Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 44: Những lời này đích thực là một chỉ dẫn vĩ đại!




Edit: Mimi – Beta: Ame



*****

Sáng sớm hôm sau.

Hai người ăn sáng xong liền ra khỏi cửa canteen rồi nhanh chân chạy đến khu phòng học.

Hai bên đường là những lùm cây được cắt tỉa gọn gàng cùng tốp năm tốp ba học sinh đang vội vã chạy về lớp học. Sáng sớm mùa Đông, gió vẫn lạnh, sương vẫn giăng đầy… tất cả đều y như cũ, nhưng sau đêm qua dường như mọi thứ đã thay đổi. Lâm Phi Nhiên đút hai tay trong túi áo đồng phục, sóng vai bước bên cạnh Cố Khải Phong, ánh mắt thường xuyên liếc sang thiếu niên cao ráo đẹp trai ở bên cạnh. Khoảng cách giữa cả hai rất gần, cho nên mỗi lần ngẫu nhiên đụng nhẹ vào người đối phương, Lâm Phi Nhiên sẽ cảm nhận được một luồng hơi ấm mạnh mẽ tràn qua, ngay sau đó, gió lạnh tựa hồ đã biến thành gió mát.

Tối hôm qua, việc xác định quan hệ thực ra không nằm trong dự định của Lâm Phi Nhiên, trước đó cậu cũng ý thức được rằng mình đã thích Cố Khải Phong, nhưng không ngờ mình lại thành đôi với hắn nhanh như vậy. Cảm giác có bạn trai rất lạ, cũng rất khiến trái tim người ta loạn nhịp, đêm qua Lâm Phi Nhiên không cách nào ngon giấc, vẫn luôn lăn qua lộn lại, nghĩ ngợi về sự kiện này. Một là, cậu không thể ngừng tự hỏi, tại sao mình có thể dứt khoát theo bạn cùng phòng bước lên con đường chơi gei mà không có bất kỳ trở ngại tâm lý nào; hai là, cậu liên tục nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào khiến trái tim nở đầy hoa mà mình vừa trải qua.

Quá nửa đêm, Lâm Phi Nhiên buồn ngủ không chịu nổi, nhưng mỗi lần rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê cậu đều bị ý nghĩ “bắt đầu từ hôm nay Cố Khải Phong sẽ là bạn trai của mình” kích thích đến nỗi tỉnh táo lại. Cậu biết Cố Khải Phong chắc chắn cũng không thể ngủ ngon, nhưng sáng nay thức dậy, cả hai đều phấn chấn và hăng hái cực kỳ, chỉ một ánh mắt giao nhau thôi mà hai người đã như là bị điện giật đến tê dại cả người.

Tại sao trước đây mình không phát hiện ra Cố Khải Phong đẹp trai như vậy nhỉ? Lâm Phi Nhiên vừa mới thu lại tầm mắt khoảng ba giây đồng hồ, lại không nhịn được mà âm thầm lén nhìn tiếp.

“Cưng à, em nhìn cái gì vậy?” Cố Khải Phong quay đầu sang, dùng ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa tràn ngập gian tình đảo qua gương mặt của Lâm Phi Nhiên, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

Suốt từ sáng sớm Lâm Phi Nhiên đã luôn dùng ánh mắt tự cho là bí mật để liếc trộm hắn, bộ dáng cẩn thận lại rục rịch của cậu cực kỳ giống một con chuột đồng nho nhỏ đang định săn mèo.

“Không…” Đầu tiên, Lâm Phi Nhiên phủ nhận theo bản năng, xong lại cảm thấy không đúng lắm, hiện tại bọn họ đang đường đường chính chính nói chuyện yêu đương, nhìn nhiều một chút cũng chẳng có gì là sai cả, vì thế cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, nói, “Thì nhìn anh thôi, nhìn bạn trai em, sao hả?”

Âm cuối vừa bật ra khỏi miệng, Lâm Phi Nhiên đã bị chính lời nói buồn nôn của mình dọa đến phát run!

Giữa lúc lơ đễnh không phòng bị, Cố Khải Phong lại bị người nào đó hung hăng chọc ghẹo một phen, trái tim bỗng chốc đập dồn, đáp lại: “Không sao, bạn trai em có đẹp zai không?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là đẹp.” Lâm Phi Nhiên vểnh cái đuôi nhỏ, ngạo nghễ nói, “Cũng không nhìn xem là bạn trai của ai chứ!”

Trong lòng Cố Khải Phong nhanh chóng bùng lên một ngọn lửa, nhưng đang trên đường người qua kẻ lại rất nhiều, hắn cũng không làm gì được, chỉ có thể cố gắng đè nén xúc động muốn lôi Lâm Phi Nhiên đến góc tường điên cuồng hôn cho một trận lại, vươn tay ve vuốt vành tai mềm mại của đối phương.

Mà Lâm Phi Nhiên phút trước còn khí phách cực kỳ, phút sau đã xoắn xuýt trở lại, hệt như xuất xong đại chiêu thì tiêu tan nội lực, ôm tai nhảy ra xa ba bước, thẹn thùng rũ đầu như một cái nấm rơm. Cố Khải Phong tới gần một bước cậu lại trốn ra xa một bước, cậu càng trốn Cố Khải Phong lại càng không nhịn được muốn đùa cậu hơn, cuối cùng thành ra một màn đuổi bắt. Cố Khải Phong thân cao chân dài cho nên tốc độ nhỉnh hơn Lâm Phi Nhiên một chút, nhưng hắn lại cố ý không đuổi kịp người ta, kết quả là, trước khi tiếng chuông báo giờ tự học buổi sáng bắt đầu vang lên, hai người liền hi hi ha ha đuổi nhau vọt vào phòng học… Hiệu quả thị giác đối với quần chúng: quả thực gei đến mức ngay cả người qua đường cũng liên tục ghé mắt nhìn sang!

Ba tiết học buổi sáng qua đi, cuối cùng chính là tiết Ngữ văn mà Lâm Phi Nhiên khá là đau đầu. Suốt cả giờ học cậu mải miết ghi bài, ghi đến nỗi mắt mỏi tay đau, ngay khi tiếng chuông tan học vừa vang lên cậu đã lập tức ném bút, vẫy vẫy cổ tay, lắc lắc đầu.

“Mệt à?” Cố Khải Phong hỏi.

Hiện tại Lâm Phi Nhiên chỉ nghe hắn nói thôi cũng đã cảm thấy tim đập nhanh hơn, song trên mặt vẫn làm như chẳng có chuyện gì: “Một chút.”

“Xoa bóp cho em nhé.” Cố Khải Phong vừa dứt lời, Lâm Phi Nhiên liền cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt ngay sau gáy của mình, gian nan vượt qua rào cản của cổ áo sơ mi mà chui vào bên trong, dừng lại ở vùng chuyển giao giữa gáy và bả vai, day day ấn ấn. Lâm Phi Nhiên bị pha tập kích bất ngờ này khiến cho nửa thân trên tê rần, vội vàng rụt cổ muốn thoát khỏi bàn tay của người kia. Thế nhưng Cố Khải Phong lại dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc và bình tĩnh bảo, “Đây là huyệt Trung du, có thể giảm bớt mệt nhọc.”

Vì không muốn khiến cho bản thân mình giống một tên đầu óc ngập đầy suy nghĩ đen tối, Lâm Phi Nhiên bỏ qua cảm giác xấu hổ mà thả lỏng toàn thân, bình tĩnh đáp lại: “Ồ.”

“Trên cổ có cả trăm huyệt đạo.” Giọng nói của Cố Khải Phong khá thản nhiên và bình thường, song độ ấm dưới lòng bàn tay thì có thể sánh ngang với lửa. Cái tay kia vuốt ve tới tới lui lui trên vai gáy của Lâm Phi Nhiên một hồi lâu rồi lại rút ra, nắm lấy tay cậu. Cố Khải Phong dùng hai tay xoa nắn hai cổ tay tinh tế nõn nà của Lâm Phi Nhiên, thấp giọng nói, “Đây là huyệt Nội quan, cũng có thể giảm bớt mệt nhọc, về sau em cũng ấn giúp anh nha.”

Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra chính trực đáp: “Được, em nhớ rồi.”

Cố Khải Phong xoa bóp trong chốc lát, ỷ vào việc bọn họ ngồi ở hàng cuối, phía sau không có người, hắn luồn tay vào gấu áo khoác đồng phục của Lâm Phi Nhiên, dùng đầu ngón tay gẩy áo lông ra, cách một tầng sơmi mỏng mờ ám vuốt ve lưng cậu. Giọng điệu nghiêm túc cấm dục trước đó hoàn toàn biến mất, hắn bắt đầu ngả ngớn: “Đây là huyệt eo, thoải mái không?” Nói xong, ngón tay hắn lại phá tan lớp phòng ngự đai lưng, nhắm thẳng khu vực trong quần của người ta mà tiến. Lâm Phi Nhiên không hề phòng bị cho nên đã thất thủ ngay, Cố Khải Phong miết đầu ngón tay lên bên mép quần lót của cậu, cực kỳ không biết xấu hổ hỏi: “Xuống chút nữa là huyệt gì, hửm?”

Lâm Phi Nhiên nháy mắt hiểu được hắn có ý gì, trong đầu nổ uỳnh một tiếng, cậu lập tức vòng tay ra sau lưng, cách lớp quần áo giữ chặt móng vuốt hư hỏng của Cố Khải Phong, yếu thế nhưng vẫn lườm hắn: “Bỏ ra đi.”

Cố Khải Phong khẽ cười một tiếng, lập tức nghe lời rút tay ra, thẳng thắn nói: “Thực ra anh chỉ muốn sờ em thôi.”

Lâm Phi Nhiên cắn răng: “Biết ngay mà!”

Huyệt này huyệt nọ cái méo gì, toàn là vô nghĩa!

Cố Khải Phong vô tội chớp chớp mắt: “Đấy chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà, chẳng qua là anh dò đường trước.”

Có thể nói, tên này vô sỉ cực kỳ!

“Em chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả.” Lâm Phi Nhiên mở sách bài tập của môn học của tiết sau ra, giả vờ tập trung xem xét, thế nhưng trong óc lại ngập đầy cảnh tượng ABC XYZ của mình với Cố Khải Phong trong tương lai.

Thật là đáng sợ, đậu má, nghĩ thôi đã thấy đau rồi! Ít nhiều gì cậu cũng có chút hiểu biết về phương thức OOXX của gay, Lâm Phi Nhiên lo lắng nghĩ, chờ khi mình thành niên thì liệu có phải lập tức vĩnh biệt tất cả những món ăn cay nóng hay không?

“Không hiểu thì em thẹn thùng cái chi?” Cố Khải Phong không chịu buông tha, chọt chọt mông của Lâm Phi Nhiên.

“Con mắt nào của anh thấy em thẹn thùng?” Lâm Phi Nhiên mặt đỏ tai hồng dịch cái ghế của mình ra đến lối đi ở giữa hai dãy bàn, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra một tiếng “két—” cực kỳ chói tai, thành công hấp dẫn ánh nhìn của bạn học trong cả lớp…

Hẹn hò với một tên lưu manh như Cố Khải Phong, nhất định phải luôn giữ khoảng cách an toàn trên một mét!

Sau khi hai người xác định quan hệ, việc đụng chạm Cố Khải Phong để hút dương trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao cũng là bạn trai của mình, muốn chọt thế nào thì chọt thế ấy, do đó, Lâm Phi Nhiên ngây thơ không biết mình đang tìm đường chết càng hút dương khí trắng trợn và chẳng thèm kiêng nể hơn. Nhưng cậu cũng không trễ nải việc luyện tập thấy quỷ, mấy ngày nay, cậu đều mở con mắt âm dương trong chốc lát, song có thể nhờ may mắn nên cậu vẫn chưa gặp phải quỷ dữ có ác ý bao giờ. Đám quỷ đều chỉ dọa người ở ngoại hình, cho nên số lần thấy càng nhiều thì sợ hãi lại càng nhạt đi.

Lâm Phi Nhiên còn nhớ lời ông nội đã nói vào lần cậu trở về nhà tổ ngày đó – khiến bản thân trở nên thật sự mạnh mẽ mới là con đường đúng đắn, người có dương khí mạnh cũng không có khả năng bảo vệ con cả đời.

… Hiện tại ngẫm lại, những lời này của ông quả thực chính là một chỉ dẫn vĩ đại!

Không phải Lâm Phi Nhiên lo Cố Khải Phong sẽ thay lòng đổi dạ rồi chia tay dẫn đến việc mình không hút được dương khí linh tinh, mà là trải qua vụ việc liên quan đến nhóc quỷ nữ, cậu đã thật sự muốn dùng con mắt âm dương để làm chút việc cho những người đã khuất này. Mà để thực hiện được điều đó, không sợ quỷ chính là điều kiện tiên quyết. Mấy ngày nay, vào lúc Lâm Phi Nhiên mở con mắt âm dương ra cũng có vài lần nhìn thấy nhóc quỷ nữ nọ, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy hình bóng của nó ngày càng hư ảo, ngày càng trong suốt hẳn đi. Lâm Phi Nhiên thực sự hoài nghi rằng điều này là do chấp niệm trong lòng nó đang dần mờ nhạt, sắp sửa được luân hồi.

Hôm nay là thứ bảy, sau khi tiết thứ hai của buổi chiều kết thúc, Lâm Phi Nhiên liền kéo anh bạn trai luôn bị ghẹo đến chết đi sống lại từ sau khi chính thức hẹn hò của mình ra ngoài phòng học. Cậu dẫn hắn tới trước một nhà kho chứa dụng cụ thể dục thể thao, nhìn trái nhìn phải một hồi, chắc chắn rằng không có ai, rồi mới đẩy cửa ra thành một cái khe nhỏ, kéo Cố Khải Phong vào sau đó dùng lưng chặn cửa lại.

Theo nguồn tin tình báo đáng tin cậy của một đại diện lớp chuyên Toán, hai tiết tự học kế tiếp này, thầy Toán sẽ tới kiểm tra bất ngờ, hơn nữa còn là hình thức tách chỗ theo tên.

… Tôi chỉ muốn hút nhiều dương khí một chút, đảm bảo sức tập trung cho giờ kiểm tra ở tiết học sau thôi, thật đấy!

… Tiết trước bộ dáng lên bảng làm bài của Cố Khải Phong quá cmn oách, đã làm nhanh, chữ lại đẹp, ngay cả tư thế đi đường cũng phóng khoáng thong dong, muốn hôn hắn chết đi được!

— Trong đầu Lâm Phi Nhiên, hai bạn nhỏ kiêu ngạo và dễ thương đang chém giết nhau túi bụi!

Lâm Phi Nhiên thoáng ngẩng đầu, dùng cặp mắt đen láy của mình đối diện với Cố Khải Phong trong giây lát.

“Chỗ này không có ai vào đâu nhỉ?” Cậu gãi gãi chóp mũi, liếc mắt nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng thì thào.

Lời còn chưa dứt, Cố Khải Phong đã chống một tay lên cánh cửa, một tay vỗ nhẹ mặt Lâm Phi Nhiên, cúi đầu hôn xuống. Cậu thuận theo hắn mà hé môi phối hợp, đôi mắt được bao phủ bởi tầng sương lờ mờ, nửa khép nửa mở, trong cổ họng khẽ khàng bật ra mấy tiếng hừ nhẹ mong manh. Cố Khải Phong không chịu nổi âm thanh này, đưa tay gỡ tung cà vạt của cậu, lại cởi bỏ hai nút áo sơ mi, rồi đặt xuống vài dấu hôn đỏ chói trên đường xương quai xanh đẹp đẽ của Lâm Phi Nhiên.

“Sắp vào tiết… được rồi, tiết sau là Toán đó…” Nhóc yêu tinh họ Lâm đã hút no dương khí lập tức đẩy người kia ra.

Cố Khải Phong thở hổn hển đứng thẳng dậy, cài lại nút áo cho Lâm Phi Nhiên, cũng thắt cà vạt ngay ngắn cho cậu, dùng một đôi mắt như sói đói gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi mình vừa để lại dấu hôn, chọt chọt ngón tay, nói: “Chỉ có anh mới được thấy.”

Lâm Phi Nhiên thành thật gật gật đầu: “Đương nhiên, cho người khác thấy để chết à?”

Khát vọng độc chiếm được thỏa mãn, biểu tình khao khát của Cố Khải Phong dần thư thái trở lại, hắn cong môi, xoa đầu Lâm Phi Nhiên, bảo: “Đi nào, về lớp thôi.”

Lâm Phi Nhiên giống như nhìn thấy một chú chó săn cỡ bự đang chậm rì lúc lắc cái đuôi.

Kiểm tra Toán kết thúc, các học sinh lại nghênh đón những ngày cuối tuần tươi đẹp. Hai người trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc rồi lên đường rời trường. Lâm Phi Nhiên sôi nổi hào hứng đề nghị đi chơi đâu đó, Cố Khải Phong đeo túi sách trên vai, hai tay đút trong túi áo dịu dàng nhìn cậu, bất kể cậu nói cái gì cũng đều gật đầu hùa theo.

“Anh gọi xe đã.” Khi ra tới cổng trường, Cố Khải Phong thò tay vào túi sách tìm di động, sờ soạng một hồi nhưng lại chẳng thấy đâu, hắn liền kiểm tra các loại túi trên người mình một lượt, rồi bất đắc dĩ nói, “Chắc để quên ở ký túc rồi, anh đi lấy một chút.”

Nói xong, hắn liền xoay người chạy về phía phòng ngủ. Lâm Phi Nhiên mang theo tâm tình vui sướng chờ ở cổng trường, trong đầu lên kế hoạch cho quãng thời gian sắp tới — trước tiên sẽ tới nhà hàng XX ăn lẩu với Cố Khải Phong, xong thì đi xem phim. Gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng mà bọn họ đều rất thích, ngay cả vé xem phim Lâm Phi Nhiên cũng đã đặt rồi, bắp rang ở cái rạp kia ngon lắm, có một loại bắp mặn đặc biệt thích hợp với những người không ưa đồ ngọt như Cố Khải Phong…

Đang vui vẻ suy nghĩ, bỗng Lâm Phi Nhiên cảm thấy luồng âm khí bị trấn áp suốt hai tiết học vừa qua lại bắt đầu rục rịch. Hiện tại cổng trường có rất nhiều học sinh, hơn nữa mặt trời vẫn chưa xuống núi, ánh chiều tà phủ lên cảnh vật xung quanh một tầng vàng cam ấm áp khiến cho người ta cảm thấy yên tâm. Vì thế cho nên Lâm Phi Nhiên không sợ, một mực bình tĩnh nhìn về hướng tòa nhà ký túc, ngóng trông Cố Khải Phong nhanh chóng trở về.

Nhưng mà, đáp lại ánh mắt chờ mong của cậu lại không phải Cố Khải Phong, mà là một “người” khác.

Chính là ông thầy hiệu trưởng có mỗi nửa cái đầu kia.

Chẳng qua lúc này suýt nữa thì Lâm Phi Nhiên không nhận ra ông, bởi vì bộ dáng ông không giống bình thường. Hiện tại, trên cổ hiệu trưởng quỷ là một cái đầu nguyên vẹn, không có bất cứ vết thương nào, thậm chí trên mặt cũng không còn quỷ khí dày đặc của người chết nữa, ngoài trừ thân ảnh có chút hư ảo ra ông gần như không khác gì người bình thường cả.

“Ớ?” Lâm Phi Nhiên kinh ngạc nhìn thầy quỷ, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là chấp niệm của ông đã được một người nào đó tiêu trừ, cho nên mới giống nhóc quỷ nữ kia, biến về bộ dáng tương đối bình thường.

Nhưng mà cái suy nghĩ này bị Lâm Phi Nhiên tự mình phủ định ngay sau đó. Bởi vì biểu tình của ông thầy hoàn toàn không giống vẻ mặt của người vừa mới buông bỏ chấp niệm xong. Trong phút chốc, ông sùi bọt mép, hốc mắt nứt ra, gương mặt vốn nho nhã kia bất ngờ trở nên vặn vẹo vì tức giận. Đang đi, ông bỗng sải chân chạy tới cổng trường, đến một chỗ cách Lâm Phi Nhiên rất gần thì đột nhiên ông lại khựng lại, làm ra động tác tựa như đoạt lại một thứ nào đó trong tay một người nào đó với khoảng không. Kế tiếp, ông lại ra sức mở rộng vòng tay, ngang nhiên nhìn về phía trước, tựa như đang bảo vệ không cho người khác lấy đi một thứ vô cùng quan trọng của mình. Lồng ngực gầy gò dồn dập phập phồng, sau nữa, ông lưu loát phun ra một tràng ngoại ngữ trong oán giận.

Mỗi một hành động của ông thầy quỷ đều vô cùng chân thật, tuy trước mặt và sau lưng ông, ngoại trừ không khí và những học sinh không rõ chân tướng ra thì chẳng có một cái gì…

Lâm Phi Nhiên sửng sốt nhìn một màn này, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra ở trước mắt mình.

Ngay khi cậu đang không biết phải làm sao, ông thầy quỷ bỗng nhiên quát lên một tiếng rồi đánh về phía trước, cứ như đang chiến đấu với một người nào. Nhưng dù sao tuổi tác của ông cũng đã cao, thân hình lại gầy gò ốm yếu, cho nên hình như rất nhanh sau đó đã bị đối phương khống chế rồi. Ông đứng bất động, thở hổn hển như trâu, nhìn vào động tác thì có vẻ như ông đang bị người vô hình giữ cho không thể chuyển động, thế nhưng ánh mắt ông vẫn cứ sắc bén như chim ưng. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu ông lóe lên một vệt sáng xanh lạnh lẽo, giống như một thứ vũ khí sắc bén đang chém xuống một cách tuyệt tình vậy. Một tiếng động nhỏ vang lên, nửa cái đầu của ông thầy rớt thẳng xuống đất, mà một nửa gương mặt còn lại vẫn kiên nghị như xưa, một con mắt duy nhất chất chứa thù hận thấu xương cùng lửa giận cháy lòng, gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước. Ông đã chết, nhưng ông không ngã xuống, thân thể già nua mà cứng rắn như sắt thép kia hệt như một cây đinh, lặng lẽ cắm xuống nền đất ngay trước cổng trường…