Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 93: Phía sau có bảo bối à?




Edit: DLinh – Beta: Ame



*****

Vương Trác sờ đôi môi mình bị cắn tới mức đỏ rực của mình, chợt nhớ tới một chuyện hơi kì quặc, liền hỏi: “Cái đêm hôm chơi gọi hồn, người chọn chữ cái trên giấy không phải thằng nhãi kia, mà là mày đúng không?”

Trước giờ cậu vẫn không muốn nhắc tới chuyện này, chẳng hiểu sao ngày hôm nay tự dưng lại nghĩ tới.

Linh hồn trẻ sơ sinh thì làm sao liều mạng chọn được chữ “Vương” chứ!

Hà Hạo cười không được tự nhiên: “Ừ.”

Vương Trác đau lòng, phê phán Hà Hạo: “Ôi trời nhìn mày đi, bề ngoài thì đứng đắn, thế mà bụng dạ lại nham hiểm.”

Hà Hạo: “Còn không phải tại mày, lúc gọi hồn còn hỏi tao thích ai.”

“Nhưng tao thì không thế.” Vương Trác nghếch cằm lên, chỉ tay vào mình, hãnh diện nói: “Bên ngoài tao trông không đứng đắn, trước giờ vẫn thế.”

Hà Hạo không nhịn được đè cậu lên tường hôn một lần nữa, Vương Trác thoải mái để hắn hôn, thậm chí còn giơ tay ôm lấy cổ Hà Hạo, cực kì nhiệt tình, cực kì buông thả!

Tiếng chuông tan học vang lên, giờ tự học trước khi vào lớp bắt đầu.

Hà Hạo hơi thở dốc, nhưng vừa cách xa ra một chút đã bị Vương Trác kéo trở về.

Hà Hạo đưa tay lên vuốt nhẹ mặt Vương Trác: “Thích thế cơ à?”

Vương Trác thẳng thắn nói: “Hỏi ngu vậy, ai lại không thích, hôn năm phút nữa đi.”

Hai người lại quấn lấy nhau một hồi, trong lúc ấy Hà Hạo vẫn luôn cẩn thận liếc nhìn xung quanh, sợ có bạn học đi ngang hoặc nhỡ đâu cô chủ nhiệm đi tuần tra, có điều thứ cảm giác vừa lo lắng vừa muốn người ta tới không ngừng được này thật sự quá tuyệt vời, cảm tưởng như tim sắp nổ tung tới nơi.

Cuối cùng Vương Trác cũng hôn đã, tốt bụng buông tay ra, hai người tách nhau ra, gam màu trắng của đồng phục học sinh mùa hè càng làm nền tôn lên gương mặt ửng đỏ thẹn thùng của bọn họ rõ ràng hơn.

“Từ từ rồi đi ra.” Hà Hạo kéo Vương Trác – người vừa mới nhớ ra phải tới nhà ăn cướp phần – quay trở về trong ngực, chỉnh trang lại cà vạt, nói khẽ, “Mặt đỏ thế này, nhìn cái đã biết là vừa đi làm chuyện xấu.”

“Ở đâu ra hả, tao vừa hoạt động thể thao cường độ cao về không được à?” Môi Vương Trác cong lên, ý trêu ghẹo.

Hà Hạo cười cười: “Sau này đúng thật là có thể ‘làm’.”

Vương Trác cực kì phách lối, hất cằm nói với Hà Hạo một câu: “Tới mau, làm! Đến lúc đó chúng ta người trên người dưới, sau đó đổi lại?”

“Nghe mày hết.” Hà Hạo vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, cả người đều nóng ran, đưa tay lên tháo cái cà vạt mình vừa thít lại, tay kia tháo hai cúc áo để gió lùa vào, để lộ xương quai xanh thanh mảnh xinh đẹp.

“Ai khà khà khà ~!” Vương Trác xoa xoa tay, nhìn chằm chằm xương quai xanh của Hà Hạo, khoa trương chép miệng, “Cưng chờ xem, tới lúc đó xem anh xử cưng thế nào.”

Hà Hạo từ tốn ừ một tiếng, giơ tay bóp mặt Vương Trác.

Vương Trác hoàn toàn chẳng biết phần còn lại của tiết tự học ngày hôm nay đã trôi qua kiểu gì, cứ chốc chốc lại nhịn không được quay xuống liếc mắt với Hà Hạo.

Bạn trai! Nhiều thứ mới mẻ ghê!

Bởi thế mới nói, yêu đương thật sự có thể ảnh hưởng tới việc học tập.

Hà Hạo cũng thế, cứ được một lát lại ngẩng đầu nhìn Vương Trác, có điều nhìn về phía trước trông qua tự nhiên hơn nhiều so với việc cứ ngoái lại phía sau, mà việc Vương Trác cứ quay đầu lại đã thu hút sự chú ý của thầy giáo.

“Vương Trác, ” thầy giáo gọi, “Đứng lên!”

Vương Trác đang nhìn vui vẻ, bỗng dưng sợ hết cả hồn, vội vàng đứng dậy.

Thầy giáo chỉ cửa: “Cầm sách ra đứng ở cửa xem.”

Vương Trác cầm sách tham khảo, hỏi: “Thưa thầy, em đứng phía sau xem có được không?”

Thầy giáo nổi giận: “Một buổi tự học mà ngoáy đi ngoáy lại mãi không yên, còn muốn đứng đằng sau nhìn, phía sau có bảo bối gì à?”

Vương Trác không sợ vẫn tiếp tục cười đùa: “Có ạ, thưa thầy.”

Phía sau đúng thật có một cục bảo bối lớn lắm ạ.

Mắt Hà Hạo khẽ run lên: “…”

“Còn cãi?” Thầy giáo giận điên cả người, đứng bật dây đi ra ngoài cửa lớp, “Có bảo bối gì em ra ngoài hành lang nói cho tôi nghe xem nào.”

Vương Trác với tính nết như con khỉ là đứa ngỗ nghịch, từ lâu đã trở thành khách quen với phòng làm việc của thầy cô, mà cậu ta gan to mặt dày ngược lại hoàn toàn chẳng sợ bị mắng, dưới tiếng cười vang của bạn bè trong lớp gãi đầu cầm theo quyển sách cười hì hì đi ra ngoài.

Hai phút sau, thầy giáo Chung quay trở lại một mình, còn Vương Trác phải đứng trên hành lang tự học.

Chuông tan học vừa reo, Hà Hạo liền chạy ra, hỏi Vương Trác: “Nói cái gì, có sao không?”

Vương Trác sờ mặt mình, cười một tiếng, nói với vẻ không có chuyện gì xảy ra: “Tao làm sao mà có chuyện được, da mặt tao nếu nói một cách trịnh trọng thì có cắt đi làm thành rau trộn cũng đủ cho nhân dân cả nước ăn một năm.”

Hà Hạo: “…”

Hà Hạo ghé miệng sát tai Vương Trác, nói: “Vậy tại sao khi gần tao lại hay đỏ mặt?”

Được xưng là mặt dày tới mức đủ cho nhân dân cả nước ăn – Vương Trác bỗng chốc đỏ mặt, đẩy Hà Hạo ra, làm bộ nói: “Chú ý đồn đại, mọi người đều nhìn thấy đấy.”

Các bạn học đang đeo cặp sách đi ra ngoài: “…”

“Tao phải về phòng ngủ nhanh một chút.” Vương Trác nói rồi chạy qua phòng học, “Trước tiên phải tắm rửa, sau còn phải viết bản kiểm điểm, ba nghìn chữ, phải từ cảm giác ăn năn thật lòng không thể tìm trên mạng, bắt tao phải nộp trong ngày mai.”

Hà Hạo mang theo sự nghi ngờ trong lòng, an ủi: “Đừng lo, tao viết cho mày bản nháp, mày cứ dựa theo đó mà bôi ra là được.”

“Mày nhất định phải giúp tao.” Vương Trác đeo cặp sách lên, nở một cười gian manh, “Vốn là tại mày đó, nếu không phải tại mày, thầy cũng không bắt tao làm.”

Hà Hạo ngẩn người: “Sao lại tại tao?”

Vương Trác cà lơ phất phơ đút tay vào túi đi đằng trước: “Thầy vừa hỏi tao phía sau có bảo bối gì, tao chỉ muốn nói là mày, nghĩ tới đó là tao lại nhịn cười không nổi, cười ra mấy lần, thế nên thầy mới đứng bên cạnh răn dạy tao thái độ không tốt…”

Hà Hạo bất đắc dĩ đành cắt ngang: “Muốn cười tao cái gì, dáng vẻ tao có gì buồn cười à?”

“Bộ dạng mày buồn cười thì tao làm sao nhắm trúng mày được?” Vương Trác rất ngay thẳng mà thừa nhận, xoay người búng đầu Hà Hạo, chỉ hận sắt không rèn thành thép, “Đấy gọi là cười hạnh phúc, được không? Tao đang yêu, trong lòng sung sướng nên mới cười đấy, mày đúng là đần!”

Hà Hạo bắt lấy cái tay đang búng ót mình của Vương Trác, tranh thủ lúc không ai nhìn mà hung hăng hôn xuống.

Hai người vào đến phòng ngủ vừa để túi xuống đã chạy vôi đi tắm ngay.

Lúc cởi quần áo, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám…

Đây chính là chỗ ngại ngùng của hai người đồng tính khi mới nói lời yêu, nhà vệ sinh nhà tắm phòng thay đồ vân vân, đều có khả năng đi vào cùng nhau.

Hai người miễn cưỡng làm ra vẻ không sao cả, trước sau tuần tự cởi sạch sẽ hết cả quần áo.

Hà Hạo cao hơn một cm so với Vương Trác, dáng người chuẩn mực, thoạt nhìn có vẻ cường tráng hơn Vương Trác gầy gò một chút, Vương Trác nhướn lông mày, sờ soạng ngực Hà Hạo một cái, tìm đường đi chết mà mở miệng trêu đùa: “Ai chà chà, vóc người không tệ chút nào!”

Hà Hạo buồn cười: “Trước kia mày cũng nhìn thấy không ít lần rồi còn gì.”

Vương Trác vẫn tiếp tục tìm đường chết: “Trước đây tao dùng ánh mắt tình bạn trong sáng để nhìn mày, hiện giờ tao dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng để quan sát.”

Hà Hạo suýt nữa thì bật cười thành tiếng, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn cũng bắt đầu quan sát Vương Trác, ngoài miệng Vương Trác nói mình tràn trề ham muốn, nhưng trên thực tế không hẳn vậy, ánh mắt Hà Hạo mới thực sự nhuốm màu tình sắc. Ánh mắt giống trần trụi giống như đang liếm từng tấc da trên người mình, nhìn thấy hắn như thế, Vương Trác cảm thấy không chỗ nào trên người mình không nóng lên.

Hà Hạo: “…”

Vương Trác: “…”

Mười giây đồng hồ sau, cả người Vương Trác trở nên không tự nhiên, mặt đỏ bừng, nói: “Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa.”

Rõ ràng mình là người làm việc kia trước, kết cục lại bị đối phương áp đảo, mất mặt cực kì!

“Đang ngượng à?” Mắt Hà Hạo hơi cong lên.

“Ai bảo!” Vương Trác cố chấp không chịu thừa nhận, ôm theo túi đồ chạy thẳng một mạch vào phòng tắm, còn cố tình chọn một phòng mà cả hai buồng bên cạnh đều đã có người để chui vào, để đề phòng cái tên Hà Hạo không biết xấu hổ kia sẽ cố ý chui vào gian kế rồi nhòm ngó mình.

Song, trăm triệu lần cũng không ngờ, vài giây sau Hà Hạo lại cùng lúc chen vào buồng của Vương Trác!

Con mắt Vương Trác sắp rơi ra ngoài tới nơi: “Cái mợ gì thế?”

Hà Hạo nghiêm túc: “Hai bên đều có người dùng rồi.”

Vương Trác: “Vậy sao mày không tìm một cái khác?”

Hà Hạo cười nhạt: “Tất cả đều có người.”

“Đậu má,” Vương Trác cả giận, “Lúc tao vào rõ ràng thấy rất nhiều cái trống…”

Cậu còn chưa kịp nói hết, đã bị Hà Hạo đè lên tường, chặn miệng lại.

Ỷ lại hai bên vách tắm đều là người lùn, trừ phi kiễng chân lên, còn không thì không tài nào nhìn thấy bọn họ, Hà Hạo làm càn hết sức, đè cả người lên Vương Trác đang ra sức giãy dụa, mở vòi sen, dòng nước ấm áp chảy xuôi xuống cơ thể hai người. Hắn chống năm ngón tay xuống, xuyên vào trong mái tóc đen ướt nhẹp vì nước của Vương Trác, đè xuống hôn cậu thật sâu.

“… Điên rồi à?” Hôn được một lát, Vương Trác sợ hãi, đẩy Hà Hạo ra.

Khí nóng đang cuộn trào trong người Hà Hạo, hắn nói giọng khàn  khàn: “Vừa nãy ai là người bắt đầu?”