Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 64: Chương 64:




Tuyết rơi đứt quãng dưới đất một trận nhỏ, Thịnh Nịnh nhìn chằm chằm một lát, lại ngáp một cái.
 
“Đi rửa mặt đi.” Ôn Diễn nói.
 
“Ừm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Nịnh lê bước, cầm đồ vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng vệ sinh.
 
Đứng trước bồn rửa mặt rửa mặt, thoáng xua đi một chút buồn ngủ, cô không tự chủ nhìn vào ngăn khô ướt tách biệt.
 
Trên thực tế, cô rất muốn tắm nước nóng ở đây, miền nam không có thiết bị sưởi ấm tập trung, vào mùa đông nhiệt độ trong nhà và ngoài trời gần như là giống nhau, nó toát lên cảm giác ẩm ướt và lạnh từ trong ra ngoài nhưng hệ thống sưởi ấm điều hòa không khí của khách sạn rất mạnh mẽ, nhiệt độ nước tắm khá cao, áp suất nước cũng lớn, tắm ở đây thoải mái hơn tắm ở nhà nhiều.
 
Dù sao hóa đơn điện nước của khách sạn đều tính vào trong tiền phòng đắt đỏ rồi, không dùng mới là lãng phí tiền bạc.
 
Vì thế Thịnh Nịnh tắm nước nóng thoải mái, lần tắm rửa này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, đến nổi cô không muốn tắt nước nữa là.
 
Nhân viên tạp vụ suy nghĩ rất chu đáo, đưa đồ vệ sinh cá nhân đến còn có áo ngủ và dép lê của phụ nữ cũng có.
 
Cô sờ áo ngủ một cái, vẫn quyết định mặc quần áo của mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Nịnh tắm sạch sẽ xong xuôi đi ra, thấy TV trong phòng khách còn chưa tắt, vẫn đang phát lại Đêm hội mùa xuân mấy giờ trước, Ôn Diễn không trở về phòng ngủ mà ngồi trên sofa, xương cổ tay chống cằm, thất thần nhìn chằm chằm TV.
 
Nghe thấy tiếng động, anh nghiêng đầu.
 
Không đợi Thịnh Nịnh mở miệng, anh đã nói một câu: “Tôi tưởng cô ngủ trong đó luôn rồi.”
 
Thịnh Nịnh giải thích: “Tôi tắm hơi chậm.”
 
“Tắm rồi sao còn mặc áo quần cũ?” Ôn Diễn hỏi: “Đồ đưa tới không vừa sao?”
 
Thịnh Nịnh cũng không biết mình đang rối rắm cái gì, áo ngủ bằng vải lụa, chắc chắn mặc rất thoải mái nhưng cô không định mặc áo ngủ trước mặt Ôn Diễn.
 
Cô nói đại: “Mặc quần áo của mình thoải mái hơn.”
 
“Vậy tôi bảo người chuẩn bị áo quần cho cô thì có ích gì?”  Ôn Diễn hơi nhíu mày nhưng không miễn cưỡng cô: “Thôi tùy cô.”
 
“Ừm.” Thịnh Nịnh chỉ chỉ sofa: “Vậy tôi vẫn ngủ trên sofa?”
 
Lúc trước trong dinh thự của Ôn Diễn có phòng ngủ cho khách cô lại không biết quý trọng, một hai phải ngủ trên sofa, bây giờ thì tốt rồi, phòng khách sạn là một phòng ngủ một phòng khách* cho nên chỉ có một phòng ngủ một giường, cô muốn ngủ trên giường cũng không ngủ được.
 
*Phòng dành để tiếp khách chứ không phải phòng ngủ dành cho khách nhé.
 
Môi Ôn Diễn giật giật: “Có phải cô có đam mê đặc biệt gì không, không thích ngủ trên giường chỉ thích ngủ trên sofa hả?”
 
Thịnh Nịnh nhíu mày, cảm thấy người đàn ông này không biết tốt xấu gì cả nhưng vẫn nhẫn nại lấy lòng nói: “Anh là ông chủ, đương nhiên anh ngủ trên giường.”
 
“Không cần.” Ôn Diễn nói: “Cô ngủ trong phòng ngủ đi.”
 
Thịnh Nịnh khách khí với anh: “Không được, vẫn để sếp ngủ đi.”
 
“Đừng có nằng nặc từ chối với tôi nữa.” Ôn Diễn nhìn cô, giọng điệu rất nhạt: “Còn nói lời vô nghĩa thì sofa cũng không có mà ngủ đâu.”
 
Thịnh Nịnh biết Ôn Diễn nói như vậy,  tức là trực tiếp phân phó, không có ý thương lượng.
 
May mà cô mới tắm xong.
 
Nhưng nghĩ lại, mỗi ngày ga trải giường của khách sạn đều thay mới, cũng khó trách anh không ngại nhường giường cho cô ngủ.
 

Thịnh Nịnh đi vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa, đột nhiên cô hỏi một câu không đầu không đâu.
 
“Tôi có thể khóa trái cửa không?”
 
Người đàn ông vừa tắt TV chuẩn bị đi rửa mặt bước chân dừng lại, trầm giọng hỏi: “Ý cô là sao?”
 
“Không có ý gì.” Bây giờ đầu óc Thịnh Nịnh rất mơ hồ, nói chuyện cũng hơi lag: “Tôi hỏi đại một chút thôi, thật ra khóa hay không khóa đều giống nhau.”
 
Ôn Diễn lẳng lặng nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thịnh Nịnh, nếu cô đã nghĩ đến đều này thì hôm nay cô không nên đến đây.”
 
“Đúng vậy, là tôi có lòng tiểu nhân, giữa người và người quan trọng nhất là tín nhiệm, tôi không khóa cửa.”
 
Thịnh Nịnh gật đầu nhận sai, là cô chủ động tìm anh, anh cũng có lòng tốt thu nhận cô, không những cô không nói cảm ơn ngược lại còn đề phòng anh, đúng là có hơi lòng lang dạ sói.
 
“Cảm thấy lo lắng thì khóa đi.” Ôn Diễn lại nói: “Không cần hỏi tôi, không có ý nghĩa gì.”
 
Thịnh Nịnh mím môi: “Hỏi anh một chút cũng không được sao?”
 
Tốt xấu gì đây cũng là phòng của anh, cô hỏi một chút cũng là tôn trọng anh.
 
“Cô hỏi tôi, đương nhiên tôi hy vọng cô đừng khóa.”
 
Bỗng chốc Thịnh Nịnh mở to hai mắt.
 
Giọng nói Ôn Diễn lãnh đạm nhẹ nhàng nhưng lời nói lại không phải ra dáng quý ông tí nào: “Mở cửa rộng cho tôi xem thì càng tốt.”
 
Trả lời anh là tiếng Thịnh Nịnh lưu loát đóng cửa và tiếng khóa trái cửa.
 
Anh nhẹ nhàng cong khóe môi dưới, vừa xoa cổ hơi đau nhức vì xem TV mấy tiếng đồng hồ với Thịnh Nịnh, vừa đi vào phòng vệ sinh cũng định tắm nước nóng cho thoải mái.
 
Vừa đi vào phòng vệ sinh, Thịnh Nịnh vừa mới tắm rửa xong quên mở quạt xả thông gió, bên trong còn tràn ngập hơi nóng và mùi thơm nhàn nhạt.
 
Là nhân viên tạp vụ cố ý đưa sữa tắm của phụ nữ, được Thịnh Nịnh dùng rồi đặt ở trên kệ.
 
Ôn Diễn liếc qua thân bình khéo léo, phía trên điêu khắc một loài hoa không biết tên, chắc là mùi của loài hoa này.
 
Trên đó cũng viết tên chai sữa tắm này.
 
Lost at night.
 
Lạc trong đêm.
 
Ngửi thấy mùi hương lâu ngày không tan, đầu người đàn ông cũng hơi đau, yết hầu không tự chủ mà trượt lên xuống, giơ tay ấn vào xương lông mày, thở dài một tiếng thật dài rồi mở công tắc quạt xả.
 
*
 
Đêm nay Thịnh Nịnh cũng không ngủ say, gần bảy giờ sáng mùng một Tết, cô mở mắt ra sau đó không ngủ lại được nữa.
 
Cô vốn tưởng rằng chắc chừ Ôn Diễn ngủ chưa dậy đâu, cô rón ra rón rén mở cửa phòng sau đó thò đầu lén lút nhìn sofa.
 
“Định làm trộm hửm?”
Thịnh Nịnh hoảng sợ, nghe tiếng thì nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Ôn Diễn đứng bên cạnh cửa phòng, nửa bả vai hiên ngang dựa vào tường, trên tay cầm tách cà phê đưa tới bên môi, đang rũ mắt nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
 
“Chào buổi sáng.” Cô đứng thẳng lưng, nhếch miệng cười: “Ngài dậy thật sớm.”
 
Anh cau mày: “Đừng làm bộ làm tịch ngài này ngài nọ nữa, giả quá.”
 
Cô nói ngài, vậy chứng tỏ cô lại bắt đầu bộ dạng nịnh nọt trước mặt anh.
 
Lúc trước có một lần Ôn Diễn đã nói vấn đề này rồi, anh không thích nghe Thịnh Nịnh gọi là ngài.

 
Nhưng Thịnh Nịnh không nghe, ngủ một giấc ngày hôm sau lại trở về như cũ, bản thân cô có thể nghe liền mạch không cảm thấy gì chứ anh nghe xong cũng không dễ nghe là mấy.
 
“À.” Thịnh Nịnh thuận theo gật đầu” “Vậy sau này anh đừng nói tôi không lễ phép nhá.”
 
“Tôi không rảnh như vậy.” Ôn Diễn nói: “Đi rửa mặt đi, bây giờ tôi cho người đưa bữa sáng lên.”
 
Bữa sáng là kiểu Trung Quốc, khách sạn hoàn toàn căn cứ vào thói quen ăn uống bình thường của Ôn Diễn mà cố ý làm, nhân viên tạp vụ còn cố ý hỏi Thịnh Nịnh có hợp khẩu vị hay không, Thịnh Nịnh nào dám nói không hợp khẩu vị, gật đầu nói ngon.
 
Ăn bữa sáng xong, Ôn Diễn hỏi hôm nay cô định làm gì.
 
Thịnh Nịnh vốn đã đặt vé máy bay mùng bảy về Yến Thành, cho dù không thích ngôi nhà đó nhưng dù sao cũng là sống từ bé đến lớn, có thể chịu bảy ngày được nhưng ai mà ngờ bố cô lại nói những lời ghê tởm cô vào đêm ba mươi Tết, khiến cô chạy ra ngoài trong lúc tức giận.
 
Chắc chắn bảy ngày này phải tìm chỗ ở khác ở bên ngoài nhưng hôm qua cô đi rất gấp,  còn để hành lý ở nhà, không thể không trở về lấy.
 
“Tôi phải về nhà lấy hành lý trước.” Thịnh Nịnh nói.
 
Môi Ôn Diễn giật giật: “Bỏ nhà ra đi mà cả hành lý cũng không cầm nữa hả?”
 
Thịnh Nịnh: “... Quá nóng, không lấy kịp.”
 
“Chỉ lo bất cần không bận tâm gì nữa đúng không?” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Mấy ngày nay cô ở chỗ nào?”
 
Thịnh Nịnh không lo lắng về điều này: “Chỗ nào cũng có khách sạn, luôn luôn có chỗ ở.”
 
Dù sao cũng không thể ở chỗ này, ngày hôm qua thật sự là buồn tủi khổ sở quá cho nên không suy nghĩ, mới lỗ mãng đến đây như vậy.
 
Thế nào thì hôm nay cũng tỉnh táo lại, làm phiền anh một đêm là đủ rồi, muốn làm phiền nữa vậy thì da mặt cũng quá dày á.
 
“Cô cứ ở chỗ này đi.” Ôn Diễn nói: “Tôi bảo người đặt một phòng riêng cho cô.”
 
Thịnh Nịnh vội vàng lắc đầu: “Vậy không được.”
 
Ôn Diễn có lòng tốt đề nghị bị cô không nể mặt trực tiếp từ chối, trong lòng cũng khó tránh khỏi hơi không thoải mái, lạnh mặt nói: “Cũng có nói cô ở chung với tôi đâu, cô sợ gì?”
 
“Không phải.”Thịnh Nịnh thành thật: “Ở đây quá đắt.”
 
Bây giờ cô đang ở độ tuổi dốc sức làm việc, còn chưa đến mức có thể độc lập tự do tài chính hưởng thụ cuộc sống.
 
Ôn Diễn nghe cô giải thích lý do, mặt mày cũng thả lỏng.
 
Bỗng nhiên anh hỏi một câu: “Trợ lý Trần có nói với cô là mùng bốn tôi sẽ về Yến Thành không?”
 
Thịnh Nịnh không biết vì sao đột nhiên anh nhắc tới chuyện này, gật đầu: “Nói rồi.”
 
“Mấy ngày nay tôi sẽ ở Thượng Hải, không làm gì nên định đi dạo chơi thử.” Ôn Diễn nói: “Cô là người bản địa, chắc chắn quen nơi này hơn tôi.”
Thịnh Nịnh nghe đã hiểu: “Tìm tôi làm hướng dẫn viên du lịch hả?”
 
“Ừm.” Ôn Diễn nói: “Không làm không công, tiền lương mấy ngày nay sẽ dùng để bù vào chi phí ở khách sạn của cô.”
 
Ánh mắt Thịnh Nịnh sáng lên: “Thật sao?”
 
Ôn Diễn nhìn hai con mắt sáng rực của cô, giọng điệu bình tĩnh: “Không rảnh thì thôi.”
 
“Rảnh chứ rảnh chứ, tôi quá rảnh.” Thịnh Nịnh sợ anh hối hận, vội vàng nói: “Yên tâm, đảm bảo sếp Ôn hài lòng.”
 

Nghe giọng điệu của cô tích cực như vậy, Ôn Diễn giơ tay lên, đầu ngón tay che môi, không tiếng động cong cong khóe môi.
 
*
 
Sau khi xác định được mấy ngày này mình sẽ đi đâu, tâm trạng Thịnh Nịnh rất tốt ngồi xe buýt về nhà lấy hành lý.
 
Ôn Diễn đề nghị cho người lái xe đưa cô về nhà nhưng cô không muốn để anh biết tình hình trong nhà mình nên không cho anh đưa.
 
Vốn đã chuẩn bị “đánh nhau” với bố cô, kết quả vừa về đến nhà, Thịnh Khải Minh lại không có ở đây.
 
Trong nhà chỉ có Thạch Bình và Thịnh Thi Mông.
 
Thạch Bình vừa thấy Thịnh Nịnh trở về, lập tức vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng yên tâm nói: “Trở về là được rồi.”
 
Thịnh Thi Mông kéo Thịnh Nịnh hỏi: “Hôm nay là mùng một, mẹ chị không để chị ăn cơm ở chỗ bà ấy sao?”
 
“Không có, chỉ ở một đêm thôi.” Thịnh Nịnh hỏi: “Bố chị đâu?”
 
Thạch Bình nghe cô hỏi Thịnh Khải Minh, lông mày mới thả lỏng lại nhíu lại, thở dài nhẹ giọng nói: “Nói là ở nhà thêm tức nên sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.”
 
“Ông ấy không có ở đây cũng tốt, không thấy ông ấy tâm trạng của chúng ta cũng tốt một chút.” Thịnh Thi Mông bĩu môi nói, lại đề nghị: “Mấy ngày nay em đi chơi với chị nhé?” 
 
“Không được, mấy ngày nay chị có sắp xếp rồi.” Thịnh Nịnh lắc đầu.
 
“Sắp xếp chi?”
 
Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, vẫn nói cho cô ấy biết: “Sếp Ôn tới Thượng Hải, mấy ngày nay chị làm hướng dẫn viên dẫn anh ấy đi dạo chơi.”
 
“Không phải sếp về nhà ngoại ăn Tết sao?” Giọng điệu Thịnh Thi Mông mê mang: “Sao lại tới chỗ mình?”
 
“Chị cũng không biết.” Thịnh Nịnh hàm hồ nói: “Dù sao chị cũng có tiền lương, không thể mặc kệ tiền được.”
 
Thật ra cô cũng không rõ lắm.
 
Nói bốn chữ bỏ nhà ra đi, nhưng ai biết anh với người nhà đã xảy ra chuyện gì đâu.
 
Mà đoán chắc cũng không phải chuyện vui vẻ gì cho nên Thịnh Nịnh cũng không hỏi anh.
 
Thịnh Thi Mông hiểu Thịnh Nịnh, biết trời đất bao la cũng không to bằng kiếm được nhiều tiền vì thế không nói gì nữa, giúp cô mang vali xuống lầu chuẩn bị rời khỏi nhà.
 
Thạch Bình cũng cùng nhau xuống lầu, đưa Thịnh Nịnh đi ngồi xe.
 
Bà ấy do dự thật lâu, cuối cùng cũng lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ lâu từ trong tạp dề ra , nhét vào tay Thịnh Nịnh.
 
Thịnh Nịnh đẩy từ chối: “Không cần.”
 
Thạch Bình không dừng lại động tác nhét lì xì, cố chấp nói: “Tết con cầm, cầm đi.”
 
Thịnh Nịnh vẫn từ chối: “Thật sự không cần, mẹ tôi cho tôi tiền sinh hoạt rồi, tôi không thiếu tiền.”
 
Vừa nghe Thịnh Nịnh nhắc tới mẹ ruột của cô, sắc mặt Thạch Bình cứng đờ, tay cầm tiền lì xì thu lại, có hơi không biết phải làm sao.
 
“Cũng đúng, sao mẹ con nỡ để con chịu khổ chứ.” Thạch Bình cười khổ một tiếng: “Là dì xen vào việc của người khác.”
 
Thịnh Nịnh không nói gì.
 
Thật ra khổ cũng đã nếm trải rồi, trước khi trưởng thành cô chưa có năng lực tự chủ, chỉ có thể sống theo Thịnh Khải Minh.
 
Ninh Thanh sợ từ nhỏ đã đưa cô nhiều tiền như vậy, lỡ không để ý lại bị Thịnh Khải Minh lấy lý do cất giùm lấy mất nên mặc cho Thịnh Nịnh ở trong căn nhà không dư dả này lớn đến mười tám tuổi, đến khi cô trưởng thành mới đưa số tiền đó cho cô.
 
Khi đó cô sợ nhất chính là trường học phải thu học phí gì, cộng với cuối tháng không có tiền ăn canteen, không thể không kiên trì đi tìm Thịnh Khải Minh xin tiền, Thịnh Khải Minh đưa tiền cho cô, đồng thời cũng mắng mỏ một câu “Sinh con gái chả được tích sự gì, suốt ngày chỉ biết đòi tiền với tao”.
 
Lòng tự trọng của cô rất mạnh, cô không chịu nổi thái độ này của Thịnh Khải Minh, chỉ cần không đói chết, Thịnh Nịnh có thể chia tiền cơm một ngày làm ba ngày ăn.
 
Thầm nghĩ chờ sau này độc lập tự do là tốt rồi, tự mình kiếm tiền tự mình tiêu, không cần nhìn sắc mặt Thịnh Khải Minh nữa.
 
Hiện tại những ngày đó đã trôi qua, Thịnh Nịnh đã được giải thoát.
 
Thạch Bình thấy Thịnh Nịnh không nhận tiền, nên cuống quít nói: “Dì có ướp chút dưa muối, nếu không thì con lấy một hũ đến Yến Thành ăn nhé?”

 
“Không cần.” Giọng điệu Thịnh Nịnh bình tĩnh: “Dì cho thứ gì tôi cũng không muốn.”
 
Thạch Bình nghe cô kiên quyết từ chối như vậy, hy vọng trong ánh mắt chậm rãi tan biến.
 
Thịnh Nịnh thật sự không có cách nào để tha thứ.
 
Khi đó cô thật sự rất thích Thạch Bình, mỗi ngày tan học vừa về nhà, nếu bố mẹ không ở nhà thì cô sẽ nói với dì giúp việc trong nhà, hôm nay cô giáo Thạch dẫn cháu viết chữ, cháu viết không tốt, cô giáo Thạch không những không tức giận mà còn nắm tay cháu, dẫn cháu viết từng nét từng nét.
 
Sau khi viết vài lần, Thịnh Nịnh có thể viết tốt sau đó cô giáo Thạch khen cô, còn thưởng phiếu bé ngoan cho cô.
 
Khi đó cô còn rất nhỏ, người khác đối xử tốt với cô, cô một lòng một dạ dùng tình cảm của cô đi báo đáp, cô cho rằng đây chính là cô giáo dịu dàng nhất trên thế giới, còn thề son sắt nói sau này cho dù đổi giáo viên khác dạy cô, cô vẫn thích cô giáo Thạch nhất.
 
Sau đó, cô giáo mà cô yêu thích nhất, phá nát ngôi nhà hạnh phúc ban đầu của cô.
 
Người lớn cho rằng trẻ con không nhớ gì, trên thực tế, đôi khi trẻ con nhớ mọi thứ rành rành hơn ai hết.
 
Sự phản bội đến từ xương cốt như vậy chính là cái bóng ám ảnh cả đời đối với một đứa trẻ.
 
Nhìn thấy bộ dạng thận trọng của Thạch Bình, Thịnh Nịnh không nhìn lần thứ hai, khi xe chạy tới, cô lập tức xách vali lên xe mà không thèm quay đầu nhìn lại.
 
Xe chạy một đoạn đường dài nhưng Thạch Bình vẫn đứng đó không vào nhà.
 
Thịnh Thi Mông không còn cách nào khác là nhẹ nhàng ôm vai mẹ mình.
 
Thạch Bình nhẹ nhàng nói: “Mẹ không sao.”
 
Không kể lý do là gì, cho dù đó có phải là chủ ý của bà ấy hay không thì bà ấy cũng đã mang lại tổn thương không thể xóa nhòa cho Thịnh Nịnh.
 
Tầng ngăn cách này Thạch Bình hiểu rõ.
 
Vì vậy, Thịnh Khải Minh chán ghét cũng vậy mà Thịnh Nịnh lạnh nhạt thờ ơ cũng thế, đó là điều bà ấy đáng phải chịu.
 
*
 
Rời khỏi nhà, Thịnh Nịnh lại kéo vali đến khách sạn.
 
Ôn Diễn không sắp xếp cho Thịnh Ninh ở cùng phòng với mình mà yêu cầu khách sạn bố trí cho cô một căn phòng cỡ lớn ở dưới vài tầng.
 
Nếu cô thật sự ở trong phòng của anh thì tiền phòng ngày đó đủ để cô làm trâu làm ngựa cho Ôn Diễn rồi.
 
Vì vậy, căn phòng có giường lớn là tốt rồi, Thịnh Nịnh rất hài lòng.
 
Cất vali đi, không lãng phí thời gian, cô lập tức lấy notebook ra, bắt đầu cẩn thận vạch ra kế hoạch hướng dẫn viên du lịch.
 
Chỉ cần liên quan tới công việc thì động lực Thịnh Nịnh luôn luôn dương.*
 
*Ý là không biết mệt mỏi á.
 
Tổng cộng chỉ có vài ngày thôi, không phải đâu cũng đi tham quan được mà phải đưa sếp đến những nơi đáng đi nhất.
 
Thịnh Nịnh cảm thấy cô không thể chỉ suy nghĩ một mình, lỡ Ôn Diễn có nơi muốn đi thì sao?
 
Để có được tiền lương của người ta, cô cần phải cung cấp dịch vụ tốt nhất, Thịnh Nịnh đã gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Diễn rất chu đáo, hỏi anh có muốn đến nơi nào không/
 
Ôn Diễn lạnh nhạt đáp lại cô: “Không có.”
 
Thịnh Nịnh nói với anh vài địa điểm nữa nhưng anh cũng không có hứng thú, nói đi đâu cũng được.
 
Thịnh Nịnh cảm thấy chắc anh ghét bỏ quê mình, đồng thời tình yêu quê hương trong xương cô trỗi dậy khiến cô khó chịu một cách khó hiểu.
 
“... Nếu anh không có hứng thú đi đâu hết thì sao còn muốn tôi dẫn anh đi dạo?”
 
“Uổng tiền phí sức, nằm khách sạn mới thoải mái chết đi được.”
 
Ôn Diễn: “Cô quan tâm tôi à?”