Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 14: Chương 14:




Kí túc xá có quy định cấm cửa, nếu bây giờ ra ngoài thì tối nay đừng nghĩ đến chuyện quay về.
 
“Nói nhanh.” Ôn Diễn thúc giục: “Không muốn ký hợp đồng nữa?"
 
Thịnh Nịnh: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thực sự là biết túm lấy điểm đau của con người.
 
Dù sao thì ngày mai cũng là cuối tuần, tối nay cô có thể đi ngủ trong căn hộ mới ở vườn hoa Bác Thần.
 
Nghĩ như vậy, sắc mặt Thịnh Nịnh mới nhẹ nhõm hơn hẳn.
 
"Biết rồi, gửi địa chỉ cho tôi."
 
Cô nhanh chóng thu sách, lấy đồ dùng vệ sinh cần thiết cho vào túi xách.
 
Lần trước đến xem nhà không kịp đi vào phòng vệ sinh và phòng tắm, không biết họ có chuẩn bị mấy thứ này cho cô hay không.
 
Nói tóm lại để phòng ngừa thì nên mang theo, dù sao cũng không nặng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay Thịnh Nịnh vốn định ngủ lại ký túc xá, cho lên Qúy Vũ Hàm ra ngoài không mang theo chìa khóa. Thịnh Nịnh nghĩ xuống lầu thì đưa chìa khóa cho dì quản lí ký túc xá, để tránh việc Qúy Vũ Hàm đi chơi cả đêm sáng sớm về không vào được phòng.
 
Sắc mặt của dì quản lí ký túc xá hồng hào ngồi ở trong phòng trực xem TV.
 
Nhìn thấy Thịnh Nịnh xách túi chuẩn bị đi ra ngoài, bà nhanh chóng đoán ra được cô gái này muốn đi ra ngoài qua đêm, nhiệt tình nhắc nhở: "Buổi tối ra ngoài phải cẩn thận."
 
Thịnh Nịnh nói lời cảm ơn, lúc này Ôn Diễn đã gửi định vị của quán bar đến.
 
Bên ngoài cửa ký túc xá là màn đêm băng giá. Cô đứng trong sảnh lớn, xem bản đồ trên điện thoại, tìm đường suy nghĩ nên đi như thế nào.
 
Dì quản lí ký túc xá của bọn cô cực kỳ có trách nhiệm. Bất kỳ người nào đi chơi đêm, dì ấy cũng sẽ hỏi thêm một câu.
 
Ánh mắt của dì quản lí ký túc xá sắc bén, thấy Thịnh Nịnh đang nhìn bản đồ, không nhịn được hỏi: "Bạn học, muộn như vậy mà đi chơi một mình sao?"
 
Thịnh Nịnh: "Sao ạ?"
 
“Một cô gái khuya như vậy mà đi bar.” Dì trách móc: “Bạn trai của cháu đâu? Sao không đến đón cháu?”
 
Bạn trai lấy đâu ra.
 
Thịnh Nịnh nói: "Dì à, cháu không có bạn trai."
 
Dì quản lí càng nhíu chặt mày hơn.
 
Tin tức về các cô gái độc thân xảy ra chuyện vẫn còn ít lắm hả? Cô gái này cũng quá lớn mật.
 
Cô bé nhìn xinh đẹp mềm mại dịu dàng như vậy, vừa nhìn là biết nếu như gặp phải lưu manh thì sẽ không có sức chiến đấu, chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt.
 
“Không được, một mình cháu đi ra ngoài quá không an toàn.” Dì quản lí nói: “Gọi điện thoại nói bạn đến đón. Trước đó cháu vào phòng ngồi xem TV với dì, chờ bạn đến đón.”
 
Thịnh Nịnh sững sờ, không biết nên từ chối lòng tốt của dì quản lí như thế nào.
 
Dù sao thì dì quản lí lo lắng cũng không sai, tối khuya rồi, cô nên thận trọng một chút.
 
Không còn cách nào, Thịnh Nịnh đành phải gọi điện cho Ôn Diễn.
 
Đầu bên kia vừa nhận cuộc gọi là: "Không tìm được chỗ?"
 
“Dì quản lí ký túc xá không cho tôi ra ngoài.” Thịnh Nịnh nói: “Dì ấy nói buổi tối không an toàn.”
 

Ôn Diễn: "..."
 
Người đàn ông không nói, Thịnh Nịnh cũng cảm thấy xấu hổ, không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
 
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, dì quản lí đưa tay ra hiệu với Thịnh Nịnh: "Đưa dì nói chuyện với bạn của cháu."
 
Thịnh Nịnh luống cuống đưa điện thoại cho dì ấy.
 
"Ừm, cháu là bạn của con bé nhỉ, tôi là dì quản lí của con bé." Dì quản lí vừa đặt điện thoại lên tai là bắt đầu nói liến thoắng: "Không biết là một cô gái tối khuya đi ra ngoài một mình có bao nhiêu nguy hiểm hả? Chưa đọc tin tức gần đây hả?"
 
"..."
 
"Alo? Alo!" Dì quản lí liếc mắt nhìn điện thoại, thấy đầu bên kia chưa cúp máy, không biết gì hỏi: "Tại sao không có âm thanh?"
 
Đột nhiên trong điện thoại truyền đến giọng của một người đàn ông.
 
“Làm phiền dì nói cho Thịnh Nịnh, nói cô ấy chờ ở trường học.” Người đàn ông nói: “Tôi sẽ cho người ở gần đó đến đón cô ấy.”
 
Dì quản lí nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, còn rất dễ nghe, sững sờ.
 
"... Vậy cậu nói người đó đến nhanh nhé." Dì quản lí cũng không tiện nói nhiều, dặn dò xong thì cúp máy.
 
Dì quản lí trả điện thoại lại cho Thịnh Nịnh, trêu chọc: "Vậy mà còn nói không phải ban trai!"
 
Thịnh Nịnh chỉ có thể giải thích: "Dì à, anh ấy là ông chủ của cháu."
 
“Tối như vậy mà ông chủ còn tìm cháu ra ngoài chơi hả?” Dì quản lí lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Vậy thì cháu càng phải cẩn thận hơn, biết chưa? Bây giờ có rất nhiều ông chủ lớn, đừng thấy ban ngày thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó, thật ra không biết xấu xa ra sao, lại dùng chút tiền bẩn thỉu của mình để lừa mấy cô gái nhỏ cắn câu. "
 
Thịnh Nịnh mím môi.
 
Nếu nói là lừa, phải nói cô lừa Ôn Diễn mới đúng.
 
Nhưng mà cũng tốt, có người đến đón, ít nhất cũng tiết kiệm được tiền đi lại.
 
Ngồi trong phòng trực ấm áp xem TV với dì quản lí không lâu thì Thịnh Nịnh nhận được một cuộc gọi, nói là xe đến đón cô đã chờ sẵn ở cổng trường.
 
Cô nói cảm ơn dì quản lí, đẩy cửa ký túc xá đi về phía cổng trường.
 
Gió rạng sáng lạnh như dao cắt, Thịnh Nịnh đút hai tay vào túi áo khoác đệm thật chặt, co rụt cổ chậm rãi đi về phía trước.
 
Cuối cùng cũng đi đến cổng. Thịnh Nịnh tìm xe, nhìn thấy chiếc BMW X1 Ôn Diễn nói.
 
Chắc chắn không phải xe của Ôn Diễn, cũng không biết anh nói ai đến đón cô.
 
Cô còn chưa chạm vào cửa, tài xế ngồi trên ghế lái đã lập tức bước xuống chào đón cô.
 
"Thật xin lỗi, để cô phải chờ lâu."
 
Thịnh Nịnh nhìn kỹ, vậy mà người đến đón cô lại là giám đốc Ngô của vườn hoa Bác Thần.
 
Ôn Diễn nói cho người ở gần đấy đến đón cô, cô không ngờ người phụ trách đến đón cô vậy mà lại là giám đốc Ngô đưa cô đi xem nhà.
 
Bởi vì Thịnh Nịnh sắp tốt nghiệp, cho nên sau khi lên xe, cô rất tự nhiên hỏi giám đốc Ngô các vấn đề bên phía chỗ ở.
 
"Từ đây đến chỗ làm việc rất xa nhỉ?"
 
Dù sao thì chỗ này cách chỗ anh ta làm việc cũng xa.
 
"Cũng không xa. Nếu như xui gặp kẹt xe thì sẽ hỏng bét cả ngày, không bằng ngồi tàu điện ngầm." Giám đốc Ngô thở dài: "Haizz, nếu không phải vì thuận tiện cho việc học sau này của con cái, tôi cũng không cần phải mua nhà ở chỗ này."
 
Lúc tôi còn trẻ, mỗi ngày đều cực kỳ mệt nhọc chỉ để nuôi sống bản thân. Cố gắng mấy năm mới không dễ gì nuôi được bản thân, thì cuộc sống lại bước sang một giai đoạn mới, lập gia đình và sinh con. Lúc này phải bắt đầu nhịn ăn tiết kiệm tiền cho con. Từ đó tiền kiếm được không còn giữ lại cho riêng mình, mà hơn một nửa là cống cho gia đình và con cái.

 
Ngay cả một người đã lăn lộn trong đám giai cấp giám đốc như giám đốc Ngô cũng không khỏi hy sinh thời gian đi lại để ở một khu nhà có khu trường học tốt.
 
Vô số ví dụ sống sờ sờ nói cho Thịnh Nịnh biết không kết hôn có bao nhiêu tốt, sống một mình tự do tự tại, tiền kiếm được đều là của mình.
 
“Thực xin lỗi, tôi lại ai oán với cô nhiều như vậy.” Giám đốc Ngô thay đổi thái độ, cười nói: “Chắc chắn là cô không hiểu được nhỉ."
 
Thịnh Nịnh lắc đầu: "Tôi có thể hiểu được."
 
Giám đốc Ngô nhướng mày, nhìn vẻ mặt chân thành của Thịnh Nịnh qua gương chiếu hậu.
 
Một cô gái chưa bước chân vào xã hội, chưa kết hôn chưa có con, mỗi một giây đều sống cho chính bản thân mình, đôi mắt sáng lấp lánh, xinh đẹp như vậy là lẽ đương nhiên.
 
Cô gái này thật may mắn làm sao, cô còn trẻ như vậy, chưa kịp chịu đựng gian khổ thì đã gặp được một người có tất cả như tổng giám đốc Ôn.
 
Cho dù sau này cô và tổng giám đốc Ôn không thể đi đến bước cuối cùng thì đoạn thời gian này cũng không thua thiệt.
 
Không giống như vợ anh ta, cưới một người bình thường như anh ta, mỗi ngày bận làm việc còn phải chăm sóc cho con cái nữa.
 
Giám đốc Ngô tự động hiểu thái độ của Thịnh Nịnh là một kiểu phụ họa và lễ phép, cười nói: "A, có tổng giám đốc Ôn của chúng ta ở đây, cô có vấn đề gì về căn nhà không?"
 
Thịnh Nịnh mím môi.
 
Giám đốc Ngô không biết sự thật. Cô đây gọi là gì nhỉ? Gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm.
 
-
 
Quán bar Duyệt Sắc mở trên con phố bar ​​Nhị Lý Đồn nổi tiếng. Mặc dù đêm tối mờ mịt nhưng ở đây đèn đuốc sáng trưng, dòng người náo nhiệt. Chi phí ở đây tương đối cao, lúc Thịnh Nịnh và bạn học đi dạo phố có đến đây nhưng mà là ban ngày.
 
Vào ban đêm, nơi đây ngập tràn nhiều loại đèn neon khác nhau, nhìn náo nhiệt hơn rất nhiều so với ban ngày. Ngay cả hàng cây trên đường cũng được phủ một lớp áo đầy sao lấp lánh.
 
"Enjoy at night."
 
Bảng hiệu quán bar đầy tính mùi vị ám thị.
 
Một chiếc xe ô tô màu đen đậu ở cửa, nhân viên bãi đậu xe thấy vậy thì bước tới hỏi, lại bị tài xế từ chối.
 
Tài xế hạ cửa kính xuống nói: "Xin lỗi, ông chủ của tôi đang đợi người."
 
Nhân viên bãi đậu xe thành thạo nhìn vào hàng ghế sau. 
 
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, gương mặt lạnh lùng, nhìn không giống như những vị khách đến quán bar tìm vui.
 
“Vậy nếu ngài cần thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Nhân viên bãi đậu xe lịch sự rời đi.
 
Lúc này, cách đó không xa, một chiếc BMW thong thả đi đến, cửa sổ phía tài xế hạ xuống, người ngồi bên trong hét lên: "Tổng giám đốc Ôn!"
 
Giám đốc Ngô vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra xe của Ôn Diễn, đúng lúc cách đó có chỗ trống, anh ta nhanh chóng đậu xe rồi đưa Thịnh Nịnh tới.
 
"Tổng giám đốc Ôn, tôi đã đưa cô Thịnh đến."
 
“Vất vả rồi.” Ôn Diễn nói: “Phiền anh ở bên ngoài chờ một lát, lát nữa phải đưa người trở về.”.
 
“A?” Giám đốc Ngô không hiểu: “Cô Thịnh còn phải về trường học hả?"
 
Cô Thịnh không qua đêm với tổng giám đốc Ôn sao?
 
Nửa câu sau chỉ là hỏi thầm trong bụng, giám đốc Ngô không nói ra.

 
Ôn Diễn: "Nếu không thì sao?"
 
Trong đầu giám đốc Ngô hiện lên một dấu chấm hỏi, nửa đêm bọn họ đến quán bar không vui chơi suốt đêm, trở về làm gì.
 
Ôn Diễn xuống xe, nói với Thịnh Nịnh: "Đi vào với tôi."
 
Nhiệm vụ đưa người đến đã hoàn thành, giám đốc Ngô gãi gãi gáy, định quay lại xe gọi điện thoại cho vợ, nói sẽ về muộn một chút.
 
Thịnh Nịnh không vội đi theo Ôn Diễn, mà là đi về phía giám đốc Ngô.
 
Cô nói gì đó, giám đốc Ngô trợn to mắt: "Bây giờ tôi có thể về nhà rồi sao? Vậy cô thì sao?"
 
“Anh về trước đi.” Thịnh Nịnh nói: “Lát nữa tôi không trở lại trường học, mà trực tiếp về căn hộ luôn, cũng không xa lắm.”
 
Vợ và con anh ta còn đang ngủ ở nhà, anh ta đi ra ngoài vội vàng như vậy, đúng là không yên tâm lắm.
 
Giám đốc Ngô cảm kích, hơi cúi đầu chào Thịnh Nịnh: "Cảm ơn cô Thịnh. Vậy tôi về nhà trước, cô và tổng giám đốc Ôn cứ chơi từ từ."
 
Sau khi tiễn giám đốc Ngô đi, Thịnh Nịnh quay người đi theo bước chân của Ôn Diễn.
 
Ôn Diễn biết cô không đi theo nên đứng lại chờ cô.
 
"Cô vừa nói gì với giám đốc Ngô vậy?"
 
“Không có gì.” Thịnh Nịnh nhún vai: "Là sự quan tâm giữa người làm công với người làm công."
 
Ôn Diễn lập tức mất hứng thú với những lời cô nói với giám đốc Ngô.
 
Trước lối vào quán bar có hai vệ sĩ, họ làm việc ở đây đã lâu, tất nhiên có một số gương mặt mà bọn họ phải quen thuộc.
 
Nhìn thấy Ôn Diễn đi tới, trong mắt hai vệ sĩ hơi hiện lên chút ngạc nhiên, cung kính chào hỏi sau đó nhanh chóng cho qua.
 
Nhìn thấy cô gái đi phía sau Ôn Diễn, hai vệ sĩ nhìn cô nhiều hơn.
 
Thịnh Nịnh bị nhìn chằm chằm, chỉ có thể lễ phép mỉm cười nhìn hai người vệ sĩ.
 
Một trong hai vị vệ sĩ cũng mỉm cười lại: "Chào cô, chúc cô có một buổi tối vui vẻ."
 
Sau khi hai người bọn họ một trước một sau đi vào, người vệ sĩ còn lại nói: "Cậu nói xem tổng giám đốc Ôn có biết tối nay quán bar tổ chức hoạt động không?"
 
Vị vệ sĩ kia cười mập mờ: "Không biết tổng giám đốc Ôn đưa cô gái kia đến làm gì? Trò chơi này phải kết hợp cùng với người khác giới mới được."
 
-
 
Thịnh Nịnh đi theo sau lưng Ôn Diễn.
 
Quán bar này không giống như những quán bar bình thường. Mùi thuốc lá và rượu cũng không nặng. Mà ngược lại trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.
 
Mặc dù cô không quen với bầu không khí của quán bar nhưng đi theo sau ông chủ lớn, không hiểu sao cô cảm thấy thật yên tâm.
 
Hôm nay Ôn Diễn mặc một chiếc áo màu đen có hai hàng nút, đường cắt may kiểu Anh cổ điển và đơn giản, một đôi chân dài mạnh mẽ thẳng tắp bọc dưới lớp quần tây phẳng phiu, sải bước đi về phía trước.
 
Bờ vai của anh rộng, vóc dáng lại cao, mặc áo khoác trông rất đẹp.
 
Thịnh Nịnh đi phía sau anh, không nhìn thấy mặt anh, chỉ là nhìn bóng lưng anh cũng cảm thấy rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
 
Ít nhất là trong số những người đàn ông trên hành lang của quán bar, không ai trong số họ có thể so sánh được với khí chất của anh.
 
Thịnh Nịnh còn đang âm thầm so sánh thì bỗng dưng người phía trước dừng lại.
 
Anh cao lớn, cản trở tầm nhìn của cô, vì vậy cô từ phía sau lưng anh thò đầu ra: "Sao ngài không đi tiếp?"
 
Họ đã đi qua hành lang dài hẹp, đến sảnh lớn của vũ trường quán bar.
 
Ở đây giống như đang chơi trò chơi gì đó, âm nhạc vang lên, có nam có nữ, mặt kề gần, giống như là...
 
Có điều Thịnh Nịnh đang đeo kính áp tròng, nhìn rõ những người bên trong không phải thực sự hôn nhau, giữa miệng của bọn họ có một lá bài.
 
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu hô: "Còn có soái ca mỹ nữ nào muốn tham gia trò chơi của chúng ta không! Chúng tôi có người phụ trách bấm giờ, tuyệt đối không cần lo lắng chuyện gian lận! Cặp đôi nào giữ được lá bài lâu nhất sẽ giành được giải thưởng lớn!"
 

Thịnh Nịnh bừng tỉnh hiểu ra, thì ra đây chính là trò chơi mà Thịnh Thi Mông nói trên điện thoại. Trò chơi này không quy định giới tính của đội, cùng giới hay khác giới đều được.
 
Người bày ra trò chơi này rất hiểu biết. Trong thế giới người lớn, mượn danh trò chơi để làm những chuyện mập mờ. Mọi người ai cũng hiểu, chỉ là không nói ra mà thôi.
 
"... Chơi cái gì."
 
Ôn Diễn nhíu mày, lạnh lùng trách.
 
“Hình như tôi nhìn thấy em gái tôi.” Đột nhiên Thịnh Nịnh mở to mắt: "Cùng với em trai của ngài đúng không?"
 
Ôn Diễn nhìn qua chỗ Thịnh Nịnh chỉ.
 
Ôn Diễn vừa nhìn thấy liền lập tức ném tới ánh mắt ghét bỏ. Thịnh Nịnh hiểu rồi.
 
Chắc chắn là Ôn Chinh.
 
Mà lúc này, đôi tình nhân nhỏ còn đang chơi game chưa biết gì. Anh trai và chị gái của bọn họ đang đứng cách đó không xa, một người mang ánh mắt ghét bỏ, một người mang ánh mắt xấu hổ watching you.
 
Có phải bây giờ đi đến lôi kéo hai người họ ra là quá không biết tình thú lắm không?
 
Nếu không thì chờ bọn họ chơi xong đã rồi nói? Lỡ như bọn họ có thể nhận được giải thưởng thì sao?
 
Thịnh Nịnh còn đang suy nghĩ thì một người phụ nữ đi thẳng về phía bọn họ.
 
Người phụ nữ mặc một chiếc váy body màu đen mỏng manh, mái tóc dài gợn sóng và đôi môi đỏ mọng. Lúc cách bọn họ một đoạn không xa, Ôn Diễn và Thịnh Nịnh đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ấy rồi.
 
Ánh mắt của cô ấy giống như con rắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai đứng trước mặt, mở miệng mời mọc.
 
"Chào anh, đi một mình hả?"
 
Ôn Diễn liếc cũng không thèm liếc cô ấy một cái, hơi hơi xoay người sang một bên để tránh người phụ nữ này.
 
Người phụ nữ nhào vào không trung, nhìn thấy một cô gái đứng cạnh người đàn ông.
 
“A, xin lỗi, hóa ra là đã có chủ.” Người phụ nữ cũng không cảm thấy xấu hổ, nói lời xin lỗi.
 
Thịnh Nịnh biết Ôn Diễn nhất định không muốn bị người khác hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai người, vì vậy cô chủ động giải thích: "Anh ấy là ông chủ của tôi."
 
Cô gái lên tiếng, người phụ nữ mới cẩn thận nhìn Thịnh Nịnh dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar. Mặc dù cô gái ăn mặc kín kẽ nhưng may là gương mặt lộ ra sự lanh lợi.
 
Nhìn giống như là sinh viên, không trang điểm nhưng rất xinh đẹp.
 
Trong quán bar này, đôi mắt sạch sẽ của cô cực kỳ thu hút.
 
Xã hội bây giờ cởi mở, không phân biệt giới tính, ai bảo phụ nữ không bị vẻ đẹp của phụ nữ hấp dẫn.
 
“Em gái, có muốn thành lập đội chơi với chị không?” Người phụ nữ nhướng mày nhìn Thịnh Nịnh: “Hai chúng ta hợp tác chơi trò chơi, nếu thắng thì chúng ta chia phần thưởng mỗi người một nửa."
 
Trước đó gọi điện thoại, Thịnh Nịnh có nghe Thịnh Thi Mông nói có giải nhưng lúc đó cô không hỏi giải thưởng là gì.
 
Đến thì cũng đến rồi, cô nhân tiện hỏi: "Giải thưởng là gì vậy?"
 
"Sản phẩm iphone mẫu mới nhất, từ máy tính xách tay cho đến điện thoại, màu sắc kiểu dáng tùy ý lựa chọn.” Người phụ nữ chỉ tay về phía cái bàn đặt giải thưởng cho Thịnh Nịnh nhìn: “Không muốn hiện vật thì có thể nhận hiện kim, năm vạn tệ. "
 
Thịnh Nịnh chớp mắt.
 
Cô còn tưởng đây sẽ là một loại rượu vang hay là phiếu quà tặng nào đó, nhưng không ngờ nó lại là... Thật sự như vậy!
 
Năm vạn tệ.
 
Người đàn ông bên nhếch môi, hừ khinh bỉ.
 
Sau đó anh nghe thấy giọng nói rất vui vẻ của Thịnh Nịnh: "Được đó, đi thôi đi thôi."
 
Ôn Diễn: "..."
 
Cô có nhớ cô đến đây để làm gì không?
 
Vậy mà cũng đồng ý lời mời của một người phụ nữ xa lạ? Thật sự là chay mặn gì cũng được.