Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 10: Mình đích thực là thiên tài phỏng đoán lòng người!




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Cố Khải Phong mang theo một vẻ mặt thần bí mà Lâm Phi Nhiên với chỉ số cảm xúc siêu thấp tuyệt đối không thể nào hiểu được, chầm chậm chui vào ổ chăn.

Hiện tại Lâm Phi Nhiên cực kỳ lo lắng, chỉ sợ Cố Khải Phong sẽ hỏi tại sao hôm nay lại muốn ngủ cùng với hắn ta. Do đó cậu vội vã cúi đầu giả vờ như đang đọc sách, nhưng vì khẩn trương cho nên tốc độ lật trang tương đối nhanh, hơn nữa con mắt không hề dịch chuyển, chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt sách. Nói chung, bất cứ ai để tâm quan sát đều có thể nhận ra cậu cơ bản không đọc được một chữ nào.

Cố Khải Phong lặng im không nói, chỉ dựa vào gối đầu nghịch điện thoại, thi thoảng lại dùng khóe mắt liếc liếc cậu bạn cùng phòng.

Giả vờ xem sách trong chốc lát, phát hiện Cố Khải Phong vẫn không nói gì, Lâm Phi Nhiên liền buông lỏng tinh thần, gập sách lại nhét xuống dưới gối, vội vàng nằm xuống, thật tự nhiên nói: “Ngủ ngon.”

Ánh mắt tràn ngập ý cười, song ngoài miệng, Cố Khải Phong chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Lâm Phi Nhiên nhanh chóng nhắm mắt, âm thầm co chân, dùng đầu gối nhẹ nhàng chạm vào chân Cố Khải Phong.

Người sau hoàn toàn không né tránh.

Phần da thịt tiếp xúc giữa cả hai chầm chậm nóng lên…

Hiển nhiên, kế hoạch “giả vờ ngủ chung như một lẽ tự nhiên” đã thành công vang dội.

Mình đích thực là thiên tài trên phương diện phỏng đoán lòng người! Lâm Phi Nhiên thầm nghĩ, vui vẻ đến mức khóe môi không kiềm chế được mà khe khẽ cong lên.

Cố Khải Phong hạ thấp tầm mắt, nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp đang nằm trong chăn của mình, lặng lẽ dùng đầu gối cọ cọ lên chân mình, còn nhắm mắt lại mà cười trộm…

“Ha –” Cố Khải Phong lại hít sâu một cái, chỉnh đèn ngủ tối đi, rồi mới đặt lưng nằm xuống.

Dưới sự phù hộ của bùa hộ mệnh hình người, Lâm Phi Nhiên thuận lợi sống qua được một đêm. Đêm ấy cậu ngủ rất ngon, hoàn toàn không mộng mị, sáng sớm thức dậy cả khuôn mặt đều toát ra vẻ sảng khoái vô cùng, nhờ thế mà đường nét ngũ quan tinh xảo lại càng gây chú ý.

Trong khi đó, quầng mắt Cố Khải Phong hơi thâm, khuôn mặt vốn thực đẹp trai bỗng nhiên bị phủ một vẻ mệt mỏi nhạt nhòa…

Hai người bọn họ thoạt nhìn rất giống một con hồ ly tinh đã hút no dương khí và một kẻ xui xẻo bị yêu quái quấn thân!

Lâm Phi Nhiên ngượng ngùng chọt chọt Cố Khải Phong: “Tối qua ông ngủ không ngon à…”

Cố Khải Phong ngáp một cái, buồn bã nói: “Tàm tạm, vẫn ổn.”

Nhìn vẻ mặt uể oải của hắn, Lâm Phi Nhiên vẫn không yên lòng, vì kế hoạch trường kỳ ngủ lại trên giường Cố Khải Phong mà vội vàng truy hỏi: “Có phải đêm qua nết ngủ của tôi xấu lắm không?”

Cố Khải Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vô tội của Lâm Phi Nhiên, vừa yêu vừa hận mà nghiến răng: “Không.”

Hai người vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống canteen ăn sáng. Cơm nước xong, Cố Khải Phong lại mua một lon cà phê đen, vừa chạy về phòng học vừa uống ừng ực.

Lâm Phi Nhiên nhìn mà cảm thấy chột dạ một phen, thật cẩn thận chọt chọt hắn: “Hôm qua tôi không quấy rầy giấc ngủ của ông thật chứ?”

Cố Khải Phong lắc đầu, ném cái lon vào thùng rác ở xa xa, liếc mắt nhìn Lâm Phi Nhiên một cái, đáp: “Thật, tôi chơi di động muộn thôi.”

Nghe vậy, chàng thẳng nam ngây thơ dại khờ nào đó lập tức yên lòng!

Giải quyết được vấn đề ngủ nghê rồi, kế tiếp phải tính đến chuyện trong phòng học, dù sao thì cũng không thể cứ đứng góc lớp mãi được, đúng không.

Và thế là, sau khi tiết học đầu tiên của buổi sáng ngày hôm nay kết thúc, Lâm Phi Nhiên lập tức chạy đến khu văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm của mình.

Chủ nhiệm lớp cậu là một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, họ Trịnh, có một đứa con trai đang học tiểu học. Tính cách cô tương đối nghiêm túc, không thích nói đùa, cực kỳ trách nhiệm cho nên đám học sinh vừa sợ lại vừa kính trọng cô. Vừa bước vào văn phòng, Lâm Phi Nhiên liền thấy giáo viên chủ nhiệm lớp mình đang vùi đầu chữa bài tập mới thu của học sinh lúc sáng. Đúng lúc ấy, thầy dạy Hóa ngồi ở cái bàn đối diện với Lâm Phi Nhiên bất chợt nói với một học sinh xuất hiện sau lưng cậu từ lúc nào: “Gọi hai bạn nam lớp trò tới đây lấy vở về.”

Nghe tiếng, cô Trịnh cũng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Lâm Phi Nhiên liền hỏi: “Có chuyện gì?”

Lâm Phi Nhiên căng thẳng liếm liếm môi, nói: “Cô Trịnh, em muốn đổi chỗ ngồi.”

Giáo viên chủ nhiệm: “Đổi đến chỗ nào?”

Lâm Phi Nhiên: “Em muốn đổi chỗ cho Vương Trác.”

Cô giáo khẽ nhíu mày, nhớ tới việc bạn cùng bàn của Lâm Phi Nhiên là học trò đứng đầu lớp tính từ dưới lên, liền hỏi: “Trương Húc ảnh hưởng đến việc học của trò à?”

“Không phải ạ.” Lâm Phi Nhiên vội vã lắc đầu.

Thực ra con quỷ mọt sách thích bò lên người Trương Húc kia mới ảnh hưởng đến em, nhưng lời này lại không thể nào nói ra miệng được…

Giáo viên chủ nhiệm: “Vậy vì sao? Dù gì trò cũng phải cho tôi một lý do chứ.”

Lúc cô nói chuyện, phía sau Lâm Phi Nhiên bất chợt truyền đến tiếng bước chân, hẳn là nam sinh nào đó tới gặp thầy Hóa lấy vở bài tập.

Nhưng Lâm Phi Nhiên đang gấp cũng chẳng quay đầu nhìn lại đằng sau, nhanh chóng đưa ra đáp án đã chuẩn bị từ trước đó: “Thành tích môn Ngữ văn của em quá kém, trong khi đó Cố Khải Phong lại giỏi môn này, vừa vặn có thể giúp đỡ cho em.”

Giáo viên chủ nhiệm: “Trò đã hỏi ý Cố Khải Phong chưa?”

Lâm Phi Nhiên dối trá mà gật gật đầu, mặt dày đáp: “Em đã nói rồi, bạn ấy đồng ý phụ đạo cho em sau giờ học.”

Trên thực tế, căn bản cậu chưa từng thương lượng với đối phương!

Bởi vì cậu muốn ngụy tạo tình huống giáo viên tự động chuyển đổi chỗ ngồi!

Hai ngày nay đã quấn lấy người ta cùng ăn cùng ngủ cùng đi WC rồi, hiện tại lại còn đòi đổi chỗ để được ngồi chung nữa… Cho dù da mặt có dày hơn cả tường thành thì Lâm Phi Nhiên cũng không muốn để Cố Khải Phong biết được.

Nhưng mà, đúng vào lúc ấy, một thanh âm mang theo ý cười bất chợt truyền vào lỗ tai của Lâm Phi Nhiên — “Cô Trịnh, em với Phi Nhiên đã thảo luận xong rồi, cô giúp chúng em một chút đi ạ.”

Lâm Phi Nhiên sợ tới mức thiếu chút nữa thì nhảy bổ vào giáo viên chủ nhiệm của mình!

“Ặc, à à…” Lâm Phi Nhiên cứng ngắc quay đầu, liền thấy Cố Khải Phong đang đứng bên cạnh mình, trong tay còn ôm một chồng vở Hóa, mà đằng sau hắn, Vương Trác cũng ôm một chồng. Cố Khải Phong trưng ra vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, còn Vương Trác thì cười đến là lưu manh bỉ ổi.

Lâm Phi Nhiên: “…”

Đậu má, vừa rồi quay đầu nhìn lại một chút có phải tốt hơn không!

Cố Khải Phong: “Cô Trịnh, được không ạ? Em chắc chắn sẽ kèm Phi Nhiên thật tốt.”

Có thể chỉ là ảo giác, nhưng Lâm Phi Nhiên cảm thấy cái tiếng “kèm” kia dường như được nhấn mạnh hơn…

Lúc này Lâm Phi Nhiên phụ họa không được, mà im lặng thì cũng chẳng xong, chỉ đành trưng ra vẻ mặt thiểu năng trí tuệ mà đứng yên tại chỗ, xấu hổ đến đổ cả mồ hôi.

Giáo viên chủ nhiệm gật đầu: “Ừm, để cô cân nhắc một chút, các trò về lớp chuẩn bị học đi.”

Ba của Cố Khải Phong đã từng đóng góp một số tiền rất lớn cho ngôi trường này, vì thế cho nên hắn cũng có chút đặc quyền, yêu cầu của hắn, chỉ cần không trái với nội quy thì thường sẽ được thông qua. Ngay cả cái đòi hỏi không muốn ở chung phòng ký túc với người khác trường học còn cố gắng thỏa mãn hắn, vậy thì thay đổi một bạn học cùng bàn hiển nhiên sẽ chẳng phải vấn đề.

Cố Khải Phong trưng ra một nụ cười đẹp trai chói lọi, nói: “Vâng, bọn em về lớp trước, lát nữa gặp lại cô ạ.”

Lâm Phi Nhiên quẫn bách đến mặt đỏ tai hồng, không muốn đi cùng Cố Khải Phong lắm, cho nên cậu cứ đứng tại chỗ xoắn xoắn xuýt xuýt, định đợi người kia đi trước rồi mới cất bước theo sau.

Nhưng mà đúng vào lúc ấy, luồng khí lạnh quen thuộc kia lại dâng lên, nhất thời Lâm Phi Nhiên không kịp phản ứng, lơ đễnh cúi đầu nhìn lướt qua văn phòng giáo viên.

Mà cái nhìn này đã dọa cho cậu suýt thì nhảy bổ vào giáo viên chủ nhiệm của mình một lần nữa!

— Dưới gầm bàn của cô Trịnh có một bé gái đáng yêu, ước chừng năm – sáu tuổi. Sở dĩ dùng từ ‘đáng yêu’ là vì dựa vào đường nét ngũ quan trên gương mặt cô bé, Lâm Phi Nhiên đoán, lúc còn sống hẳn là nó thực đáng yêu. Đứa bé có một đôi mắt to tròn đen thẫm vừa ngây thơ lại vừa khờ dại, mũi miệng tinh xảo hệt như búp bê, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch cùng với chút máu chảy ra trên thất khiếu (*) thì cũng không có chỗ nào khác thường cả…

(*) Thất khiếu: 7 lỗ: 2 mắt, 2 tai, 2 mũi và miệng

Bé gái mặc một cái váy hồng nhạt dài đến mắt cá chân, đứng trên mặt đất, dùng hai cánh tay trắng như tuyết dịu ngoan ôm lấy đùi cô Trịnh, khóe miệng thoáng giương lên, giống như vô cùng thỏa mãn. Chỉ là cô Trịnh hoàn toàn không biết chuyện này.

Đây không phải là… Lâm Phi Nhiên tái mặt, lông tơ dựng thẳng khắp toàn thân, cánh môi giật giật muốn nói gì đó với cô giáo, nhưng đúng lúc ấy Cố Khải Phong lại dùng bả vai huých nhẹ lên vai cậu, nói: “Đi thôi.”

Hình ảnh trước mắt Lâm Phi Nhiên hoàn toàn biến mất.

Dưới bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm, ngoại trừ một cái sọt rác ra thì không có một cái gì.

Lâm Phi Nhiên hoảng hốt đi theo Cố Khải Phong cùng Vương Trác ra khỏi văn phòng, thế nhưng vẻ mặt lưu luyến của con quỷ nhỏ kia thì vẫn mãi không thể trôi ra khỏi đầu óc cậu được.

Trong hành lang, Vương Trác vừa đi vừa đạp nhẹ Cố Khải Phong, vừa cười vừa mắng: “Đờ mờ, thằng chó, dám không cần ông nữa hả.”

Cố Khải Phong liếc hắn một cái, cười cười: “Nhanh dọn đồ rồi cút ngay đi.”

Vương Trác đắc ý trêu ghẹo: “Chậc chậc, có duyên mới liền quên tình cũ, đúng là đàn ông mà.”

Nhất thời, biểu cảm trên mặt Lâm Phi Nhiên trở nên vô cùng phức tạp, cảm giác xấu hổ khi bị một con quỷ nhỏ dọa cho mất mật vẫn còn, hiện tại bị trêu cậu lại càng không ngóc đầu lên nổi

Cố Khải Phong hơi nghiêng mặt liếc nhìn Lâm Phi Nhiên, dựa theo lời trêu chọc của Vương Trác mà thấp giọng gọi cậu: “Này, người yêu mới.”

Lâm Phi Nhiên trợn tròn con mắt: “Ông đừng ăn nói lung tung.”

Cố Khải Phong thoáng cong khóe miệng, vào phòng học đặt chồng vở Hóa lên bàn giáo viên, rồi trở về dãy bàn cuối cùng, ngồi xuống. Vương Trác thì thu dọn đống rác rưởi dưới ghế của mình rồi ném ra thùng rác bên ngoài cửa lớp, bộ dạng như kiểu lúc nào cũng sẵn sàng đổi chỗ với Lâm Phi Nhiên.

Bị hành động của hai người bọn họ khiến cho vành tai phát nóng, Lâm Phi Nhiên cảm thấy thực cạn lời: “…”

Sao mình lại oán hận như thế chứ!

Bởi vì quá mức xấu hổ, tiết học thứ hai thứ ba của sáng nay, Lâm Phi Nhiên đều cố nhịn không mò xuống góc lớp đứng nghe giảng. Thế nhưng, thời điểm tiếng chuông thông báo tiết bốn vang lên, ông thầy quỷ chỉ có nửa cái đầu lại chắp tay sau lưng mò vào tuần tra khắp lớp. Hôm nay, nửa bên đầu của ông được chải chuốt vô cùng tỉ mỉ, ngay cả chỗ vỡ ở đầu cũng bóng bẩy vô cùng, có thể nhìn rõ mồn một phần não siêu mịn màng ở bên trong!

Khi thầy quỷ bước vào phòng học, ánh mắt già cả mà tinh tường của ông liền bắn thẳng về phía Lâm Phi Nhiên. Hiển nhiên cậu học trò ngủ gật rồi lại đứng lên chạy xuống góc lớp trêu học một học sinh khác hôm qua đã để lại ấn tượng vừa sâu vừa xấu trong lòng của ông.

Lâm Phi Nhiên giật mình kinh hãi, vội vã cúi đầu: “…”

Nhưng mà ông thầy quỷ đã nhanh chóng đi tới chỗ Lâm Phi Nhiên, bước chân ông rất vững vàng, tốc độ lại cực kỳ nhanh, vừa nhìn đã biết lúc chết thân thể vẫn vô cùng mạnh khỏe!

Thấy vậy, Lâm Phi Nhiên bất chấp xấu hổ, ôm sách Toán một đường chạy thẳng đến góc lớp cạnh chỗ ngồi của Cố Khải Phong, dùng đầu ngón tay chọt nhẹ lên bả vai hắn.

Cố Khải Phong cũng dùng ngón tay nhẹ nhàng mổ lên mạn sườn Lâm Phi Nhiên một cái coi như đáp lễ.

Sau đó, Lâm Phi Nhiên lắm máu buồn liền cất tiếng cười thật to ngay vào khoảnh khắc thầy Toán bước vào cửa lớp: “Ha ha ha ha ha!”

Giáo viên dạy Toán: “…”

Cố Khải Phong đỡ trán nhịn cười.

Lâm Phi Nhiên: “…”

Tuy hiện tại không nhìn thấy quỷ, nhưng cậu biết, có lẽ ông hiệu trưởng nửa cái đầu kia đang đứng ngay trước mặt mình, vô cùng đau khổ mà khuyên răn dạy dỗ cái hành vi chạy ra góc lớp chọc bạn và ý thức học tập quá kém của mình. Nghĩ tới tình cảnh đó, Lâm Phi Nhiên lại lập tức run rẩy mà nhích thân thể lại gần Cố Khải Phong