Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 42: 42: Ngoại Truyện 5





Nghe xong lời nói vô sỉ trắng trợn của anh, Thích Nguyệt cắn răng cự tuyệt: “Không muốn!”
Đôi tay dùng sức đẩy đẩy, Thích Nguyệt vội vã muốn chui khỏi ngực anh, “Anh mau buông em ra.”
Tô Cận tất nhiên không buông cô ra, thấp giọng hỏi: “Thật sự không muốn?”
Đẩy anh vài cái, phát hiện không thể đẩy được, sức lực trên tay Thích Nguyệt dần yếu đi.

Cô ngước mắt, mặt đỏ hồng nói, “Hừ, em nói không muốn.”
Trên mặt Tô Cận hiện lên biểu tình mất mát, anh cẩn thận nghiêm túc đánh giá cô gái nhỏ một phen, tay đặt lên cổ áo cô, hơi hơi thở dài.
Trong lòng Thích Nguyệt cứ có dự cảm không tốt, cô ấp úng nói: “Vừa rồi trợ lý Trần nói anh còn có một cuộc họp video, bây giờ đã …”
Cô mới nói một nửa, đột nhiên cảm thấy quần áo trên người hình như lỏng một chút.
Thích Nguyệt cúi đầu, phát hiện không biết khi nào, áo trên của cô bị cởi bỏ hai cái nút, hơi lộ ra vải dệt màu vàng bên trong.
“Anh làm gì vậy?” cô vội vã muốn cài nút áo lại, lại bị tay anh bắt được.
Thích Nguyệt dùng sức rút tay ra, cắn chặt răng, trừng anh, “Buông ra.”
Tô Cận không buông ra.

Anh hôn mặt cô gái nhỏ, tiếp tục thấp giọng dỗ cô: “Nguyệt Nguyệt, thật sự không muốn thử một lần?”

Thấy anh vẫn không từ bỏ, vẻ mặt bình tĩnh nói về chuyện vô sỉ xấu hổ như vậy, Thích Nguyệt gấp đến mức muốn cắn anh.

Cô nghẹn đến mức mặt đỏ tới mang tai, “Không muốn không muốn, em đối với loại chuyện này không có chút hứng thú nào.”
Tô Cận giơ tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai trắng mềm của cô, “Đáng tiếc.”
Trong lòng Thích Nguyệt đột nhiên không hiểu anh có ý gì, “Đáng tiếc cái gì?”
Nói xong, cô hừ lạnh một tiếng, “Nếu anh dám vì loại chuyện này không cho em tới công ty làm trợ lý của anh, em, em buổi tối liền không cho anh lên giường ngủ.”
“Hửm?” Tô Cận nhướng mày, cười khẽ ra tiếng, “Trừng phạt này thật nặng đó, nhưng anh không có nói không cho em làm trợ lý.”
Cô gái nhỏ chủ động đưa tới cửa, anh sao có thể từ chối yêu cầu hợp tình hợp lý của cô.
Tô Cận nhẹ hôn môi cô cắn cắn, ngữ khí mơ hồ nói: “Nguyệt Nguyệt, em muốn làm gì anh đều đồng ý.

Anh cảm thấy đáng tiếc vì không thể chơi trò sắm vai văn phòng với em.”
Anh mặt đầy tiếc nuối nhìn cô gái nhỏ, “Tình thú của trò chơi này, em không thể tưởng tượng được đâu.”
Thích Nguyệt nhìn vẻ mặt mất mát tiếc nuối của anh, sắc mặt vừa đỏ vừa hồng, cả người đều bắt đầu nóng lên, hung ác nói, “Sao anh lại biết tình thú của cái trò chơi không đứng đắn này? Có phải anh chơi qua với người phụ nữ khác không?”
“Không có.” Tô Cận lập tức phủ nhận, “Nguyệt Nguyệt, em đừng vu oan anh, loại chuyện này anh chỉ muốn làm với em.”
Mặt Thích Nguyệt đỏ hồng, không chịu buông tha anh, “Vậy sao anh lại biết trò chơi này có tình thú gì?”
“Đây là chuyện rõ ràng mà.” Ngữ khí Tô Cận bình tĩnh, không nhanh không chậm nói, “Với địa điểm và nghề nghiệp cụ thể như thế này, cộng thêm bộ đồ công sở, sẽ khiến cho si nh lý và tâm lý của cặp đôi vốn đã hấp dẫn nhau sinh ra k ích thích lớn hơn, do đó khiến họ càng thêm hưng phấn, nhu cầu đạt đến mức không thể đoán được.”
Nhìn thần sắc anh bình tĩnh nói bậy bạ, Thích Nguyệt nhẫn nhịn, nhưng thật sự không nhịn được hung tợn trừng anh, “Anh còn biết xấu hổ không vậy? Muốn làm loại chuyện này liền tìm mọi cách lừa em.”
Túm áo anh, Thích Nguyệt hừ lạnh, “Có phải anh xem thứ kì lạ gì không? Ví dụ, ví dụ như là video không đứng đắn gì đó.”
Nhớ tới hôm nào đó ở kí túc xá, cô bị Bạch Tiểu Kỳ lừa xem một chút video kì lạ gì đó, cả khuôn mặt Thích Nguyệt đều nóng lên.

Tô Cận có khi nào cũng xem mấy thứ này?”
Tô Cận sửng sốt một giây, nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ hồng, thần sắc vi diệu.
“Nguyệt Nguyệt, thứ kì lạ? Video không đứng đắn?” Anh nhẹ nhéo mặt cô gái nhỏ, sắc mặt chế nhạo, khi mặt cô ngày càng hồng, vẻ mặt anh bừng tỉnh đại ngộ, cố ý kéo dài thanh âm, “Có phải em lén anh xem cái gì không, hả?”
Mọi cảm xúc của cô gái nhỏ đều viết ở trên mặt, Tô Cận gần như chỉ liếc mắt một cái liền xem thấu chút tâm tư nhỏ của cô.

Chậc, xem ra lúc anh không chú ý, cô gái nhỏ nhà anh bị người ta dạy hư rồi.

“Không có không có, em, em mới sẽ không xem loại video này.” Thích Nguyệt nói năng lộn xộn phản bác, “Rõ ràng là anh không đứng đắn, là anh lén xem còn muốn đổ oan cho em!”
Tô Cận cười khẽ, ôm chặt cô gái nhỏ, cúi đầu hôn xuống.

Thật lâu sau, anh dừng lại, chống lên trán cô gái nhỏ, ngữ khí mang theo trêu chọc, “Anh cũng chưa nói đến video, sao em lại biết anh nói là video? Lén xem? Nguyệt Nguyệt, thì ra em lén anh xem video không đứng đắn.”
Thích Nguyệt rầm rì, nói không nên lời, cuối cùng dứt khoát chơi xấu, dựa trong lòng anh, rầu rĩ nói: “Em không biết anh nói cái gì.”
Anh không định cứ vậy buông tha cô gái nhỏ.
Trên tay Tô Cận hơi dùng sức, nâng mặt cô lên, “Nguyệt Nguyệt, nói anh nghe chút xem, em đã xem những video không đứng đắn gì?”
“Em không có,” Thích Nguyệt lắc đầu nhấn mạnh, “Thật sự không có xem.”
Cô tưởng rằng mình đã quên mất, nhưng bây giờ nghe Tô Cận nhắc tới, những hình ảnh đó đột nhiên tràn vào đầu.

Người đàn ông mặc đồ bác sĩ, còn có những thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thích Nguyệt cảm thấy cả người đều không khỏe.
“Nóng như vậy?” Tô Cận sờ sờ mặt cô, “Xem ra là video rất không đứng đắn.”
Thích Nguyệt khẽ cắn môi, “Anh có xem đúng không? Sau này không được xem mấy thứ đó nữa, không được nhìn người phụ nữ khác.”
“Được, không nhìn.” Tô Cận cười dỗ cô, cắn tai cô, ngữ khí trầm thấp: “Chỉ nhìn em thôi.”
Thích Nguyệt chịu không nổi anh, nhẹ đẩy anh một chút, nhỏ giọng nói, “Em biết rồi, không phải anh còn cuộc họp video sao? Mau chuẩn bị đi.”
Cô bây giờ chỉ muốn Tô Cận rời đi, cô muốn một mình bình tĩnh một chút.
Tô Cận bình tĩnh nói, “Anh hoãn cuộc họp video rồi, thời gian tiếp theo của ngày hôm nay đều dành cho em.”
Thích Nguyệt rầm rì nói: “Như vậy không tốt lắm đâu, em tới là giúp anh làm việc, không phải tới để làm phiền anh.”

“Anh biết.” Bộ dáng Tô Cận giả vờ có chuyện nghiêm trọng, “Nên anh muốn em quen nội dung công việc trước, dạy em từng chút.”
Không biết vì sao, Thích Nguyệt cứ cảm thấy mỗi chữ của anh đều đang ám chỉ gì đó.
“Em không muốn anh dạy.” Thanh âm Thích Nguyệt hơi run, “Em, em tự mình có thể dần làm quen.”
Tô Cận không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ một lúc, thẳng đến mặt cô ngày càng hồng, mới nói: “Nguyệt Nguyệt, em thật sự không muốn thử xem … trò chơi tình thú sắm vai văn phòng?”
Ngây ngốc nhìn anh, nhịp tim Thích Nguyệt đột nhiên tăng tốc.

Đầu cô choáng váng, không chưa nghĩ kĩ, miệng đã ấp úng nói: “Nhưng, nhưng em chưa chuẩn bị tốt mà, không được làm bước cuối cùng.”
Tô Cận giật mình, tươi cười trên mặt ôn hòa, “Ai nói phải làm đến bước cuối cùng?”
Một tay ôm mặt cô gái nhỏ, thanh âm anh cực kì dụ hoặc: “Có thể dùng cách khác.”
Tô Cận xoa tay cô gái nhỏ, lại chạm vào gan bàn chân nho nhỏ của cô, cuối cùng tầm mắt đảo qua ngực cô, “Còn có cách khác, anh dạy em.”
Bám vào bên tai cô gái nhỏ, thanh âm anh trầm thấp dỗ dành.
Thích Nguyệt bị lời anh nói khiến cho cả người nhũn ra, nhỏ giọng kêu anh: “Tô Cận.”
“Hả? Muốn thử một lần không?” Tô Cận vẫn như cũ đang thì thầm dỗ dành.
Thích Nguyệt vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt nóng rực của anh, đầu quả tim cô mềm nhũn, theo phản xạ gật đầu, “Được.”.