn thương yêu, chiều chuộng cô. Khi đó cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ non nớt lúc ấy của cô chỉ là “ làm theo lời người đàn ông đó nói, sống giống như một đứa con trai“. Đến khi biết suy nghĩ thì đã không kịp, cô đã bị xoáy vào một cuộc tranh đấu quyền lực trong gia đình.
Ngắm bản thân mình trong gương mà cô cười khổ. Cuộc sồng trước nay của cô chưa khi nào là thoải mái, lúc cô bước vào cái tuổi phát triển thân thể cũng là lúc cô phải chịu đựng sự gò bó, khó chịu khi hàng ngày cô phải quấn trên mình lớp vãi che dấu bộ ngực không ngừng phát triển, gia đình lại thường xuyên miệt thị, xỏ xiên nhau, cuộc sống này thật sự như ngục tù. Năm nay cô 19 tuổi, chuẩn bị làm tân sinh viên năm nhất khoa quản trị kinh doanh, cô thông minh tài giỏi là một trong hai thủ khoa có điểm đầu vào cao nhất trường.
Mấy ngày hôm nay cô cứ đi đi về về trong bệnh viện, ông nội đang lâm bệnh nặng. Ông là người cô yêu nhất cũng là người yêu cô nhất, nếu ông ra đi cô sẽ như thế nào đây?