Từ xưa tới nay, Tết Nguyên Đán thường là thời điểm
thích hợp để tổ chức hôn lễ, chủ yếu là vì mọi người cho rằng: ‘mùa xuân thì
gieo mầm, mùa thu nhận đứa trẻ’ . Nhưng bây giờ đã là cuối hạ, chỉ đợi cây ngô
đồng rụng lá, quan Thái Sử hô một tiếng ‘thu đến’ thì đó là lúc lập thu. Trong
kinh thành đúng là ồn ào huyên náo, có hai hôn sự nối tiếp nhau tổ chức vào lúc
này.
(quan thái sử : quan coi giữ sách vở trong cung và
biên chép sửa soạn sử sách)
Ngày xưa là người yêu, nay thành người dưng. Tiểu bá
vương lấy nữ nhân họ Từ, Khinh Bạc nữ gả cho nam nhân biết pháp thuật.
Hai hôn sự vừa vặn cái trước cách cái sau chỉ đúng một
ngày không khỏi khiến mọi người ngờ vực ở trong đó có sự tình bí ẩn .
”Ngoài ra còn có một nhân vật nổi tiếng không
kém gì người tình cũ, đó là mỹ nam đệ nhất kinh thành Công Dã tiên sinh.’
Trong quán trà Tiêu Dao, Trương lão nhân đang
bàn luận đến nước miếng bay tứ tung mà kể về nhân vật quan trọng chốn kinh
thành trong những ngày gần đây. Khi nói đến Công Dã Bạch thì lại càng là mặt
mày hớn hở, cả người như trẻ ra vài tuổi. “Hoan Hỉ Thiên này từ chỗ vắng như
chùa bà đanh đến lúc đông như trẩy hội, đều chỉ vì một mình tiên sinh! Nói đến
tiên sinh, đó là sư phụ của Tiên đế, lại là Thái Phó của đương kim Thái Tử.
Trải qua ba triều, một tay chăm lo hai vị Thái Tử tài đức, công lao to lớn sánh
ngang trời!”
“Trước kia, khi Trấn Quốc công làm phản, đêm khuya
đánh tới, Tiên đế tuổi nhỏ bị bao vây trong thành là nguy cấp đến cỡ nào? Tiên
sinh độc thân đơn thuần cưỡi mây mà đến, cười một tiếng khiến cho mười vạn đại
quân hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi)!”
Sự tích anh hùng của Công Dã Bạch thì nghiêm túc
kể lể đến ba ngày ba đêm cũng nói không xong. Nhưng mà cái này cũng không phải điểm quan trọng, hôm nay điều quan trọng là
–
”Tiên sinh dung mạo như tiên không cần lão tiểu
nhân nhiều lời, ai từng gặp qua tự nhiên sẽ biết, người ấy thì trên đời chẳng
ngôn ngữ nào có thể sánh nổi. Lại nói ngày ấy tiên sinh vừa đến Hoan Hỉ Thiên
thì Hồng Tụ Chiêu phía đối diện thoáng chốc thay đổi hình dáng. Ngươi nói xem?
Đến như Hoa nương trang điểm lộng lẫy cũng trở nên rụt rè, đi không hở
chân, cười không lộ răng, thật sự đem so với thiếu nữ đàng hoàng vẫn còn hiền
lương thục đức hơn nhiều.’’
”Thế còn khách mua thì sao? Nam nhân hẳn là không
đến mức cũng bị mê hoặc chứ?”
Nghe tên nào hóng hớt mà hỏi câu này thì biết ngay là
người ngoài thành, đám dân chúng kinh thành đang ngồi đều quay đầu nhìn nam
nhân vừa lên tiếng kia, ánh mắt có chút không vui. Cái gì mà mê hoặc với không
mê hoặc? Tiên sinh là tiên nhân, có thể nào dùng từ ngữ dơ bẩn như vậy để hạ
thấp ngài?
Nam nhân kia bị mọi người nhìn với vẻ đầy địch ý thì
mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết chính mình nói sai điều gì, may mà còn
có Trương lão nhân đứng ra dàn xếp.
“Người không biết không có tội. Vị khách quan này , nếu ngươi nhìn thấy tiên sinh
thì ắt sẽ biết lời vừa rồi của
ngươi không thích hợp đến đâu. Tiên sinh đức cao vọng trọng, dung mạo bất phàm,
bất kể ngôn ngữ hành động mà ngay cả quần áo ăn mặc luôn luôn là hình mẫu của
mọi người trong thành. Hiện thời ngài ưu ái Hoan Hỉ Thiên, mọi người đương
nhiên sẽ noi theo để tránh tự thể hiện là bản thân nông cạn.”
”Vậy rốt cuộc tiên sinh kia vì sao lại tới Hoan
Hỉ Thiên?”
Những lời này xem như đã nói trúng tiếng lòng của mọi
người. Trương lão đầu thần bí cười một tiếng, phe phẩy quạt giấy trong tay rồi
dài giọng bảo: “Xứng với tiếng tăm nguồn tin độc nhất vô nhị, Thanh Phong quân
mới sáng tác của Hoan Hỉ Thiên là dựa theo hình mẫu vốn có của tiên sinh, muốn
viết về các chuyện trong đời của tiên sinh . . .”
Mọi người đang ngồi đầy lập tức ồ lên, Công Dã Bạch
độc thân đã nhiều năm, việc hôn nhân đại sự vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của mọi
người. Hoan Hỉ Thiên xuất ra chiêu này, không nghi ngờ là nhằm đúng chỗ hiểm
của đám người ngồi lê đôi mách chuyên buôn dưa, chẳng trách trong vòng ngắn
ngủn một ngày mà Hồng Tụ Chiêu đã binh bại như núi đổ .
Một bóng người ngồi ở trong góc quán thong thả đứng
dậy, dựa vào bàn thủ quỹ rồi đập xuống một thỏi bạc.
“Hơ, thực hiếm có nha, Phạm đại chưởng quỹ lại cũng
phải trả tiền?”
Phạm Khinh Ba lười biếng để lộ ra điệu bộ của một
người biết mà không nói “Chỉ là có đi có lại mà thôi.”
Chưởng quỹ áng chừng bạc trong tay rồi vừa cười vừa
đẩy trở lại “Phạm chưởng quỹ lại
coi như người ngoài rồi. Đừng nói là chừng ấy tiền trà, kể cả sau này người đến
quán trà của chúng ta thì cũng miễn tiền. Đây cũng không phải là điều không có
khả năng.”
Phạm Khinh Ba ngẩng đầu lên, yên lặng thu bạc vào
trong tay áo, sau đó xé một tờ giấy trắng ở cuối cuốn sổ sách mà viết chữ “Viết giấy đi.”
Giấy trắng mực đen, viết biên nhận làm chứng xong thì
Phạm Khinh Ba cười “Rất vui được hợp tác.”
Nàng viết các tình tiết trong nội dung tiểu thuyết cho
thích hợp với quán trà Tiêu Dao, quán trà thì làm tuyên truyền cho quyển sách
mới của Hoan Hỉ Thiên, cùng có lợi thì cớ sao mà không làm.
Đón cơn gió mát ban đêm, Phạm Khinh Ba đi dọc con phố
nhỏ về đến ngõ Họa. Từ sau cái ngày mà nàng trong lúc xúc động tức thời thốt
lên lời cầu hôn, chuyện liền thật sự càng không thể sửa chữa. Nạp tiền, đáp lễ,
dạm ngõ theo nhau mà đến. Năm ngày sau cũng là mùng bảy tháng bảy là ngày rước
dâu, chỉ trước ngày Chu Tử Sách cưới Từ tiểu thư có một ngày. Lúc trước chỉ là
trùng hợp lại bị người bên ngoài cho rằng là nàng không cam lòng, do cố chấp,
vì trả thù.
(Họa là tên 1 trong 4 ngõ Cầm Kỳ Thi Họa của phường
Thanh Mặc, lâu không nhắc sợ mọi người quên ^^)
Có lẽ những người này đã quen nếp với cảnh nam phụ bạc
nữ si tình, không chấp nhận được việc nàng ôm tỳ bà khác nhanh như vậy nên mới
có chuyện phỏng đoán thế này.
Có điều bọn hắn cũng không tránh khỏi đánh giá nàng
rất cao rồi. Tình cảm nàng thiếu thốn đến đáng thương, nàng cũng không phải
loại phẩm hạnh cao thượng thế đâu. Vì nam nhân mà muốn chết muốn sống muốn tự
ngược trả thù gì gì đó thì nàng không làm được. Bấm ngón tay tính toán thì năm
nay nàng hơn hai mươi hai, còn cách lúc chính thức nhắm mắt xuôi tay cũng không
quá hai mươi bốn năm nữa. Tận hưởng lạc thú trước mắt đều không còn kịp rồi thì
nào có thời gian để lãng phí tâm tư cho nam nhân không thuộc về mình.
Còn như Thư Sinh, trí não của hắn vĩnh viễn không
thuộc khu vực người địa cầu, làm cho tất cả băn khoăn của nàng đều trở nên
không đáng nhắc tới.
Lấy chồng! Mất gì mà không lấy? Lại còn phải đi tìm nam
nhân vừa một lòng dốc sức cho trăm họ mà có thể làm ấm giường thì biết ở chỗ
nào đây? Mặc dù hắn cũng không yêu nàng, đạo đức của hắn cũng sẽ không cho phép
hắn phản bội nàng. Mặc dù nàng cũng không thương hắn, nhưng tóm lại là nàng
cũng vui vẻ với hắn, càng không nói đến việc hắn thèm thuồng nàng đã lâu rồi.
Nàng đã sớm thay đổi chủ ý, loại tình yêu dễ thay đổi gì đó chưa bao giờ là
điều nhất thiết trong hôn nhân.
Mặc dù có hơi hèn hạ, hình như là lợi dụng Thư Sinh,
nhưng thật sự là nàng muốn có con.
Lần trước nghĩ tới cảnh tượng đêm đêm lạnh lẽo thê
lương sau khi Phạm Bỉnh lấy vợ thì đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng
muốn, nếu như hiện tại sinh được một đứa con, như vậy trong hai mươi mấy năm
tiếp theo cũng không lo lắng không có ai cùng mình. Đợi cho con cái lớn lên,
nàng lại tao nhã chết đi thì kết thúc trọn vẹn biết bao.
Cứ như vậy, trong ước mơ tốt đẹp của Phạm Khinh Ba thì Thư Sinh đáng thương đã
hoàn thành việc nhảy ba cấp từ “công cụ ấm giường” đến “công cụ sinh con cái”
rồi lại thành “bố của đám con mà dùng xong thì bỏ”.
“Trời cao ơi đất dày ơi! Ta không muốn sống, ngao a a
a a. . .”
Vừa bước vào cửa nhà liền nghe một tiếng rên la như
thế, Phạm Khinh Ba dừng bước quay đầu đã muốn chuồn lẹ theo lối cũ, ai ngờ lại
bị Phạm Bỉnh nhanh tay lẹ mắt nhào tới ôm lấy đùi, gào một tiếng khàn cả giọng
— “Chủ nhân!”
“Ta nói này Phát Bệnh, ngươi đừng gào khóc như thể ta
là dì ghẻ bắt ngươi cưới vợ có được không?”
Nhóc này từ sau khi biết nàng đồng ý với Thư Sinh thì
bắt đầu mỗi ngày như ba bữa cơm đều là một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ.
Một cước đá văng hắn rồi đi thẳng tới cạnh bàn ăn
trong nhà ngồi xuống ăn cơm. Hừm, loạn thì loạn, nhưng chuyện nên làm cũng
không thể quên. Đó cũng là nguyên nhân mà nàng có thể dễ dàng tha thứ cho tên Phát
Bệnh này. Đột nhiên nàng nhớ ra Thư Sinh một mình cũng lại thường xuyên không
có người hầu hạ nên đói đến ngất đi, Phạm Khinh Ba thuận miệng bảo: “Mau tới
đây ăn cơm đi, ngồi một lát rồi mang bữa tối cho nhà đối diện.”
Hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu
lên thì bị dọa đến hoảng sợ, Phạm Bỉnh đang cầm dao bếp để ngang trên cổ của
mình.
“Chủ nhân, nếu người nếu gả cho tên cầm thú kia thì ta
sẽ chết trước mặt người!”
Phạm Khinh Ba cúi đầu uống một hớp canh rồi mới nói:
“Có bản lãnh ngươi dí lưỡi dao vào phía cổ mình chứ đừng có dùng chuôi dao.”
Phạm Bỉnh nghe vậy thì quăng dao nhà bếp đi mà xoẹt
xoẹt chạy đi ra ngoài. Một lát sau lại xoẹt xoẹt chạy trở về.
“So với việc bị chủ nhân vứt bỏ, không bằng hiện tại
ta treo cổ trước mặt người!”
Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Phạm Bỉnh đứng ở trên ghế,
đầu chui vào trong thòng lọng dây thừng đau buồn thê lương nhìn về phía nàng
mà, than thở khóc lóc: “Nếu như vậy, ít nhất chủ nhân sẽ vĩnh viễn nhớ tới
ta . . .”
Hình ảnh này, không thể nói là không đau buồn, thế
nhưng tim vẫn rắn như đá.
“Có bản lãnh ngươi đừng cắt sợi dây thừng đến nỗi chỉ
còn nối nhau như một sợi tơ mà vẫn còn treo được.”
Phạm Khinh Ba vùi đầu ăn cơm, lại nghe Phạm Bỉnh xoẹt
xoẹt chạy đi ra ngoài. Lần này qua hồi lâu cho đến khi nàng cơm nước xong xuôi
mà hắn cũng chưa trở về. Nàng vội đặt bát xuống mà gọi một tiếng: “Phát Bệnh?”
Không ai thưa. Người này lại làm gì sai lầm đây? Nàng nhíu mày, đứng dậy đi ra
phía ngoài. Tìm khắp nhà trước, dưới bếp lẫn phòng của hắn đều không thấy
người.
Đột nhiên nghe được một tiếng “bùm’ xuống nước, trong
lòng nàng chợt thất thần liền chạy về nhà sau.
Chạy đến bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy
Phạm Bỉnh đang giãy dụa chìm nổi ở bên trong. Hắn vừa phun nước trong miệng ra vừa
vất vả nói: “Chủ nhân . . . Nếu như người . . . thật sự như thế…. thì ta sẽ
chết tại . . . phì phì . . . trước mặt…. người . . .”
Phạm Khinh Ba bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, sau đó nhếch
mép mỉm cười “Ngươi cứ từ từ chết, ta không quấy rầy.”
Nói xong liền đi thẳng cũng không quay đầu lại. Mà
dưới đáy giếng, Phạm Bỉnh đứng dậy thẳng người, đạp đạp vào mặt nước chỉ tới
đầu gối, một tay chống vào thành giếng, tay kia sờ cằm mà lâm vào trầm tư. Để
xe đâm, tự sát, uống thuốc độc, cắt họng, thắt cổ, đâm đầu xuống giếng, còn
kiểu nào mà chưa dùng đâu?
Vào lúc Phạm Khinh Ba mang theo hộp cơm đến trước cửa
đối diện thì Thư Sinh đang viết thiệp mời. Nhìn thấy nàng đến thì vẻ mặt đầy
vui mừng xen lẫn bất ngờ.
“Phạm cô nương.”
Thật là một con mọt sách. Nào có ai lúc gọi hôn thê mà
vẫn còn cô nương này cô nương kia? Phạm Khinh Ba đặt hộp cơm xuống, bảo hắn tới
dùng cơm. Sau đó tự mình đi tới bên bàn học, thấy một xấp thiệp mời thì cau mày
bảo: “Không phải nhà ngươi không có thân thích gì sao? Làm gì mà lại cần nhiều
thiếp mời như vậy?”
Tiện tay mở ra một cái trong đó, nàng lập tức trợn mắt
rồi nhanh chóng lật xem thêm mấy cái thiếp mời khác.
“Đồ ngốc, ngươi còn muốn mở tiệc chiêu đãi cả phường
Thanh Mặc sao?”
Thư Sinh sửng sốt mà hỏi lại: “Bọn họ đều nói là người
nhà của nàng … . .”
“Chó… phi!” Chữ c*t còn chưa nói ra nhưng thấy ánh mắt
của hắn lại nhăn tít liền biến thành… phi, nhưng cũng không còn ở đâu tốt hơn
chỗ này. Trên mặt hắn có vẻ không đồng ý, nhưng Phạm Khinh Ba đành quay đầu lại
nhìn “Bọn họ nói gì thì ngươi cũng tin à? Ta rõ ràng là cô nhi đâu có nhiều
người nhà như vậy. Bọn người kia rõ ràng là đến để hết ăn lại uống! Chuyên lừa
đồ ngốc nhà ngươi làm chuyện thừa!”
Thư Sinh nhíu mày, có hơi nghi hoặc, “Cái gì là ngốc
với làm chuyện thừa?”
“Người ngốc nhiều tiền thì thích làm chuyện thừa à!”
Phạm Khinh Ba vừa tức giận nói thì bất chợt nhớ ra một việc “Ngươi rất nhiều
tiền sao?”
Nàng vừa nói như thế thì Thư Sinh cũng muốn chuyển
sang việc khác. Hắn vội vàng đứng dậy lấy từ trong giá sách một cuốn sổ rồi đưa
cho nàng.
Phạm Khinh Ba băn khoăn đầy bụng mà tiếp nhận sổ sách,
tiện tay lật hai trang, ánh mắt không khỏi càng trừng càng lớn. Cuối cùng bộp
một tiếng khép nó lại rồi đút vào trong ngực Thư Sinh. Đối với ánh mắt đầy chờ
mong của hắn thì nàng cũng lấy vẻ thâm tình chăm chú nhìn hắn rồi nói:“Vậy thì
ngươi không ngại ta hủy hôn đó chứ?”