Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 41: 41: Ngoại Truyện 4





Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ của học kỳ đầu tiên ở đại học, Thích Nguyệt ăn không ngồi rồi ở nhà ngây người ba ngày.

Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Tô Cận.
Sau khi gửi tin Wechat đi thành công, cô nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên bàn, mới nhớ ra bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc.
Thích Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: “Hôm qua Tô Cận có nói mấy ngày nay anh ấy sẽ rất bận.”
Chơi điện thoại một lúc, cô lại chạy vào phòng bếp làm bánh kem nhỏ.
Thích Nguyệt chậm rì rì ăn vài miếng lại không muốn ăn nữa.

Nhẹ nhấp một ngụm cà phê, cô cầm điện thoại, Tô Cận vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
“Bận vậy sao.” Thích Nguyệt cau mày.
Đột nhiên, hai tròng mắt cô trừng lớn, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.

Trước kỳ thi cuối kỳ, cô từng vô tình nghe thấy trợ lý của Tô Cận nói Tô Cận đang tuyển trợ lý.
Trợ lý Tô Cận, cô cũng làm được mà.

Dù sao cô ở nhà rất chán, lúc trước cũng từng làm qua trợ lý bên người Tô Cận rồi.
Thích Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.

Cô chạy về phòng ngủ, tìm bộ đồ công sở Tô Cận mua cho ra thay, lại cẩn thận trang điểm nhẹ.
///
Trợ lý Trần vừa phỏng vấn xong một đám ứng cử viên, ở trên những cái tên đó làm đánh dấu, rồi gọi điện thoại cho phòng nhân sự.

Sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, mỏi mệt xoa xoa trán.
Nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lúc, trợ lý Trần mở mắt ra, nâng tay lên nhìn đồng hồ, biết Tô tổng sắp họp xong, hắn cầm lấy tài liệu liên quan, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Khi đi ngang qua chỗ tiếp tân, hắn nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
“Xin hỏi khi nào Tô tổng có thời gian?”
Bước chân của trợ lý Trần hơi ngừng, xoay người nhìn chằm chằm cô gái cra người nhìn chuyên nghiệp.


Hắn nhìn vài giây, cái trán nhảy thình thịch vài cái.
Đây không phải là cô gái nhỏ mà Tô tổng ngàn sủng vạn sủng đây sao? Cô ấy trang điểm thành như vậy là muốn làm gì?
Thân là đàn ông, lại vẫn luôn đi theo bên người Tô Cận, trợ lý Trần rõ ràng đang nhớ tới chuyện không thể miêu tả nào đó.

Trên mặt hắn hiện lên đỏ ửng không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói với tiếp tân: “Để cô ấy vào.”
Lời nói bị ngắt, Thích Nguyệt ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt sáng lên, trên tay cầm theo tài liệu, tận lực rụt rè đi đến bên cạnh hắn.
Vẻ mặt Thích Nguyệt nghiêm túc, ngữ khí nghiêm túc nói: “Chào anh trợ lý Trần, em tới để phỏng vấn làm trợ lý của Tô Cận.”
Trợ lý Trần: “…”
Được, chưa gì đã nhập vai rồi, diễn còn rất giống nữa.
Kéo Thích Nguyệt qua một bên, trợ lý Trần khụ một tiếng, hạ giọng nói, “Thích tiểu thư, Tô tổng đang mở họp, năm phút sau còn có một hội nghị qua video, cô vào văn phòng Tô tổng chờ trước đi.”
Đối với bà chủ tương lai, thái độ trợ lý Trần cực kì cung kính.
Thích Nguyệt chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói, “Trợ lý Trần, em thật sự tới để phỏng vấn làm trợ lý của Tô Cận.”
Trợ lý Trần: “…”
“Khụ.” Hắn nhìn Thích Nguyệt, “Thế Tô tổng có biết mục đích đến đây của cô hôm nay là … nhận lời mời làm trợ ký không?”
Nói thật thì trợ lý Trần nhớ đến d ục vọng chiếm hữu đáng sợ của Tô Cận đối với Thích Nguyệt, hắn không tin Tô Cận sẽ đồng ý cho Thích Nguyệt làm trợ của mình.
Thích Nguyệt lắc đầu, “Anh ấy không biết em tới để phỏng vấn.”
Trợ lý Trần cắn răng, mang Thích Nguyệt theo vào phòng họp.
Hai người vừa bước vào phòng họp, Thích Nguyệt liền nghe thấy thanh âm trầm thấp mang theo cứng rắn của Tô Cận.

Cô đứng ở một bên, lẳng lặng nghe Tô Cận nói chuyện, không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Cận giờ phút này, thanh âm trầm ổn, ngôn từ sắc bén, sắc mặt cực kì lãnh đạm, mặt mày như người sống chớ đến gần, cùng người đàn ông bình thường da mặt dày dỗ cô trêu cô, cắn tai cô nói chuyện không hề giống.
Thích Nguyệt nhìn một Tô Cận như vậy, tim đập cực nhanh.

Bây giờ sắc mặt anh vừa lạnh vừa dữ, trong giọng nói cũng có cảm giác nhịn xuống tức giận, nhưng cô lại thích anh như vậy.
“Đây là phương án mà các người tốn nửa tháng làm ra?” Tô Cận cực nhanh nhìn lướt qua văn kiện, thanh âm vốn lạnh nhạt đột nhiên trở nên vân đạm phong khinh, trên mặt anh thậm chí còn hiện lên tươi cười.
“Rất tốt.” Tô Cận cười khẽ một tiếng.
Người nào quen lâu với anh đều biết, đây là khúc nhạc dạo trước khi anh tức giận.


Không khí phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh, không có người dám nói chuyện.
Trợ lý Trần tiến lên, khom lưng nhỏ giọng nói vài câu.
Thần sắc Tô Cận ngẩn ra, khẽ nghiêng mặt, quả nhiên nhìn thấy cô gái của anh đang ngây ngốc đứng bên cạnh, đỏ mặt nhìn anh.
Tầm mắt vội vàng lướt qua váy ngắn trên người cô, dừng trên đôi chân trắng nõn nhỏ bé yếu ớt lộ ra bên ngoài của cô, trong lòng Tô Cận trầm xuống, ngước mắt đảo qua mọi người trong phòng họp, trầm khuôn mặt nói vài câu, kết thúc cuộc họp.
Thích Nguyệt cúi đầu đi theo phía sau Tô Cận, trợ lý Trần đi bên cạnh cô.

Đến văn phòng, Tô Cận nói với trợ lý Trần vài câu, liền kêu hắn rời đi.
Nhìn cửa bị đóng lại, trong long Thích Nguyệt buông lỏng, quay mặt qua nũng nịu nói: “Tô Cận, anh … A …”
Cô còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị người ôm lên.

Thích Nguyệt theo phản xạ nắm chặt, trừng anh một cái, “Sao lần nào anh cũng như vậy chứ, làm em sợ muốn chết.”
“Nguyệt Nguyệt …” Ngữ khí Tô Cận hơi khàn, ôm cô hôn thật lâu, đến khi cô gái nhỏ thở không nổi, mới lưu luyến không rời buông ra.
Anh ngồi trên ghế, ôm cô gái nhỏ vào ngực.
Vỗ nhẹ lưng cô giúp cô thuận khí, chờ hô hấp cô dần vững vàng, Tô Cận nhẹ mổ môi cô, “Đến đây sao lại không nói trước với anh?”
Tay Thích Nguyệt chống lên ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn cho anh bất ngờ mà.”
“Bất ngờ?” Tô Cận nhìn thoáng qua quần áo trên người cô, “Mặc thành như vậy?”
“Đúng rồi.” Sắc mặt Thích Nguyệt hưng phấn, “Không phải anh đang tuyển trợ lý sao? Anh thấy em sao? Em có thể tạm thời làm trợ lý cho anh.”
Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh.
Tô Cận nhướng mày, “Em làm trợ lý cho anh?”
“Ừm ừm.” Thích Nguyệt gật đầu, mềm giọng làm nũng, “Tô Cận, trước kia em cũng từng làm trợ lý bên người của anh, có kinh nghiệm mà.”
Tô Cận không nói lời nào, trầm mặc nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
Anh vẫn luôn không nói chuyện, Thích Nguyệt sợ anh không đồng ý, lắc lắc tay anh làm nũng: “Được không? Em ở nhà rất chán, muốn đi làm thêm kiếm tiền.

Nếu anh không đồng ý, em đành phải cùng bạn em làm công việc khác vậy.”
Sau khi quen Tô Cận, anh liền không cho cô đi làm thêm.
Tô Cận hôn cô, “Em nghĩ kĩ chưa, thật sự muốn làm trợ lý cho anh?”

Cô gái nhỏ chịu làm trợ lý cho anh, mỗi ngày đi theo anh, anh tất nhiên không có ý kiến.
Thích Nguyệt thấy thái độ anh hòa hoãn, lập tức nói: “Thật sự thật sự, em muốn làm trợ lý cho anh.”
Nghĩ nghĩ, cô lại đỏ mặt cọ cọ ngực anh, thanh âm mềm mại, “Em muốn mỗi ngày cùng anh ở bên nhau.”
Nhìn bộ dáng cô gái nhỏ thẹn thùng chủ động, yết hầu Tô Cận hơi ngứa, trong lòng càng rung động.
Anh cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, gật đầu, “Em có thể đến đây làm trợ lý cho anh, nhưng anh có yêu cầu.”
Thích Nguyệt vội vã hỏi: “Yêu cầu gì?”
Nhẹ xoa cẳng chân cô một chút, Tô Cận không nhanh không chậm nói, “Sau này đi làm không được mặc váy ngắn như vậy.”
Liếc mắt nhìn chỗ bị lộ ra của cô gái nhỏ, hô hấp Tô Cận hơi dồn dập, “Quá ngắn, chỗ này, còn có chỗ này …”
Mỗi một câu, vị trí tay anh cũng nhẹ nhàng di chuyển theo, “Chỉ có anh được nhìn, được chạm vào.”
Thích Nguyệt đỏ mặt bắt lấy cái tay không an phận của anh, nói thầm nói, “Biết rồi biết rồi, còn có yêu cầu nào khác không?”
Tô Cận vẻ mặt bình tĩnh.

Anh dựa vào ghế, đôi tay đỡ eo cô gái nhỏ, ánh mắt dần dần nóng rực, “Nguyệt Nguyệt, em đến đây đi làm, nội dung công việc không giống với những trợ lý khác.”
Ngữ khí anh tạm ngừng vài giây, tiếp tục nói: “Em sẽ là trợ lý bên người đầu tiên, cũng là duy nhất của anh.”
Hai chữ “bên người” bị anh nhấn mạnh, cực kì mập mờ.
Trong lòng Thích Nguyệt lộp bộp một chút, cảnh giác nhìn anh, “Có phải anh định lừa em nữa không?”
“Không có lừa em.” Vẻ mặt Tô Cận bình tĩnh.
Thích Nguyệt vẫn là không yên tâm, cô bị người đàn ông này lừa rất nhiều lần, không dám tùy tiện tin lời anh.

Nghĩ nghĩ, cô nói: “Vậy anh nói trước xem, trợ lý bên người của anh phải làm gì?”
Nhìn ánh mắt cảnh giác hoài nghi của cô gái nhỏ, khóe môi Tô Cận hơi giương lên, vẻ mặt thản nhiên.

Bây giờ anh không gấp, dù sao cô gái nhỏ cũng đã tự mình đưa tới cửa rồi.
Sờ sờ khuôn mặt ngây thơ của cô, Tô Cận nói: “Nguyệt Nguyệt, đàn ông đối với phụ nữ, thường đều là động vật theo thị giác.

Có đàn ông không kén ăn, tất cả phụ nữ đều thu hút được anh ta.

Loại đàn ông này thường được gọi là tra nam, không phải người thích hợp để kết hôn.”
Thích Nguyệt nghe anh lại bắt đầu nghiêm túc nói hươu nói vượn, mí mắt giật giật, nhẹ chọc ngực anh, “Anh lại muốn nói gì để lừa em nữa?”
Tô Cận bắt lấy ngón tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ đặt bên môi, nhẹ nhàng cắn cắn, “Nguyệt Nguyệt, lời anh nói đều là lời nói thật.

Người đàn ông có hứng thú với tất cả phụ nữ, không đáng gả.


Còn có một loại đàn ông, lý trí bình tĩnh, có thể khắc chế d ục vọng của mình, chỉ đối với đối tượng của mình có cảm giác bị thu hút và có d ục vọng.”
“Có phải anh muốn nói, anh chính là loại đàn ông thứ hai đó?” Thích Nguyệt trừng anh.
Mỗi lần người đàn ông này muốn làm “chuyện xấu” bắt nạt cô, luôn sẽ nói một đống lời ngụy biện không thể hiểu được.
Tô Cận giả vờ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải sự thật rất rõ ràng sao? Nguyệt Nguyệt, loại đàn ông có vẻ ngoài có năng lực như anh, còn giữ mình trong sạch hai mươi mấy năm, chỉ muốn bắt nạt em một người, rất hiếm trên đời.”
Thích Nguyệt nhẫn nhịn, cắn răng nói, “Nhưng những chuyện này có liên quan gì việc em trợ lý bên cạnh của anh?”
Trên mặt hiện ra tươi cười cực nhẹ, Tô Cận nói: “Đương nhiên là có liên quan.”
Thích Nguyệt: “Có liên quan gì?”
“Nguyệt Nguyệt, đa số đàn ông là loại đàn ông thứ nhất anh nói, bọn họ cứ cách một khoảng thời gian là lại có những ý nghĩ xấu với những phụ nữ khác nhau, mà anh,” Tô Cận dừng một chút, “… chỉ có ý nghĩ xấu đối với mình em, tương đương với anh đem d ục vọng đối với tất cả phụ nữ của một người đàn ông bình thường, lên trên một người là em.”
Thích Nguyệt bị anh nói đến choáng váng đầu, những vẫn không rõ ý anh muốn nói, cô cau mày hỏi: “Em vẫn không hiểu, cái này rốt cuộc có liên quan gì đến việc em làm trợ lý bên cạnh của anh?”
“Nguyệt Nguyệt,” Tô Cận nâng mặt cô, không trêu cô nữa, “cái này chứng minh lực hấp dẫn của em với anh rất lớn, đã xa xa vượt qua phạm vi thừa nhận của anh.

Đơn giản tới nói, chỉ cần đơn độc ở bên cạnh em, anh liền không khống chế được muốn “bắt nạt” em.”
Mặt Thích Nguyệt đỏ lên, hung dữ nói: “Sao anh lại như vậy chứ.

Anh muốn bắt nạt em, với chuyện em làm trợ lý bên cạnh của anh không có liên quan mà.”
“Sao lại không liên quan?” Tô Cận bám vào bên tai cô gái nhỏ, thanh âm trầm thấp vừa dụ vừa dỗ cô, “Nguyệt Nguyệt, làm trợ lý bên cạnh của anh, mỗi lần anh ở chung với em, khi có xúc động “bắt nạt” em, thì sẽ nghĩ tới một số chuyện đặc biệt.”
Trong lòng Thích Nguyệt khẩn trương, “Chuyện, chuyện đặc biệt gì?”
Tô Cận nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ, tầm mắt đi xuống, phát hiện áo sơ mi trên người cô, có hai nút áo bị cởi bỏ.
Anh giơ tay, cài lại một nút áo trong đó, thong thả ung dung nói, “Giống như bây giờ, anh nghĩ đến muốn cùng em chơi một trò chơi nhỏ rất thú vị.”
Trực giác Thích Nguyệt nói anh không có ý tốt, nhưng vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Trò chơi nhỏ gì?”
Bọn họ đang trong văn phòng, có thể chơi trò chơi gì được?
Tô Cận nhìn ánh mắt ngây thơ của cô gái nhỏ, hôn hôn mặt cô, “Trò chơi sắm vai văn phòng.”
Trò chơi sắm vai văn phòng? Hai mắt Thích Nguyệt đầu tiên là hiện lên mờ mịt, sau đó dần dần trừng lớn, gương mặt cùng cổ nháy mắt nhiễm hồng nhạt.
“Anh, anh … Tô Cận,” Cô mềm giọng rống anh, mặt đầy cảm thấy thẹn túm áo anh, “đây là văn phòng, là nơi anh làm việc!”
Vẻ mặt Tô Cận đứng đắn, “Anh biết là văn phòng, nếu không sao gọi là trò chơi sắm vai văn phòng?”
Há miệng thở d ốc, Thích Nguyệt phát hiện bản thân không biết nên phản bác cái người đàn ông mặt dày vô sỉ này như thế nào.

Cô gấp đến mức hốc mắt hồng hồng, dùng sức nhéo tay anh, “Anh, anh sao có thể ở nơi anh làm việc, có loại ý nghĩ lung tung rối loạn này chứ, anh không đứng đắn.”
Biểu hiện cô gái nhỏ khiến cho trong lòng Tô Cận hơi rung động, anh hùa theo lời cô nói: “Ừ, anh đúng là không đứng đắn.

Nguyệt Nguyệt, vậy bây giờ em có muốn cùng anh chơi trò sắm vai văn phòng không?”.