Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 77: Vậy bản thiếu gia sẽ khóc cho em xem, làm loạn cho em xem, thắt cổ cho em xem




Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Ame



*****

Trong chớp mắt, cả tầng hầm tĩnh lặng, yên lặng đến mức người ta có cảm tưởng như thời gian đang ngừng lại, đầu tiên Kỷ Hiên nhìn chằm chằm Lâm Phi Nhiên một cái, rồi lại lập tức chuyển rời đôi mắt đen bình lặng của mình, đặt tầm mắt trên người Cố Khải Phong. Hắn cứ không nói một lời nào quét mắt nhìn từ đầu đến chân hai người họ một lần, sau đó, sau đó lại bày ra bộ mặt cứng ngắc như thạch cao, quay đầu về vị trí ban đầu.

Cái cổ này, CMN thực sự rất linh hoạt…

Thấy đối phương không có ý định phát điên lên công kích, Lâm Phi Nhiên có vẻ lại có chút thất vọng, cậu buông nắm gạo nếp chuẩn bị ném trong tay xuống, nói với Cố Khải Phong, “Có vẻ nó không có ý hại người đâu.”

Cố Khải Phong đồng ý nói, “Vừa rồi nó nhìn chằm chằm chúng ta lâu như vậy, có lẽ là có quen biết đấy.”

Lâm Phi Nhiên lo lắng, gọi một tiếng, “Kỷ Hiên, anh có hiểu tôi đang nói gì không?”

Kỷ Hiên không quay đầu lại, cũng không đáp lời, chỉ là lực độ khi ấn xuống phím đàn hơi tăng lên, có vẻ không hề có kiên nhẫn nghe Lâm Phi Nhiên nói chuyện. Lâm Phi Nhiên nhìn cây đàn dương cầm trước mặt Kỷ Hiên, phát hiện ra Kỷ Hiên thật sự là có thể ấn vào phím đàn, nếu cái hình ảnh này trong mắt của người không có mắt âm dương, không phải chính là phím đàn tự chuyển động sao? Cũng không trách được biệt thự Kỷ gia lại trở thành nơi đáng sợ nhất trong mười nơi có quỷ, thật sự là một chút cũng không oan.

Lâm Phi Nhiên lại gọi vài tiếng, Kỷ Hiên vẫn không quan tâm, chỉ chăm chú mà đầy khó khăn lặp lại việc luyện tập đoạn nhạc này, bóng dáng đỏ sẫm kia lộ ra một chút hơi thở bướng bỉnh.

Chấp niệm của vị Kỷ đại thiếu gia này, chắc không phải là cái đoạn nhạc kia đâu nhỉ… lâm Phi Nhiên vừa đoán, vừa dắt Cố Khải Phong đánh bạo đi vài bước về phía Kỷ Hiên, thăm dò nhìn bản nhạc phổ.

Đó là một bản nhạc phổ viết tay, đã rất lâu năm, trang giấy thoạt nhìn ẩm ướt đến nhũn cả ra, bên cạnh nổi lên những nốt ố vàng, khiến cho người ta có cảm giác là chỉ cần chạm vào sẽ rách luôn, trên nhạc phổ có viết năm chữ bằng bút máy, nét chữ đoan chính nhã nhặn—- Bài hát tặng Kỷ Hiên.

Nét chữ bằng bút máy kia cũng đã bị thời gian làm mất đi màu sắc vốn có.

“Đây là…” Lâm Phi Nhiên giật mình, “Khúc nhạc vị chuyên gia đàn dương cầm kia tặng cho anh ta?”

“Vậy cũng khó trách.” Ánh mắt Cố Khải Phong lộ ra sự thương hại, nhìn Kỷ Hiên ngốc nghếch cố chấp đánh đàn, hắn nói, “Anh thấy anh ta cũng không phải là một tên cặn bã, chẳng lẽ là bị người trong gia đình ép hôn? Tự sát?”

Vậy thì thảm quá… tâm trạng Lâm Phi Nhiên chua xót, cậu nghiên cứu khúc nhạc trước mặt Kỷ Hiên, khi bắt đầu có được cảm giác, châm chước một lát  rồi cẩn thận nói với Kỷ Hiên, “Khúc nhạc này để tôi đàn cho, tôi… đàn cho anh nghe nhé?”

Những lời này chọt trúng vào giác quan của Kỷ Hiên, hắn lại tiếp tục không di động thân thể mà xoay đầu, trầm mặc đối diện với Lâm Phi Nhiên, vài giây đồng hồ sau, Kỷ Hiên chậm rãi phun ra ba chữ mang theo sắc thái mệnh lệnh, “Đàn cho tôi.”

Vừa nghe đã biết, khi còn sống con quỷ này nhất định là một đại thiếu gia cực kỳ bá đạo.

Cố Khải Phong, “…”

Bình tĩnh, không cần so đo với một tên cương thi.

Lâm Phi Nhiên khách khí nói, “Vậy anh để tôi ngồi vào đó.”

Kỷ Hiên cứng ngắc đứng dậy khỏi ghế đàn, đi tới một bên, theo động tác Lâm Phi nhiên thấy được cái cổ của hắn, trên cổ Kỷ Hiên có một vết dao vừa dài vừa sâu, miệng vết thương hở ra lộ một mảng máu thịt màu đen, thoạt nhìn rất giống tự vẫn mà chết. Lâm Phi Nhiên hoảng sợ, cuống quýt rũ mắt, trên cái ghế đàn Kỷ Hiên từng ngồi tràn ngập máu đen sền sệt, mà kể cả Kỷ Hiên hay là máu của hắn trên các đồ vật, có lẽ là do năng lượng nên đều có vẻ rất chân thật. Lâm Phi Nhiên không được thoải mái ngồi trên ghế đàn Kỷ Hiên từng ngồi, không nhịn được mà lo lắng rằng tẹo nữa mình đứng lên mông sẽ dính đầy máu.

Đây không phải là cực kỳ giống ‘mông nở hoa’ sao!

Độ khó của khúc “Khúc nhạc tặng Kỷ Hiên” cũng không cao, lần đầu tiên Lâm Phi Nhiên chơi rất thuận lợi, tuy rằng khó tránh khỏi có chút sai âm và tạm dừng khi nhìn phổ nhạc, nhưng so với Kỷ Hiên mà nói thì quả thực là trôi chảy sinh động. Cố KHải Phong cảnh giác đứng sau Lâm Phi Nhiên, không chớp mắt nhìn Kỷ Hiên, sợ khúc nhạc này sẽ kích thích hắn đột nhiên phát điên, nhưng mà trái ngược hoàn toàn với lo lắng của Cố Khải Phong, Kỷ Hiên không những không phát cuồng, mà sắc mặt còn dần trở nên ôn hòa hơn theo tiếng đàn của Lâm Phi Nhiên.

Lâm Phi Nhiên đàn qua một lần từ đầu tới cuối của khúc nhạc này, khi phổ nhạc còn một tờ cuối cùng, Lâm Phi Nhiên thấy góc phải bên dưới có ký tên — Hà Cảnh Vân.

Có lẽ đây là tên của quỷ nam bám trên đàn dương cầm.

Nốt nhạc cuối cùng tiêu tán trong không khí, Lâm Phi Nhiên giương mắt nhìn sắc mặt của Kỷ Hiên, thấy trên mặt hắn tựa hồ đã có thêm nét sinh động, cậu đang muốn đặt câu hỏi, Kỷ Hiên lại như bất mãn vì tiếng đàn ngừng lại, hơi cau mày, uy nghiêm ra lệnh cho Lâm Phi Nhiên, “Tiếp tục.”

Cố Khải Phong lạnh lùng liếc Kỷ Hiên một cái.

Thanh âm khi Kỷ Hiên nói chuyện khàn khàn thô cứng, rất khó nghe, có điều dù sao cũng là đã bị cắt yết hầu, có lẽ là hở một chút, cho nên vẫn có thể thông cảm được. Lâm Phi nhiên đồng ý, mở về trang một của nhạc phổ, đàn thêm một lần nữa. Bởi vì đã đàn qua một lần, cho nên lần này Lâm Phi Nhiên đàn rất thuận tay, sai nốt hay tạm ngừng đều giảm bớt, mà khuôn mặt đáng sợ của Kỷ Hiên dưới ánh trăng dịu dàng và giai điệu thần bí cũng chậm rãi thay đổi, trong con ngươi màu đen trống rỗng phản chiếu hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế đàn, sống lưng thẳng, ánh mắt trong trẻo…

—- Tên tôi là Hà Cảnh Vân, là giáo viên dạy đàn dương cầm của cậu, cậu có thể gọi tôi là thầy Hà.

Hắn nghiêm túc diễn trò trước mặt người làm, giống như thực sự là ngày đầu tiên quen biết Kỷ Hiên.

—– Cậu còn nhỏ hơn tôi ba tuổi đấy, thầy giáo nhỏ.

Khóe môi Kỷ Hiên trêu tức cong lên, thừa dịp không ai nhìn qua, lặng lẽ thổi khí vào vành tai mẫn cảm của người nọ.

———– Đây là khúc nhạc cho anh, để ở đây, chờ anh luyện mười tám năm may ra mới đánh được.

Hắn quơ quơ tờ nhạc phổ mỏng manh trong tay, giống như không có việc gì mà để trên đàn dương cầm, sau đó xoay người muốn đi, giống như soạn nhạc là chuyện thuận tay làm ra, không đáng để nhắc tới.

— Cậu định chạy đi đâu? Đàn cho tôi nghe ngay bây giờ.

Kỷ Hiên vừa bực mình vừa buồn cười kéo ống tay áo của hắn, tiến lên một bước kéo cái người lỗ tai đỏ như máu kia vào ngực mình.

— Anh… định làm cái gì?

Hắn ngồi trên ghế đàn, vẻ mặt bất an, một bàn tay bị ép buộc đưa về phía Kỷ Hiên.

— Đeo cái này lên, đời này em chính là người của bản thiếu gia anh đây… anh sẽ không hỏi em có đồng ý hay không, bởi vì dù thế nào em cũng sẽ phải đồng ý.

Kỷ Hiên giống như ảo thuật lấy ra một cái nhẫn từ góc nào đó, giống như sợ người kia chạy mất, vội vội vàng vàng ấn tay hắn, đeo nhẫn lên ngón áp út.

— Nếu tôi nói tôi không đồng ý thì sao?

Ánh mắt của hắn sáng lên như một ngôi sao, giấu không được niềm hạnh phúc đang tỏa ra từ đáy mắt.

—- Vậy bản thiếu gia sẽ khóc cho em xem, quậy cho em xem, thắt cổ cho em xem.

Kỷ Hiên làm bộ hung hăng nói, đưa tay lau khóe mắt phiếm hồng của người nọ…

Đàn xong lần thứ hai, Lâm Phi Nhiên không ngừng tay, tiếp tục trở về trang một, đàn lên lần thứ ba…

Lần thứ bốn…

Lần thứ năm…

Kí ức chứa đựng khi còn sống, có ngọt ngào, chua xót, động tâm, tuyệt vọng… dưới giai điệu quen thuộc lại xa lạ kia tất cả đều dồn dập hóa thành một trận tuyết lông ngỗng, bắt đầu tung bay khắp nơi, rải khắp trời đất, từng mảnh từng mảnh tuyết trắng muốt, bao vây lấy quỷ dữ mặc áo đỏ trong sự ôn nhu, rồi hòa tan vào đáy lòng hắn.

Không biết đã đàn bao nhiêu lần, mãi cho đến khi ngón tay Cố Khải Phong chạm vào vai cậu, Lâm Phi Nhiên mới phục hồi tinh thần từ trong nhạc phổ.

Lâm Phi Nhiên giương mắt nhìn Kỷ Hiên theo tầm mắt của Cố Khải Phong.

Đôi mắt như miệng giếng cổ tràn ra nước mắt trong suốt, đầu Kỷ Hiên đập liên tiếp vào bên cạnh đàn dương cầm, ngơ ngác kinh ngạc dùng hai tay lau lung tung lên mặt mình, nhưng nước mắt kia càng lau càng nhiều, dù có lau như nào cũng không thể ngừng lại…