Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 33: Chương 33:




Thịnh Ninh nhịn không được dùng suy nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán về anh.
 
“Có phải là anh cảm thấy tôi chết rồi, phòng anh đồng ý cho tôi thì không phải cho nữa?”
 
“Hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên kia phát ra giọng trầm nghi ngờ, tiếp theo rất nhanh giả vờ ngạc nhiên đáp lại: “Thực sự.”
 
Thịnh Ninh dùng giọng điệu ác độc nói: “Thế thì anh vẫn là đừng có hy vọng nữa, tôi nhất định sẽ tranh thủ sống đến đến ngày sổ đổ về tay.”
 
“Thế cô cố gắng sống đến ngày đó đi” Ôn Diễn không chút để ý nói: “Nhớ qua lấy mắt kính.”
 
Phòng ở!
 
Vì phòng ở cô nhịn!
 
Giọng nói của Thịnh Ninh hòa hoãn lại, lại hồi phục vẻ khách sáo ngày thường với anh.
 
“Nếu không anh đưa mắt kính cho trợ lý Trần để anh ấy đưa lại cho tôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả người đàn ông này còn không vui, trực tiếp phủ định ý kiến của cô.
 
“Cậu ta là trợ lý của cô hay là trợ lý của tôi? Tôi trả tiền lương cho cậu ta không phải là để cậu ta là chân sai vặt của cô.”
 
“Không phải là chạy vặt có được không?” Thịnh Ninh giải thích “Tuần tới trợ lý Trần sẽ đến trường học của tôi để tìm tôi thương lượng chuyện quyền ký tên, anh ta chỉ là thuận tiện mà thôi.”
 
Ôn Diễn không vừa lòng: “Cô làm việc sao không có hiệu quả như vậy, chỉ là một cặp kính mà thôi, cần phải kéo dài đến lúc đó mới lấy?”
 
Sự nhẫn lại của Thịnh Ninh đã cạn kiệt, lạnh nhạt ồ một tiếng: “Thế thì như này đi, mắt kính tôi không cần, tôi ngày mai đi mua cái mới, cái cũ đó tùy anh xử lý.”
 
Lần này người đàn ông cuối cùng không nói gì.
 
Thịnh Ninh kéo kéo môi, trong lòng nghĩ xem anh làm sao đấu với tôi.
 
Ôn Diễn mở miệng, giọng điệu nghe có vẻ mang theo chút tức giận: “Bởi vì tôi từng chạm vào, cô thực sự không cần nữa?”
 
“Không cần nữa” Thịnh Ninh quật cường cự tuyệt, còn thêm vào một câu: “Còn có cái áo khoác anh cho tôi mượn đắp chân đó, nếu như anh chê thì đưa cho tôi đi.”
 
Ôn Diễn: “.....Cô muốn áo của tôi làm gì?”
 
Thịnh Ninh: “Đăng lên trên khu đồ second-hand bán lấy tiền.”
 
“Có phòng còn chưa đủ, còn đánh chủ ý đến quần áo của tôi” Ôn Diễn hừm một tiếng, châm chọc nói: “Kiếm tiền trong mắt đúng không?”
 
“Đúng vậy” Thịnh Ninh giọng nói thản nhiên “Anh cũng không phải là ngày đầu tiên mới quen biết tôi.”
 
Cô hiện tại đang đợi kiếm tiền miễn phí từ chiếc áo khoác nam đắt tiền.
 
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, người đàn ông đến căn hộ cũng đã cho cô thế nhưng về mặt quần áo lại keo kiệt với cô.
 
“Không cho, áo tôi còn mặc tiếp, cô đừng mơ tưởng chuyện đó.”
 
Thịnh Ninh giả vờ không hiểu: “Anh không phải chê áo đó bị tôi đắp lên chân rồi à?"
 
“Tôi nói là ghét bỏ khi nào chứ?” Ôn Diễn giễu cợt nói “Cho rằng ai cũng như cô chắc, tiểu công chúa, đồ bị đàn ông chạm vào rồi thì không cần, yếu ớt vô cùng.”
 
Suy nghĩ của Thịnh Ninh cũng không đi theo con đường bình thường, Ôn Diễn nói cô là tham tiền, cô không cảm thấy là đang mắng cô.
 

Anh nói cô là tiểu công chúa, không hiểu sao cô lại có cảm giác bị xỉ nhục.
 
Cô lập tức đáp lại một tràng dài lời bén nhọn.
 
“Nếu như anh nhìn không vừa mắt tôi thì cũng không có cách nào, tôi chính là như vậy.”
 
“Tôi còn có chuyện bận, không nói với anh nữa, áo khoác của anh nếu như anh không muốn thì làm phiền trực tiếp gửi đến phòng tôi.”
 
“Trước cảm ơn anh đã cống hiến cho sự nghiệp từ thiện của nước ta, phí sinh hoạt sống của tôi mấy tháng này đều có chỗ trông cậy rồi, chúc anh cuộc sống vui vẻ, gặp lại sau."
 
Sau đó gan to bằng trời cúp điện thoại.
 
Ôn Diễn bị lời nói của cô chọc tức, trầm giọng cười mấy tiếng, trong miệng mắng: “Tham tiền.”
 
Điện thoại đã bị cúp, cãi nhau với điện thoại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
 
Khó khăn lắm mới thả lỏng được tâm tình, đột nhiên lại trở lên không có hứng thú.
 
Trợ lý Trần đứng ở bên ngoài phòng làm việc, thấy chủ tịch Ôn gọi điện thoại cũng xong rồi, lúc này mới gõ cửa đi vào.
 
Liên quan đến chuyện Thịnh Ninh nghỉ đông muốn đến công ty thực tập, anh ta cảm thấy vẫn nên nhắc trước với chủ tịch Ôn một tiếng thì tốt hơn.
 
Trợ lý Trần gần đây có mối quan hệ cá nhân với Thịnh Ninh khá tốt, hiểu rõ cô gái này có năng lực tốt, cô bình thường bận rộn học hành, lại thêm việc đắc tội với giáo viên, những ngày trải qua ở trong trường cũng không dễ dàng, thế nên nghĩ ở phương diện công việc có thể giúp đỡ cô một tay thì giúp đỡ.
 
Nếu như chủ tịch Ôn nói với bên nhân sự một tiếng, Thịnh Ninh có thể trực tiếp đi vào, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
 
“Cô ấy muốn đến thực tập thì đến” Ôn Diễn nói “Không cần phải nói với nhân sự, cũng không cần nói là ý của tôi, cô ấy không giống với em gái của mình.”
 
Tập đoàn phát triển đến ngày hôm nay, dù sao cũng không thể tránh khỏi mối một vài quan hệ nhân tình không từ chối được.
 
Bạn cùng phòng của Thịnh Thi Mông là con gái của đối tác làm ăn với anh có mấy phần giao tình, vì vậy Ôn Diễn hiểu rõ cô ấy tiến vào công ty như thế, anh cũng không có rảnh đi tìm đối tác thanh toán, cũng không để ý dùng một chức vụ của thực tập sinh đi đổi lấy nhân tình thế sự.
 
Lại thêm Thịnh Thi Mông hiện tại lại là bạn gái của em trai anh ta, Ôn Diễn cho dù không chấp nhận cô ấy, cũng vẫn đồng ý để mặc cô ấy ở trong tập đoàn trốn việc.
 
Trợ lý Trần sững sờ một lúc, hiểu rõ ý trong lời nói của chủ tịch Ôn.
 
Anh ta gật đầu: “Vâng ạ.”
 
Trợ lý Trần cũng chuẩn bị tan làm quay về nhà.
 
Chủ tịch Ôn chưa kết hôn, đến một người bạn gái cũng không có, muộn như vậy trong nhà cũng không có ai đợi anh.
 
Anh ta và chủ tịch Ôn về phương diện này thực sự là cùng chung nỗi khổ.
 
Trợ lý Trần đang cảm khán như vậy ở trong lòng, lúc này điện thoại giục Ôn Diễn quay về nhà gọi đến.
 
Là ông cụ Ôn.
 
Trợ lý Trần trong lòng nghĩ, à đúng rồi, không có vợ, không có bạn gái nhưng còn có bố già.
 
Anh ta biết điều rời khỏi phòng làm việc.
 
“Con sao vẫn chưa về?”
 
“Con đang bận.”
 
“Muộn như vậy vẫn còn bận à?” Ông cụ ngập ngừng, dò hỏi: “Mỗi lần sắp xếp cho con cô gái điều kiện bản thân tốt, gia thế cũng xứng với gia đình nhà ta gặp mặt, con đều lấy lý do công việc của mình bận rộn, không có thời gian, hiện tại muộn như vậy còn không quay về, có phải con cũng định học theo thằng nhóc thối tha kia, trong nhà giới thiệu thì không muốn, cứ muốn bản thân ở bên ngoài tìm?”
 
“......Ba cảm thấy con có thời gian rảnh thế à?” Ôn Diễn không kiên nhẫn cãi một tiếng, miễn cưỡng duy trì giọng điệu nói với bố mình “Con chính là còn thiếu mỗi bước là chuyển giường đến phòng việc.”
 

Ông cụ là quý nhân hay quên, sau khi rút lui để nghỉ ngơi, chút nữa thì quên mắt vị trí hiện tại của con trai đang ngồi bận rộn như thế nào.
 
“Cũng đúng, sắp cuối năm rồi” Ông cụ khụ một tiếng, có chút chột dạ lẩm bẩm: “Bận rộn hơn so với bình thường một chút.”
 
Ông cụ vẫn chưa già đến mức ngoan cố không nghe.
 
Ôn Diễn vâng một tiếng.
 
Kết quả một giây sau ông cụ lại chửi bới vô lý.
 
“Sinh con trai đúng là đội cái mông mà.”
 
Ôn Diễn: “..."
 
Ông cụ nghĩ gì nói lấy: “Nếu không hay là gọi Lệ Lệ quay về ở cùng với ba một thời gian?”
 
Ôn Diễn trầm giọng phủ quyết: “Người cũng đã kết hôn rồi, ba còn bảo con bé quay về nhà mẹ đẻ ở, phía chồng của con bé ba giải thích thế nào?”
 
Ông cụ lại bắt đầu tùy hứng: “Ta muốn gặp cháu gái ta, liên quan cái mông gì đến thằng nhóc Tống Nguyên kia?”
 
Ôn Diễn lười giải thích, trực tiếp chỉ thị nói: “Trong nhà có hộ sĩ ở với ba, sẽ không cô đơn, ba mau đi nghỉ đi.”
 
Ông cụ hừm một tiếng, giống như đứa trẻ miễn cưỡng nói: “Biết rồi.”
 
Nói chuyện với ông cụ xong, Ôn Diễn cảm thấy có chút đau đầu, lại gọi điện cho Ôn Chinh.
 
Điện thoại báo máy bận.
 
Không đến một lúc Ôn Chinh dùng wechat nhắn lại cho anh.
 
[Đang Hẹn hò đừng làm phiền]
 
Ôn Diễn suýt chút nữa thì căm tức ném điện thoại, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết vẫn chưa ngừng rơi, đoán chừng rơi đến nửa đêm.
 
Tăng ca đến bây giờ, vẫn còn không biết lúc nào thì có thể quay về, em trai của anh lại ở bên ngoài hẹn hò qua đêm với bạn gái của nó.
 
Người đàn ông day day thái dương, từ trong cổ họng phát ra một tiếng than thở nặng nề, hồi lâu sau không biết thế nào, anh bỏ công việc trong tay, lại túm lấy mắt kính Thịnh Ninh để quên ở đây, cầm trong tay chơi đùa.
 
Người chủ tham tiền của nó nếu như không muốn đến lấy nó thì thôi, để ở chỗ này của anh làm đồ chơi giải tỏa áp lực cũng rất tốt.
 
Thịnh Ninh bên này cúp điện thoại, oán hận được giải tỏa rồi, trong lòng lại cảm thấy rất mê muội.
 
Vốn cho dù nói chuyện với tầng lớp ông chủ lớn như Ôn Diễn, mọi người đều sẽ cảm nhận người tri thức dạy dỗ, nói chuyện chắc càng ngắn gọn càng có hiệu quả, kết quả lại hoàn toàn ngược lại
 
Phí thời gian dài cùng người ta gọi điện thoại như vậy, thực ra thông tin hữu hiệu nhất chỉ có 2 câu Ôn Diễn nói với cô “mắt kính của cô rơi ở chỗ tôi”, “Tôi không cần”, mấy lời còn lại toàn bộ đều là mấy lời vô nghĩa lãng phí miệng lưỡi.
 
Thịnh Ninh ảo não túm tóc, cô thế nhưng lại vì cãi nhau với một người đàn ông mà lãng phí mất 20 phút cuộc đời của mình.
 
Đàn ông đúng là vướng víu.
 
Lúc này cũng không có tâm trạng gì tiếp tục viết đơn xin thực tập của cô, Thịnh Ninh dứt khoát từ trên giường đứng dậy, xỏ dép lê đi ra bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra thẫn thờ..
 
Bên ngoài là cảnh đêm yên tĩnh, kèm theo đó là ánh đèn neon và bông tuyết rơi khắp nơi.
 
Nếu như Thịnh Thi Mông ở đây lúc này, con bé nhất định sẽ kêu cô ra ngoài, gọi cô xuống tầng cùng nó chơi ném tuyết.
 
Có vài bông tuyết rơi trên cửa kính, là hình lục giác đối xứng vô cùng đẹp, trong phòng ánh đèn vàng ấm áp bao phủ, cốc trà trong tay vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

 
Thành phố rất hiếm khi có tuyết rơi kia không phải nhà của cô.
 
Trong ngày mùa đông bận rộn là lạnh thấu xương, thoải mái ở trong phòng trọ ấm áp như vậy, nếu như có thể, cô muốn coi chỗ này thành nhà của mình, một nơi có thể rũ bỏ mọi mệt mỏi.
 
Thịnh Ninh sẽ không quên, sự thoải mái của lúc này là dùng tình cảm của Thịnh Thi Mông đổi lấy.
 
Nghĩ đến chỗ này, tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được lại lần nữa trầm xuống, không còn hứng thú ngây ngẩn nhìn tuyết rơi nữa, Thịnh Ninh hít một hơi, vẫn là phải quan tâm một chút đến Thịnh Thi Mông đang ở bên ngoài qua đêm.
 
Nhưng là nghĩ một lúc, cô cũng nghĩ không ra làm thế nào để thể hiện sự quan tâm đối với người đang qua đêm với bạn trai của mình.
 
Cuối cùng chỉ có thể gửi một tin.
 
[Chú ý an toàn, làm tốt biện pháp]
 
    “……”
 
Lúc Thịnh Thi Mông nhận được tin nhắn này, có chút không biết nên trả lời lại làm sao.
 
Thịnh Ninh từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến chuyện giữa bạn trai của cô ấy và cô ấy, càng không cần nói đến loại vấn đề liên quan đến người lớn này.
 
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Ninh ở trong mắt mọi người phần lớn đến là một con mọt sách vẻ ngoài xinh đẹp.
 
Đến cả bản thân Thịnh Thi Mông cũng đều cho rằng là như vậy.
 
Cô ấy còn nhớ bản thân lúc nhỏ, có một đợt thời tiết mưa dầm, quần áo của Thịnh Ninh đều không khô, chị ấy rất miễn cưỡng mặc váy công chúa mà mẹ mua cho chị ấy đi đến lớp.
 
Nhưng là chiếc váy đó Thịnh Ninh chỉ mặc có một ngày, sau đó chị ấy cũng chưa từng mặc lại nữa.
 
Có lần Thịnh Thi Mông đi đến lớp của Thịnh Ninh tìm chị ấy, lúc đi xuyên qua hành lang cô ấy vô tình nghe thấy nam sinh của lớp Thịnh Ninh nói.
 
Thịnh Ninh mặc chiếc váy trắng đó rất đẹp, nhưng vì sao sau đó lại không thấy chị ấy mặc nữa? Có phải là bởi vì cái biệt danh “công chúa bạch tuyết” mà bọn họ đặt cho chị ấy đó, khiến cho chị ấy tức giận?
 
Thịnh Thi Mông người nhỏ mà nhiều mưu ma lập tức biết được nguyên nhân.
 
Chính là bởi vì chiếc váy đó rất đẹp, thế nên Thịnh Ninh mới không mặc, bởi vì chị ấy không muốn để người khác chú ý đến những phương diện khác ngoài việc thành tích học hành của chị ấy.
 
Sau này Thịnh Ninh lên cấp 3, cấp 3 năm đó, Thịnh Thi Mông có lần đến đưa đồ ăn cho Thịnh Ninh, bị nam sinh lớp Thịnh Ninh chặn lại.
 
Thịnh Thi Mông biết nam sinh này, tên của cậu ta và tên của Thịnh Ninh đều được viết lên trên bảng danh dự của trường học.
 
Thịnh Thi Mông cho rằng cậu ta đến tỏ tình với mình, đang vui vẻ nghĩ nếu có thể yêu đương với bạn cùng lớp của Thịnh Ninh thì có thể lấy lý do tìm bạn trai để ngày ngày đi tìm Thịnh Ninh.
 
Kết quả là đàn anh này không có tỏ tình với cô, cậu ta chỉ thẹn thùng dò hỏi cô về sở thích của Thịnh Ninh.
 
Hóa ra là thích Thịnh Ninh.
 
Thế là Thịnh Ninh Mông đem những gì mình biết nói cho cậu ta.
 
Cô  cảm thấy đàn anh này thành tích tốt, vẻ ngoài đẹp trai, rất xứng đôi với Thịnh Ninh.
 
Nhưng mãi cho đến khi Thịnh Ninh tốt nghiệp cấp 3, bọn họ cũng không cùng một chỗ với nhau.
 
Vừa cảm thấy tiếc thay cho đàn anh, Thịnh Thi Mông lại cho rằng bản thân may mắn.
 
Nhìn đi, trái tim của Thịnh Ninh khó có thể sưởi ấm như nào, bao nhiêu năm như vậy, chỉ có cô thành công.
 
Nghĩ đến đây, tâm tình Thịnh Thi Mông rất tốt, nhanh chóng đáp lại tin nhắn của Thịnh Ninh.
 
[Yên tâm, em nhất định sẽ không phạm phải sai lầm cơ bản này!]
 
Ôn Chinh vẫn luôn là một người vừa đúng mực và cẩn trọng, chơi ra sinh mạng đối với anh ta cũng không tốt, thế nên Thịnh Thi Mông hoàn toàn không cần lo lắng mặt này.
 
Chỉ là anh ta vừa đi nhà vệ sinh rồi, không biết đang làm gì.
 
Đang tắm sao?
 
Thịnh Thi Mông để điện thoại xuống, từ trên giường bò xuống, đi đến cửa nhà vệ sinh, diễn mẫu người yêu trong sáng lâu như vậy rồi, cô đột nhiên muốn trước lúc chia tay cùng anh chơi chút kích thích.
 

Nhưng Ôn Chinh hình nhưng đang nói chuyện với bạn.
 
“Không đến, các cậu chơi đi.”
 
“Tớ với bạn gái đang ở cùng nhau.”
 
Người trong điện thoại không biết nói gì, Ôn Chinh cà lơ phất phơ cười mấy tiếng.
 
“Không ngán à, cậu cho rằng tôi cũng như cậu, sảng khoái một lần chính là xong chuyện, tôi đây là đầu tư dài hạn có hiểu không.
 
“Không sảng khoái thế tôi còn yêu đương làm gì?”
 
Thịnh Thi Mông dựa vào tường nghe hết lời anh ta nói với bạn mình, sau đó cụp mắt cười cười, yên tĩnh nằm lại lên trên giường.
 
Sau khi Ôn Chinh gọi điện thoại xong, từ trong nhà vệ sinh đi ra, vô thức liếc mắt lên trên giường.
 
Một đống gồ trong chăn vẫn là yên tĩnh, anh ta kéo chăn trên giường ra, moi người ra ôm vào trong lòng.
 
“Mông Mông, ngủ rồi à?”
 
Thịnh Thi Mông mệt mỏi đáp lại: “ưm.”
 
“Ngủ rồi còn có thể đáp lại lời anh?” Ôn Chinh khẽ cười “Lúc nào thì tỉnh?”
 
“Lúc anh ôm em.”
 
“Em thích anh ôm em ngủ sao?” Ôn Chinh đột nhiên nói “Lúc trước hình như anh chưa từng ôm em ngủ.”
 
Đàn ông khác phụ nữ, sau khi thỏa mãn xong chính là thế gian tất cả đều là hư vô, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn làm.
 
Vừa mới bán sức lao động cũng đã đủ chứng minh lực thu hút của cô đối với bản thân, không cần phải cái ôm sau khi xong chuyện để chứng minh tâm ý của anh ta vốn chính là gặp dịp mà chơi.
 
Suy cho cùng cũng không yêu đến mức đó.
 
Mà người phụ nữ không theo như nhận thức của Ôn Chinh, phần lớn phụ nữ đều sẽ muốn được trao cái ôm săn sóc.
 
Anh chưa từng ôm người phụ nữ nào khác sau khi xong việc, thế mà hôm nay, lần đầu tiên anh hỏi Thịnh Thi Mông vấn đề này.
 
Thịnh Thi Mông nhỏ giọng đáp lại: “Thích.”
 
Tùy thời tùy lúc đều có thể nói ra từ thích và yêu, nghe thì mật ngọt, nhưng trong đó có bao nhiêu là thật lòng thì ai biết được.
 
Bọn họ không để tâm đến người này, thế nên mới có thể ngay khi người khác hỏi, mở miệng nói ra, chỉ cần đối phương thích nghe là được.
 
Anh ta giật giật lông mày, cố ý ở bên tai hỏi: “Không sợ anh lại bắt nạt em?”
 
Thịnh Thi Mông ngẩng đầu lên, cười thẹn thùng với anh: “Đây không phải là bắt nạt em, đây là thích em.”
 
Đôi mắt cô quá sạch sẽ.
 
Sạch sẽ đến mức dường như đến chút tạp chất cũng không có, lúc nhìn người khác, trong mắt đều là người đó.
 
Được một người con gái ngoan ngoãn, đơn thuần như vậy yêu thương, không có người đàn ông nào có thể chịu nổi.
 
Ôn Chinh hôn lên tóc cô, dịu giọng nói: “Không ồn em nữa, anh ôm em, mau ngủ đi.”
 
“Ừm.”
 
Thịnh Thi Mông ngoan ngoãn nằm trong vòng ôm của anh ta.
 
Sau khi đoạn quan hệ này của bọn kết thúc, cô sẽ không có bất kỳ thương tổn nào.
 
Mà Ôn Chinh cũng có được vui vẻ từ chỗ cô.
 
Chỉ có Ôn Diễn mất đi căn phòng không quan trọng, mà Thịnh Ninh có được căn phòng mà ngày đêm mong muốn.
 
Mỗi người đều sẽ có được thứ mà mình muốn.