Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 6: New life






Bác quản gia dẫn nó và hắn lên tầng hai vào phòng của nó. Phòng nó thì đối diện phòng hắn. Căn phòng khá rộng, tường màu xanh sọc trắng (màu yêu thích của nó), giường ngủ, tủ đồ, bàn học, điều hòa,... đủ cả. Cửa sổ thoáng đãng. Giường ngủ rộng. "Woa! Căn phòng tuyệt quá!" - nó reo lên.



-Có thế mà cũng hãnh. - Hắn kênh kiệu nói



- Phòng anh được như phòng tôi không mà nói. - Nó phản bác lại



Nó vào hắn bước vào căn phòng đối diện (chính là phòng của hắn đấy ạ). Nó tròn mắt vì căn phòng quá đẹp, phong cách, rất thời thượng. Diện tích còn to hơn phòng nó nữa, đầy đủ, tiện nghi. Màu chủ đạo là đen và trắng.



Hắn cười khẩy:



-Sao thấy phòng cô kém xa phòng tôi chưa?



-Xí, phòng tôi cũng đẹp chứ bộ. - Nó bĩu môi.



-Ừ, thì đẹp. Giờ xuống phòng khách, tôi có đôi lời dặn dò cho Osin đây.



"Gì nữa đây? Nhà có người giúp việc rồi còn sai vặt nữa sao?Đúng là tên đáng ghét! Đầu heo! "



Nó vừa lững thững bước theo hắn, vừa chửi thầm, tay giơ nắm đấm về phía hắn. Bất giác hắn quay lại, ngay lập tức nó đưa tay gãi đầu, cười khì khì như con ngố. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn:




" Đừng có giở trò lung tung!"



Hắn ngồi xuống ghế sofa, chân nọ gác lên chân kia ( kiểu giám đốc í) rồi nhìn nó, nở một nụ cười đểu cáng cùng cái giọng ẻo ẻo:



-Vợ iu ơi, nếu em muốn sống yên ổn ở đây thì em phải làm osin trọn gói cho chồng, phải phục vụ chồng từ a-> z.



Nó thấy lạnh sống lưng. Thà tên này quát tháo nghe còn hay hơn. Mà hắn nói gì ý nhỉ? À " phục vụ", hai từ này được nhấn mạnh thật ngọt, thật rõ. Cái ý nghĩ không-mấy-trong-sạch hiện ra trong đầu nó, nó hét toáng lên:



-Anh...anh định làm gì tôi? Đồ dê già!



-Hả?- Hắn ngớ người ra.



Sau 2s cũng hiểu ra ý đồ trong lời nói của nó, hắn "À" một tiếng rồi nói tiếp



-Chồng rất thích cách suy nghĩ của vợ nhưng mà không phải đâu.



Hay....vợ chồng mình thử đi! Vợ thích thế mà!- Hắn cười nham nhở.



Hàng lông mày của nó sau và giây dãn ra thì giờ lại..co vào.



-Khônggggggggggg.



Nó hét lên rồi chạy tọt lên phòng, đóng sầm cửa lại "Thật là một tên đáng sợ!".



Mệt quá, nó trèo lên giường và ngủ thiếp đi...



Dưới phòng khách, hắn đang ngồi ăn trưa ngon lành, vừa ăn vừa cười. Hắn cười đủ kiểu: mãn nguyện có, cười mỉm có, đắc ý có, cười đểu cũng có luôn.



Hắn gọi tất cả người giúp việc ra và căn dặn:



-Khi nào tôi có việc cho cô ta thì mấy người không cần làm giúp, rõ chưa?



Rồi ngồi tính kế cho buổi chiều...



....:::5 giờ chiều:::....



-Ê quả chanh! Dậy đi!



Hắn gọi nó từ tầng dưới. Thấy không một lời đáp lại, hắn bước lên cầu thang. Đứng trước cửa phòng nó, hắn gõ cửa:



-Ê! Con heo hậu đậu! Dậy!




"Dám không mở cửa hả? Chờ đấy!" . Nói rồi hắn đi lấy chìa khóa phòng và mở toang cửa ra (Vô duyên quá! Nhỡ người ta đang thay đồ thì biết tính sao?). Hắn bước rầm rập đến giường nó, định lay nó dậy nhưng đột nhiên hắn ngồi cạnh giường nó. Nhìn nó thật dễ thương, hiền lắm chứ đâu có như lúc nó cãi bướng. Hắn khẽ cười, tim hắn bỗng đập thình thịch. Nó khẽ cựa người. Hắn giật mình, quay mặt, tút lại vẻ ngạo mạn. Hắn cười gian xảo rồi hét vào tai nó:



- DẬY NẤU CƠM!!!!!!



Nó bật dậy, đầu nó cộc vào đầu hắn cái " cốp". Ui, đau điếng!



-Này sao anh cứ tự tiện vào phòng tôi thế hả? Biến thái quá vậy! Đồ vô duyên!



- Này làm vợ mà dám nói năng với chồng thế à? Xuống nấu cơm mau!



-Ai là vợ anh hả? Người giúp việc đầy nhà mà cứ sai khiến tôi là sao?!



-Thích. Mà đừng quên tấm ảnh. Chưa xóa đâu.



Nó phụng phịu, mặt xị như quả bí, lững thững bước ra bếp. Híc, đành phục tùng hắn cho đến khi cướp được cái điện thoại và phi tang bức ảnh đi mới yên tâm.



Trước mắt nó là một đống nồi, niêu, xoong, chảo, lò nướng, bếp ga, lò vi sóng, bla bla...Nó đực mặt không biết phải làm gì với đống kim loại này vì ở nhà có bao giờ nó đụng tay vào bếp núc đâu, toàn là mẹ nó hoặc Ngân nấu thôi.



-Ê! Nấu nhanh lên chứ! - Tiếng hắn giục- Đến 6h mà tôi không có cơm ăn thì đừng trách!



Nó giật thót mình. Nó cầu cứu mấy chị giúp việc nhưng cuối cùng chỉ nhận được những ánh mắt đầy cảm thông nhưng bất lực.



Thôi thì cứ đánh liều nấu đại vậy. Nó bắt tay vào "sự nghiệp" nấu nướng...



Boong....boong...boong...Cái đồng hồ quả lắc kêu những tiếng dõng dạc. Vậy là đã 6h chiều rồi. Hắn ngồi vào bàn, vẫn cái kiểu gác chân ngạo mạn đó.



-Hây hây, đồ ăn đến rồi đây! Đồ ăn cao cấp đây!



Nó đặt đĩa thức ăn được đậy kín bằng cái nắp bạc lên bàn như trong nhà hàng năm sao. Hắn từ từ...từ từ mở đĩa thức ăn. Và...



-Cái quái gì thế này? Đồ ăn cao cấp của cô đây hả?



Trước mặt hắn là một bát mì tôm tỏa khói nghi ngút.



-Thì thức ăn cao cấp của tôi chỉ vậy thôi.



-Cô có biết nấu ăn không thế?



-Không.




Nó đáp lại cụt ngủn. Hắn chần chừ không ăn, nhỡ nhỏ này có cho thuốc xổ hay thuốc độc gì thì sao??? Nghi quá! Rồi cuối cùng, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, hắn cũng chẹp miệng, cầm đũa lên dùng thử "món ăn cao cấp" của nó.



"Ừm, cũng không tệ."-Hắn nghĩ.



-Thế nào? Ăn được chứ? - Nó hỏi.



-Tệ. Quá tệ. Mì thì lèo tèo. Nước thì ngang phè. Thảm họa!- Hắn chê bai.



-Thảm họa? Anh ăn hết sạch cái "thảm họa" đó rồi kìa. Anh ăn không còn một sợi mỳ, không còn một giọt nước súp nào luôn - Nó bĩu môi.



Hắn nhìn vào bát mì. Đúng là không còn chút nào hết. Hây za, mất mặt quá!



- Chẳng qua tôi tiết kiệm thôi. - Hắn nhún vai.



"Xí! Tiết kiệm gì chứ? Ngon quá ăn hết chứ gì? Cứ chờ đấy lát nữa khắc biết. Haha " - Nó cười nham hiểm.



Nói rồi nó vào phòng vệ sinh, đóng chặt cửa lại, mang sách vào đọc nhưng để đề phòng hắn lấy chìa khóa từ quản gia nó đã hớt tay trên lấy được chìa khóa rồi (cao tay, cao tay).



"Ba...hai...một..."-nó đếm ngược.



Rầm...rầm...



-NÀY CON NHỎ QUẢ CHANH! MỞ CỬA RA! CÔ CHO CÁI QUÁI GÌ VÀO MÌ THẾ HẢ?



-Có gì đâu. Tôi cho ít thuốc xổ vào cho đậm đà đó mà.



-MỞ CỬA RA!



-Không được. Tôi bận đi đại tiện. Không nên vô duyên vậy chứ! Haha...



Và tối đó, sau khi nó chuồn ra thì hắn đã ngồi đóng đô trong đó đến tận nửa đêm.



Còn nó thì được say giấc nồng trong căn phòng mới, nạp năng lượng để đương đầu với những thử thách tiếp theo.