Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 51: Phố vắng cảnh xuân che không nổi




Phạm Khinh Ba giữ hai tên chết dẫm không bớt lo Thư Sinh Phạm Bỉnh rồi giải thích tất cả cho mọi người ở y quán, đặc biệt là cho Lão đại phu thoạt nhìn như sắp sửa vì tức giận mà trúng gió. Vì thế mọi người ngạc nhiên nhìn thấy hai người vừa rồi còn truy hỏi kỹ càng từng chân tơ kẽ tóc làm tức chết người ta bỗng chốc im hẳn, cúp tai ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi với mọi người.

“Thật sự là rất có lỗi, gây nhiều phiền toái cho ngài như vậy”.

Lão đại phu đã hết tức giận yên lặng nhìn qua hai người Thư Sinh Phạm Bỉnh, lại quay sang phía Phạm Khinh Ba mà thở dài: “Phạm chưởng quầy cũng không dễ dàng gì, ba tháng đầu nhớ an dưỡng cho tốt, đừng làm lụng vất vả, đừng tức giận.”

Lão đại phu thật sự là người tốt y đức cao thượng. Phạm Khinh Ba càng hổ thẹn, sau khi luôn mồm giải thích lại cảm ơn thì mới kéo hai kẻ dở hơi nhà mình đi ra ngoài. Sau khi nàng tìm được một chỗ không có người thì bắt đầu phát tiết.

“Hai người các ngươi bệnh gì vậy? Ở nhà thần kinh như vậy không nói làm gì giờ lại ra ngoài đến quấy rầy người khác. Không biết đại hội võ lâm này còn kéo dài bao lâu, đầy đường toàn là giang hồ lỗ mãng đánh thua trận bị thương, các ngươi tay chân đầy đủ còn không biết tự giữ mình ngoan ngoãn ở trong nhà được à? May mà những người đến y quán dân gian này chạy chữa cũng không phải là nhân vật lớn trên giang hồ nên không biết Thư Sinh. Cũng may bọn họ còn cố gắng giảng đạo lý, bằng không các ngươi lĩnh đủ cho xem!”

“Cũng không phải là không đánh lại…” Phạm Bỉnh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Phạm Khinh Ba vỗ nhẹ vào gáy hắn “Ngươi nói cái gì? Ngươi thật sự muốn đánh nhau với người ta à? Ngươi có võ công sao?”

Mắt Phạm Bỉnh lóe lóe, chột dạ liếc mắt nhìn Thư Sinh một cái, sợ hắn tiết lộ chuyện của mình. Phạm Khinh Ba hiểu lầm ý của hắn bèn trừng to mắt, chọc ngón trỏ vào gáy hắn “Thì ra ngươi là có chủ ý ‘đóng cửa thả Thư Sinh’? Ngươi không biết hắn tự nhận tự phế võ công để rời khỏi giang hồ sao? Tuy rằng hắn thường xuyên động kinh vì toàn phá hỏng cái tự phế đó, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tùy ý phá hỏng danh tự phế võ công của hắn!”

“Chủ nhân thật bất công…” Phạm Bỉnh tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm.

Phạm Khinh Ba khó có thể tin nhìn hắn. Trước kia Phạm Bỉnh không hề có bộ dạng này, đối với nàng hoặc là ngoan ngoãn phục tùng, hoặc là khóc đến trời long đất lở, học được cách giả buồn giả đáng thương này từ khi nào thế? Nàng không nén được mà nghi ngờ quay sang nhìn Thư Sinh, phát hiện hắn đang hơi nhếch môi với nụ cười quỷ dị, nửa như vui mừng, lại nửa giống run rẩy.

Phạm Khinh Ba ôm tay, lui ra phía sau hai bước để đánh giá sự khác thường của hai người này rồi nhíu mày hỏi: “Hai người các ngươi gần đây có phải thừa dịp ta không chú ý lén trao đổi gì không?”

Phụ nữ có thai thật mẫn cảm, sau khi cảm thấy địa vị bản thân không bằng thai nhi thì nàng lại bắt đầu hoài nghi trong nhà có việc dấu diếm nàng.

Phạm Bỉnh vội vàng hỏi Thư Sinh: “Lén trao đổi nghĩa là gì?”

Thư Sinh cố gắng làm hết phận sự mà đáp: “Kẻ lén trao đổi thường âm thầm cấu kết nên mang nghĩa xấu nhiều hơn. Thủ Hằng, ngươi phải đọc nhiều sách hơn”. Sau đó quay sang thể hiện sự trung thành với Phạm Khinh Ba “Nương tử nàng biết rõ mà, vi phu trong khoảng thời gian này luôn luôn ở cùng nàng như hình với bóng. Đừng nói lén trao đổi, ngay cả công khai trao đổi cũng không có”.

“Này! Ai muốn trao đi đổi lại với họ Thư này chứ! Chủ nhân, người không được làm nhục ta!” Phạm Bỉnh hiểu được ý nghĩa của việc lén trao đổi liền lập tức nhảy chồm chồm lên như bị dính vào đồ gì bẩn lắm vậy rồi chạy đến bên người Phạm Khinh Ba biện bạch. Tuy trong khoảng thời gian này hắn tạm thời ngưng chiến với họ Thư, nhưng về bản chất thì vẫn chán ghét hắn ta, điểm ấy là sự thật không thể nghi ngờ.

Càng nhìn càng khả nghi “Phát Bệnh, có phải có việc gì dấu ta hay không?”

“Chủ nhân a, ta đối với người một lòng trung thành trời đất không dung! Làm sao người có thể hoài nghi ta! Ta thật đau lòng … Ô ô ô, đi mua đồ ăn!” Vừa nói bậy nói bạ xong, Phạm Bỉnh nhanh như chớp chuồn mất, không ngờ ngay cả chiêu bài ôm đùi cũng không dùng.

“Có vấn đề, nhất định có vấn đề”. Phạm Khinh Ba chống cằm.

Thư Sinh đỡ lấy nàng, cũng theo nàng nhìn về phía Phạm Bỉnh đang chạy đi “Quả thật có vấn đề”.

“Ngươi cũng cảm thấy vậy à?” Phạm Khinh Ba kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, chẳng lẽ nàng đoán sai, hắn không phải là đồng đảng của Phát Bệnh sao?

Thư Sinh gật đầu, lại lắc đầu tự trách: “Đúng vậy, sau câu ‘một lòng trung thành’ sao có thể nối tiếp là ‘trời đất không dung’ chứ? Thủ Hằng chắc là muốn nói ‘sánh ngang trời đất’. Đều là vi phu dạy không đúng cách nên học vấn của Thủ Hằng không thấy tiến bộ…”

Phạm Khinh Ba tự đấm mình, ai bảo ngươi không nhớ giáo huấn! Ai bảo ngươi lại coi hắn là người bình thường!

“Nương tử, nàng làm gì vậy?” Thư Sinh thấy nàng tự đánh mình thì cực kỳ khiếp sợ, vội vàng tóm lấy tay nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, lại xoa xoa mặt nàng mà lo lắng hỏi: “Có đau không?”

Phạm Khinh Ba không nói gì nhìn hắn.

Thư Sinh nghĩ lại lúc nãy đại phu có nói phụ nữ trong thời gian mang thai cảm xúc thường không ổn định, dễ dàng thay đổi. Hay đây cũng là một phản ứng khi có thai? Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn nghiêm túc nắm hai tay Khinh Ba trịnh trọng nói: “Nương tử, về sau nếu nàng không nhịn được muốn đánh người thi phải đánh vi phu. Nếu vi phu không ở bên thì cũng có thể đánh Thủ Hằng, ngàn vạn lần đừng trút giận lên bản thân”.

…… Tên này rốt cuộc là đang bổ não ở thời không nào rồi?

Phạm Khinh Ba mặc kệ hắn, trực tiếp kéo vấn đề lại: “Tóm lại về sau ngươi đừng cư xử tùy tiện quá phận đến quấy rầy y quán như vậy. Bảo vệ sức khoẻ phụ nữ có thai thì ta cũng hiểu biết không kém gì đại phu. Nếu ngươi thật sự lo lắng thì tự mình đi tìm mấy quyển sách thuốc để nghiên cứu, còn tốt hơn là quấy nhiễu người của y quán làm chậm trễ công việc của họ. Tướng công nhà ta thiên tư thông minh tri thức phong phú, trí nhớ tốt, y thuật hay là cái gì khác nếu muốn học thì chẳng phải đều dễ như trở bàn tay sao?”

Một câu nịnh hót cuối cùng nửa thật nửa giả quả thực là đâm thẳng vào tim Thư Sinh. Hắn như được dội nước lạnh lên đầu lập tức hiểu ra, dứt khoát bỏ qua thành kiến với y thuật do lúc nhỏ vì thấy hành vi hạ độc của Bạch Vô Phi mà tạo thành. Từ đó về sau hắn dốc sức với nghiên cứu vấn đề trị liệu bảo vệ sức khoẻ cho phụ nữ và trẻ nhỏ, từ chỗ suy nghĩ chưa thấu đáo chặt chẽ trước kia mà trở thành quái y đương thời ―― sau này không ai không biết tới danh Thánh Thủ phụ khoa.

Nhưng đấy là sau này, tạm thời không nhắc tới.

Phạm Khinh Ba thấy dáng vẻ nghe lời của Thư Sinh thì thận trọng phỏng đoán người này chắc là có thể sống yên ổn dăm ba ngày không ra ngoài gây chuyện. Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nhớ tới nụ cười quỷ dị của hắn lúc nãy nên thuận miệng hỏi: “Vừa rồi ta hung dữ với các ngươi mà sao ngươi có vẻ vẫn vui vẻ ghê ha?”

Thư Sinh mặt đỏ lên, ánh mắt bắt đầu liếc đi chung quanh “Không có gì”.

Phạm Khinh Ba vốn cũng thuận miệng hỏi vậy, thấy hắn ngại ngùng né tránh như vậy thì ngược lại phấn chấn hẳn, trực giác nghĩ hẳn nguyên nhân rất đáng yêu. Nàng bắt đầu thấy vui sướng hớn hở, ngước mắt lên liếc xéo về phía trước dò xét hắn rồi từ từ cười nói: “Công lực che dấu sự chột dạ của Phát Bệnh đã kém rồi, không ngờ tướng công ngươi còn có thể kém hơn”.

Thư Sinh ngửa cổ ngắm trời, đánh chết cũng không nhận: “Nương tử, nàng nói gì thế ta nghe không hiểu”.

Phạm Khinh Ba mấy ngày nay nhàm chán đến phát hoảng, cho nên bây giờ rất là có hứng thú chơi đùa đại náo với hắn nha. Nàng cười hì hì giơ hai tay lên quàng quanh cổ Thư Sinh, lắc lắc hai cái “Nghe không hiểu cũng không sao, chàng chỉ cần nói cho ta trước khi ta nói hai người đang nghĩ gì là được.”

“Ta, ta không nghĩ gì cả!”

Thư Sinh nói xong kéo tay nàng xuống, lại nhìn xem chung quanh rồi nhăn mặt nói “Bên ngoài có nhiều người, xin nương tử tự trọng một chút”.

“Nói bậy, người ta đều đi xem nhân sĩ võ lâm chém giết lẫn nhau, nào có để ý tới chúng ta. Lại đây tướng công, chúng ta ôm nào”. Phạm Khinh Ba phát hiện bản thân sau khi gặp Thư Sinh thì cang ngày càng vô sỉ, mỗi ngày đều có thể không ngừng đột phá hạn mức cao nhất, chỉ đợi một ngày kia là sẽ phá tan chân trời.

Thư Sinh vừa khẩn trương nhìn ngó chung quanh, vừa đẩy nàng đang chẳng kiêng dè gì tính làm một cái hôn nồng nhiệt, vừa cố gắng không làm tổn thương nàng. Nhất thời gấp đến độ đầu đầy mồ hôi “Nương tử đừng, đừng náo loạn … Ta, chúng ta về nhà ôm …”

Đây đã là lời tình cảm mà hắn khó nói nhất, thật đáng thương. Biết sao được, ai bảo hắn gặp phải chính là Khinh Bạc nữ lừng lẫy có tiếng chứ.

“Muốn về nhà mới ôm thì có thể, nhưng trước tiên hãy nói lúc nãy chàng đang cười cái gì?”

Bị buộc đến góc chết, Thư Sinh bất đắc dĩ chỉ có thể đỏ mặt mà ngập ngừng nói: “Chỉ là, nhớ tới thưở mới gặp gỡ”.

Thuở mới gặp? Lần đầu không phải là gặp ở quán trà Tiêu Dao sao? Chu Tử Sách đụng phải hắn, nàng giữ Chu Tử Sách lại rồi bắt xin lỗi hắn … Mà bây giờ thì lại là nàng giữ hắn bắt xin lỗi người khác. Vì sao đột nhiên nàng lại cảm thấy nam nhân mà nàng biết đều không có năng lực giao tiếp cơ bản thế nhỉ? Từng người đều phải để nàng xin lỗi thay… Đợi chút, ở đây có cái gì hay mà hắn lại cười quỷ dị?

Phạm Khinh Ba ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thư Sinh.

Từ sau khi có thai, Phạm Khinh Ba ăn ngon tẩm bổ tốt nên loại khí xanh trắng toả ra trên người đã tan đi không ít, khuôn mặt càng mượt mà càng sáng bóng. Cho dù không cố gắng hoá trang thì cũng vẫn thấy gương mặt hồng hào trắng mịn vui vẻ hiện rõ trên mặt, cả người có một loại khí chất hàm súc không nói nên lời. Giờ phút này động tác và ánh mắt lại như vậy, mặc dù chỉ là vô tình quyến rũ nhưng vẫn làm ngực Thư Sinh nóng lên, không kièm được quên hết tất cả cúi đầu hôn lên môi nàng.

Phạm Khinh Ba không ngờ hắn sẽ như vậy nên mặt bất giác cũng nóng lên, hờn dỗi liếc mắt lườm hắn một cái. Nhưng khi thấy ánh mắt hắn tối sẫm nóng bỏng, tim nàng lại đập nhanh dần lên, đây là phải biến thân sao? Ai nha nha hắn rất ít khi biến thân giữa ban ngày ban mặt, thực chờ mong nha!

Địa điểm: con hẻm kín đáo. Nhân vật: một nam một nữ. Sự kiện: nam chủ động nữ tựa vào tường, nâng mặt hôn rất kích tình.

—— Loại ngôn tình tiểu thuyết kích thích cưỡng đoạt này cuối cùng nàng cũng được thể nhiệm qua.

Từ từ nhắm hai mắt đợi thật lâu, không có mê hoặc phóng túng đẩy ngã, không có nụ hôn lăn vòng ba trăm sáu mươi độ, cha mẹ ơi! Phạm Khinh Ba không kiên nhẫn nổi đành mở mắt ra, chỉ thấy Thư Sinh một tay chống ở trên tường, một tay che miệng như đang nghẹn cười, nghẹn đến sắp vỡ bụng thì lập tức thẹn quá hóa giận. Hay cho cái đồ ngốc này, học đâu ra cái kiểu đùa giỡn zngười ta như vậy, nghĩ mình đủ trình chọc vào bà đây rồi à? Được lắm! Núi không theo ta thì ta đến gặp núi!

Địa điểm: con hẻm kín đáo. Nhân vật: một nam một nữ. Sự kiện: nữ chủ động nam tựa vào tường, nâng mặt hôn rất kích tình.

Nhân vật nữ thể lực hùng mạnh, nhân vật nam giả bộ từ chối. nhân vật nữ khí thế như cầu vồng, nhân vật nam thất thủ hoàn toàn. Nhân vật nữ công thành chiếm đất, nhân vật nam hăng hái phản kích. Nhân vật nữ đổi công làm thủ, nhân vật nam thừa thắng xông lên. Nhân vật nữ giả hàng quỷ phục, nhân vật nam khinh địch liều lĩnh, nhân vật nữ tập kích bất ngờ một trận, nhân vật nam sơ ý mất Kinh Châu…

Đợi cho hai người đều hết hơi thì cuộc chiến mới tạm nghỉ.

Phạm Khinh Ba thở phì phò, tranh giành mở miệng trước Thư Sinh: “Tướng công chàng tự trọng một chút, giữa ban ngày ban mặt mà lại quyến rũ vi thê”.

Thư Sinh dở khóc dở cười, lấy tay nâng cằm nàng thở dài: “Thật không biết xấu hổ”.

Phạm Khinh Ba cắn ngón tay hắn, nói không rõ câu hỏi: “Ai không biết xấu hổ?”

Giờ phút này Thư Sinh lửa trong mắt chưa tan nhưng cũng đã hơi khôi phục vẻ ôn hòa bình thường nên bất đắc dĩ nói: “Là ta”.

Chứng bệnh trong thời gian mang thai của Phạm Khinh Ba lại phát tác, nàng bắt đầu càn quấy “Vừa rồi rõ ràng chàng muốn nói ta!”

Lúc này không đợi Thư Sinh trả lời, giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: “Đừng cãi nhau nữa, ta thấy cả hai người các ngươi đều thật không biết xấu hổ. Vật đổi sao dời, lòng người cũng không còn ngây thơ a …”

Hai người Thư Phạm nghe tiếng liền ngẩng đầu, chỉ thấy trên tường có một cánh cửa sổ đang mở ra. Một nam nhân cầm bình rượu ngồi trên cửa sổ đang như cười như không nhìn bọn họ, đôi mắt phượng mảnh mai bị rượu làm càng phát ra ánh sáng linh hoạt, nhưng làm cho người ta không thể bỏ qua lại là mái tóc bạc của hắn.

Hạc Phát Đồng Nhan, trong chốn võ lâm là một tên tuổi lớn.

(giải thích 1 chút cái tên Hạc Phát Đồng Nhan: tóc bạc nhưng dung mạo trẻ tuổi)

Thánh thủ Nam Vô Dược, tuổi không rõ, xuất thân không rõ, sư phụ cũng không ai biết, việc duy nhất người ta nắm rõ về hắn có lẽ là người vợ Cửu Cô Nương. Nói đến Cửu Cô Nương, trong chốn võ lâm không ai không thể hạ bút thành văn vài sự tích về nàng. Đến như Thư Sinh không để ý tới chuyện bên ngoài như vậy mà cũng biết nàng có tên hiệu là “không nói hai lời”. Nhưng mà đối với dân chúng kinh thành mà nói, cái tên Giải Đông Phong của giang hồ này càng có thể thể hiện cho rõ hơn.

(e hèm, bạn Phong của chúng ta nổi tiếng keo kiệt trong quan trường ạ, cho nên Giải Đông Phong của giang hồ nghĩa là… =)) )

Ngày trước Cửu Cô Nương hô lên giá trên trời để Thánh thủ danh hiệu đệ nhất y đi chủ trì đại hội võ lâm, mà giờ Nam Vô Dược xuất hiện ở đây hẳn không phải ngẫu nhiên, điều này có nghĩa là …

“Thư đại hiệp, lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ?”

Nhìn những cánh cửa sổ theo gót nhau mở ra, lại còn có một đám gương mặt từ quen thuộc tới xa lạ thăm dò đến nhiệt tình chào hỏi với hắn, Thư Sinh lui ra phía sau từng bước, nhếch môi, sắc mặt có hơi cứng ngắc.

Phạm Khinh Ba ngây dại nhìn lá cờ “Quán trà Tiêu Dao” tung bay phía trên mà trong lòng như có cả vạn ngựa đất chạy qua. Phong thái này rất cần tới ngựa đất, tùy tiện tìm mặt sau của phố để liều lĩnh ôm hôn thế mà lại vớ phải đám chết tiệt đáng lẽ giờ này đang đánh đánh giết giết ở Tây Sơn sao, uống nhầm thuốc gì mà lúc ban ngày ban mặt lại tụ tập ở quán trà hả!

Ngựa đất: thần hiển linh

Giải thích: Em thứ chín của Tống huy tông là Khang vương Cấu ( Tống Cao Tông ) lần thứ hai đi sứ nước Kim. Khi đến Từ Châu, quan trấn thủ Tông Trạch khuyên ở lại mà không nghe. Tông Trạch mượn thần lấy chỉ, nói rằng: ở đây có quân miếu của Thôi phủ rất linh nghiệm, có thể đoán trước. Ban đêm người báo trong miếu ngựa đất ngậm xe kéo chờ các thứ lấp đầy đường đi. Khang vương bởi vậy mới dừng lại không đi nữa. Chuyện này sau được kể lại trong 《 tống sử. Tông trạch truyền 》dưới tên sự tích ngựa đất độ khang vương.