Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 25






Chap 25:



Mọi thứ hầu như đã trở về đúng quỹ đạo ban

đầu. Giờ đang là cuối học kì II. Năm học này sẽ kết thúc chỉ trong 2 tuần nữa.

Nó đang tức tốc ôn bài để chuẩn bị cho kiểm tra cuối kì. Dạo này, nó hiếm khi

ra khỏi phòng hoặc có ra ngoài thì trên tay nó luôn mang theo một quyển sách.



Hắn thấy chán nản vô cùng vì chẳng thể nói chuyện với nó. Cuối cùng, hắn đã

quyết định sẽ nói chuyện với nó trong ngày hôm nay. Nghĩ vậy, hắn liền bật dậy

khỏi giường, bước đến cửa phòng nó, vặn tay nắm cửa rồi phi vào.



Nó giật mình quay người lại:





Này, anh không

thể vào phòng người khác sau khi gõ cửa được à? Vô duyên hết mức!





Kệ tôi, tôi

thích thế!



Mặt hắn lầm lì, xị

ra. Hắn đâu muốn cãi nhau kiểu này… Hắn chỉ muốn nói chuyện với nó thôi.

Chợt  “pong” đầu hắn bỗng lóe lên một

sáng kiến… Hắn bước đến chỗ nó rồi từ từ cúi xuống sát mặt nó thì thầm:





Chúng ta học

nhóm đi.



Nó gạt mặt hắn ra giống như đang đẩy vật cản

đường một cách khó chịu. Đang cố gắng gần thuộc rồi mà lại bị hắn phá, nó gắt lên:







Không thích!

Phiền phức!



Người hắn nóng ran, muốn nổi điên lên nhưng

hắn vẫn cố kìm lại để thuyết phục nó.





Học nhóm hiệu

quả hơn đấy. Đi mà… nhé nhé nhé!



Trời ạ, hắn lại lôi cái điệu bộ nũng nịu đó


ra. Trông hắn như con mèo đang quấn quít bên chủ làm nó phì cười. Nó kìm lại,

thở hắt rồi hắng giọng:





Thôi được… Nhưng

tôi có một điều kiện. Đồng ý chứ?



Con nhóc này đúng là ở lâu với Khang nên

ngày càng láu cá, lại còn biết ra điều kiện nữa cơ đấy.





Rồi rồi, điều

kiện là gì?





Mọi lời tôi nói

đều là mệnh lệnh, anh phải làm theo.





Cô đang đùa à?

Sao tôi lại phải… - Hắn há hốc mồm kinh ngạc.





Vậy thì thỏa

thuận kết thúc! Không học nhóm nữa.



Nói rồi nó quay vào bàn học, ôn bài tiếp

nhưng thực ra một bên mắt vẫn liếc sang phía hắn. Mặt hắn bối rối, bấn loạn

nhìn hài quá. Cuối cùng, hắn cũng cắn răng chấp nhận điều kiện của nó.





Nhưng chỉ từ giờ

đến khi thi xong thôi, cô biết chưa?



Nó gật đầu, đắc chí.





Vậy thì học

thôi!



Hắn kéo ghế định ngồi xuống gần nó thì nó bỗng đẩy người hắn ra.





Mệnh lệnh thứ

nhất: Gọi cả Long, Minh, Yến cùng đến học nhóm.



Hắn trợn tròn mắt: “Cái gì? Không được! Tôi

không thích.”



-  Mọi lời tôi nói

đều là mệnh lệnh, nhớ chứ?



Hắn vùng vằng, miễn cưỡng đứng dậy, chạy

sang phòng lấy điện thoại gọi cho Long



Tut…tut…tut….



“A lô… Khang hả?

Gọi tao có việc gì thế? “



“ Mày đang ở đâu đấy? Về nhà học nhóm. “



“ Mày bị ấm đầu à? Tự dưng nghĩ ra trò học nhóm. Tao đang… ở ngoài chợ. Chỉ vì

phục vụ 2 đứa chúng mày mỗi ngày mà tao phả vác khuôn mặt tuyệt đẹp này ra chợ

đây. Có khổ tôi không cơ chứ T_T “



“ Không nói nhiều… Mua nhanh rồi về đê. Gọi luôn hộ tao Yến với thằng Minh nhé!





Hắn tắt cụp máy rồi quẳng xuống giường và

lại lật đật chạy sang phòng nó.





Tôi gọi rồi, vậy

giờ học được chưa?





 Đợi đến đông đủ đã.



Một lúc sau…



Kính

coong…



Khang lật đật chạy ra mở cổng.





Chào cậu! Chúng

tôi vào được chứ? – Yến nói.






Mời vào. – Hắn

đẩy rộng cánh cửa đưa Yến và Minh vào nhà. – Long đâu rồi?





Cậu ta vẫn đang

mua đồ, lát nữa sẽ về. – Minh đáp.



Ba người vừa bước vào nhà thì đã nghe thấy

tiếng phanh xe trước cổng, tiếp đó là tiếng đồ vật lỉnh kỉnh rơi xuống. Họ liền

hớt hải chạy ra. Trời ạ… chàng Long công tử đang vật lộn với đống đồ ăn, giấy

vệ sinh, dầu gội đầu, xà phòng,…





Cậu định mua cho

cả năm đấy à? – Yến thốt lên.





Làm gì có thời

gian mà chăm lo cho 2 đứa kia nên tớ mua dự trữ thôi Yến. – Long đáp lại một

cách khó nhọc, mặt cậu ta phụng phịu, nhăn nhó như quả táo tàu,





Thằng hâm! Mua

nhiều ráng chịu! – Khang vừa nói vừa xách đồ mang vào nhà.



Vì đồ quá nhiều khiến vừa mới bỏ đồ vào  mà tủ lạnh đã chật cứng. Khang đành phải mua

thêm một cái tủ lạnh nữa. Cái thằng Long hâm này, mua gì mà mua nhiều thế cơ

chứ!



Khang chạy lên phòng gọi Vy xuống.





Ê quả chanh! Mau

xuống h…



Khoan! Nó đâu rồi? Hắn ngó quanh ngó quất mà

chẳng thấy nó đâu. Rõ ràng là vừa thấy ngồi bàn học mà giờ đâu mất tiêu. Hay…

nó bị bắt cóc ?! Hắn đột nhiên lo sợ cuống cuồng đi tìm. Hắn ngó xuống gầm bàn,

gầm ghế, kẽ tủ, gầm tủ thậm chí là ngước lên trần nhà -.- Hắn luống cuống chạy

lung tung trong phòng rồi mở tung cánh cửa phòng vệ sinh cũng…





Á á á á!!! Cái

tên biến thái chết bầm này! Có biết tôi đang “đi nặng” không hả?



Nó thét lên kinh hoàng. Tến biến thái! Ai

bảo đột nhiên nó đang đi vệ sinh mà mở toang cánh cửa không chút do dự. Nó ném mạnh

đống giấy vệ sinh vào người hắn. Hắn xấu hổ đóng sầm cửa nhà VS lại. Chỉ tại lo

cho nó quá thôi mà ._.



Nó có bình tĩnh trở lại. Nhưng… khoan! Ném giấy vệ sinh đi rồi thì nó lấy gì mà

kết thúc “chương trình” đây?



“ Xin chúa hãy giúp con T_T Chỉ vì một phút nông nổi mà con đã…”





Thế… cô có cần

cái này nữa không?



Hắn vẫn đứng ngoài cửa chắc sợ nó không có

giấy mà dùng =))



Nó và hắn cùng đỏ mặt, người nóng ran.



-C..c…có – Nó lắp bắp đáp lại.



Cánh cửa lại mở ra lần nữa nhưng nhẹ nhàng

hơn. Hắn vẫn đứng ngoài cửa, tay khẽ đẩy cuộn giấy về sinh rồi rụt lại, đóng

chặt cửa. Hắn cảm thấy  như vừa đi đặt

bom vậy lại còn ngượng vô cùng. Nó với lấy cuộn giấy, thở phào nhẹ nhõm nhưng

mặt nó vẫn đỏ lựng như người say rượu.



Nó bước xuống phòng khách, ngồi cùng mọi

người, lại cắm mặt vào sách chăm chỉ học bài. Nó không muốn bỏ lỡ một giây phút

quý giá nào hết.  Đột nhiên điện thoại

của Khang rung lên…



“A lô… Khang đấy hả? Mẹ đây.”



“ Có việc gì không mẹ? “



“ Mai mẹ với bố sẽ về thăm con. Công việc

bên này cũng tạm ổn rồi. Thế Yến đã khỏe chưa”



“ Cô ấy ổn rồi.”



“Ừ, hẹn gặp con chiều mai.”



Cuộc gọi kết thúc, cả 5 người như nín thở,

không gian im lặng lạ thường. Nó với hắn thì lo bà sẽ không chấp nhận Vy. Minh

với Yến thì lo không biết Yến sẽ thế nào. Còn Long… thấy không khí căng thẳng


quá nên cũng thấy căng theo -.-



Khang chợt đứng dậy, lên tiếng:





Hôm nay học đến

đây thôi!



Minh và Yến cũng đứng dậy theo.





Ừ. Vậy chúng tôi

về trước. Tạm biệt các cậu.





Hai người ở lại

ăn cơm đã. Nhiều đồ quá ăn không hết T_T – Long níu lại.



Yến và Minh vẫn

chối từ và chào mọi người. Cả hai bước ra khỏi cổng.



Vy thì thầm với Khang:





Này hình như Yến

có cảm tình với Minh hay sao ấy!





Cái gì? Cậu ta

mê tôi cơ mà.





Hâm! Vậy tôi là

gì của cậu chứ?



Vy gắt lên khiến cả Long cũng nghe thấy. Cậu

bụm miệng cười, Vy liếc ánh mắt sắc lẻm về phía cậu nhóc khiến Long sợ hãi như

một con cún rồi lủi thủi vào bếp.



Khang khẽ nhếch miệng, kéo Vy lại sát mình:





Cậu là Gấu

trắng- cô dâu tương lai của tôi.



Vy đơ người. Dù hắn và nó đã xác nhận tình

cảm với nhau nhưng nó vẫn không thể nào hết ngượng ngùng, bối rối. Từ khi Khang

và Vy biết trước mình từng thân thiết lại càng cảm thấy tò mò về quá khứ trước kia.

Ngay từ lần gặp ở nhà hàng dường như cả 2 ông bố muốn che dấu điều gì đó cả chứng

sợ bóng tối và những mảng kí ức đột nhiên ùa về khi nó bị nhỏ Kiều Trang bắt nhốt

ở nhà kho khiến nó cũng cảm thấy hình như có điều gì đó hơi lạ lùng. Không lẽ… trước

hắn và nó từng đối mặt với chuyện nào đó kinh khủng lắm khiến 2 người quên một đi phần kí ức hồi

còn nhỏ?



Hai ánh mắt bất giác nhìn nhau. Vy đẩy Khang ra, chạy vụt lên phòng. Khang thở

dài… Không lẽ Vy cũng có suy nghĩ giống hắn?



Minh và Yến rẽ vào một quán café nhỏ ven

đường. Minh ngồi xuống ghế, cậu hỏi nhỏ:





Có vẻ chưa ai

biết tình trạng tập đoàn nhà cậu thế nào ngoài gia đình cậu và tôi?





Có lẽ vậy… Vì bố

mẹ tôi không muốn để lộ ra ngoài nên đã cố gắng để cứu vớt dù biết sẽ phá sản

vào bất cứ lúc nào.





Mẹ Khang sắp về

nước rồi, cậu định thế nào?





Tôi phân vân

lắm! Nhưng có lẽ… Tôi sẽ nói sự thật với bà ấy dù kết quả có thế nào chăng nữa, tôi sẽ cố gắng đón nhận lấy nó…