Cô Nhóc Kia, Hình Như Anh Đã Yêu Em Mất Rồi

Chương 6: Bạn mới- Một phút ngẫu hứng bên Piano




Sau khi tạm biệt chị Hellen, cô mở cửa bước vô lớp, đưa mắt nhìn xung quanh lớp học, thật ra mang tiếng là lớp học nhưng cô thấy giống cái hội trường thì hơn, đến cái lớp cũng to, mà hình như mọi người hầu như đã đến đông đủ, cô lẳng lặng đi đến một cái bàn trống được đặt gần cửa sổ mà ngồi xuống. Trong lớp này ngoài trừ cô còn có 2 người bạn Châu Á khác, thật trùng hợp một người ngồi trước cô, còn một người ngồi bên phải. Thấy cô vừa đi đến đằng sau mình, cô bạn người Trung Quốc liền quay xuống bắt chuyện:

''Chào bạn, chúng ta có thể kết bạn không?'' Bonus thêm một nụ cười thân thiện.

Cô nhìn người bạn mới quay xuống bắt chuyện với mình, cô ấy rất xinh, xinh một cách cá tính với mái tóc bob, cùng với kiểu trang điểm đậm nhưng không làm lu mờ đi vẻ đẹp tự nhiên vốn có mà lại tôn lên vẻ sắc sảo trên khuôn mặt, đúng thật là hình mẫu soái tỷ của Trung Quốc nha.

''Tất nhiên là được rồi, tớ tên Elysa, đến từ Việt Nam'' Cô nở một nụ cười được cho là nụ cười thương hiệu Bảo Tiên

''Mình là Sunny, cậu cứ gọi mình là Sun là được, mình đến từ Trung Quốc'' Sunny nói rồi nhìn qua cô bạn ngồi bên phải cô nói ''Còn đó là Julia, đến từ Hàn Quốc, thật là trùng hợp tụi mình lại ngồi gần nha''

Nghe vậy cô hào hứng quay qua cô bạn Hàn Quốc kia chào ''Chào Julia''. giờ cô mới quan sát, nếu Sun mang một vẻ đẹp cá tính thì Julia lại mang một vẻ đẹp dịu dàng, trầm ổn và trưởng thành, thế quái nào trường này ai cũng đẹp hết vậy. Hầy.....

''Chào Ely'' Julia cũng cười thân thiện đáp lại

Thật ra Bảo Tiên cũng không phải dạng dễ thân cận với người khác khi chỉ mới lần đầu gặp mặt nhưng cô nghĩ, khi cô qua đây học tập cô cần có bạn bè, cần cởi mở hơn, hơn nữa những người bạn này rất thân thiện, lại bày tỏ muốn kết bạn với cô, cô cũng rất vui vẻ để dần đón nhận những mối quan hệ mới này.

Các cô vui vẻ nói chuyện một lúc rồi giáo viên đi vào, đó là một cô giáo người Mỹ nhìn rất trẻ, dáng vẻ cũng rất thân thiện, cô đứng trên bục chỉnh lại micro rồi cất giọng:

''Xin chào các em, những tài năng trẻ, chào mừng các em đến với học viện Avila danh giá, đặc biệt đến với khoa thiết kế thời trang của chúng ta....................''

Chủ yếu sáng hôm nay cô triển khai những điều cần biết, rồi điểm danh từng người, nhưng khi đến lượt Bảo Tiên đứng lên, cô giáo lại nhìn cô vẻ ngạc nhiên, hội trường cũng bắt đầu nhốn nháo:

''Cô gái này đã 18 rồi à, sao lại thấy bé bỏng vậy chứ''

''Không ngờ lớp ta lại có cô gái đáng yêu như vậy''

''Nhìn cái má phúng phính kia kìa''

Thế là một đàn quạ bay ngang qua đầu cô, ai có thể nói cô biết chuyện gì đang xảy ra được không, bộ ở đây ưa thích những hình mẫu đáng yêu như lolita sao. Quả thật là vậy, ở đây đa phần là những cô gái body chuẩn sexy quyến rũ, để tìm được những cô gái có vẻ ngoài đặc biệt đáng yêu như vậy thật không dễ nha...

- ------------------------------------------------------

Kết thúc buổi gặp mặt, cô ra khỏi lớp cùng với Julia và Sun, Julia ngay sau đó nói bận việc nên đã về trước, còn mỗi cô và Sun đang đi dọc trên hành lang.Sau một buổi nói chuyện bọn cô đã thân thiết hơn rất nhiều.

''Ely này, tóc này của cậu là tự nhiên sao'' Sun cao hơn nửa cái đầu, tay cầm những lọn tóc xoăn của cô thắc mắc hỏi

''ừ, tớ sinh ra tóc đã xoăn tít rồi, nhìn cũng đặc biệt nên tớ cũng không đi duỗi lại'' Ba mẹ sinh sao thì để vậy đi

''Đúng rồi, đây là 1 điểm đặc biệt của cậu, cậu đáng yêu như thế này cũng một phần nhờ mái tóc xoăn này đấy, nên cứ để vậy đi''

''Hừm.... Tớ thấy ngoại hình tớ chẳng có gì đặc biệt cả, mông không to, ngực thì cũng chả bự, thân hình lại không quyến rũ, nhan sắc không nổi bật,...'' Cô quả thật nghĩ như vậy nha

''Thôi nào bảo bối, đó là những điều cậu nghĩ thôi, những cô gái thuộc dạng cậu nói như mông to, ngực bự, thân hình quyến rũ như cậu nói bên đây không thiếu đâu, chỉ có những tiểu lolita như cậu mới thuộc hàng hiếm, mà hàng hiếm thì.... sẽ bị chú ý thôi'' Cái con bé này, có cần tự ti về mình thế không chứ.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà xe, cô đành nói tạm biệt với Sun. Chị Bella nói khi về sẽ tới rước cô nhưng phải tầm 1 tiếng hơn nữa mới đến được nên cô đành lang thang quanh trường coi còn có điều gì thú vị không. Trường to thế này cô còn chưa đi hết đâu.

Bảo Tiên men theo lối bãi để xe mà đi ngược lại, xem nào, hồi sáng cô còn chưa đi bên này đâu, chẳng mấy chốc cô đã đi đến một dãy nhà to hơn hẳn những dãy nhà còn lại, nhưng điều cô chú ý hơn là bên trong dãy nhà có một phòng học để toàn dụng cụ âm nhạc, cửa lại đang mở. Thế là cô mon men bước vào. Thật nhiều loại nhạc cụ được để gọn gàng ngăn nắp, nhưng làm cô để ý hơn cả là cây đàn piano to màu trắng được đặt chính giữa trông rất nổi bật.

Nhìn đến nó cô lại muốn chơi một ca khúc nào đó, nghĩ là làm, cô đi tới ngồi xuống rồi đưa những ngón tay thả nhà trên phím đàn tạo thành ca khúc ''Bản tình ca đầu tiên''. Tiếng đàn cô trong trẻo nhẹ nhàng như say như mê, rồi giọng hát ngọt ngào vang lên:

''Ngày không anh không lung linh nắng trên con đường

Dòng người lướt qua riêng em ngẩn ngơ miên man

Và em hỡi có biết tim em vấn vương bóng hình đợi mong

Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên anh

Vì ngại anh hững hờ hay vì sợ làm anh xốn xang

Ngày không anh quán vắng không vang tiếng đàn

Ngày không anh sắc thắm hoa phai nhạt màu

Nhớ anh anh nơi chốn nào anh mênh mang nỗi nhớ không nguôi

Lòng em khát khao sẽ chia buồn vui cùng anh......''

Cô cứ mải mê đàn hát, vô tư chìm trong cảm xúc bản thân mà không biết từ nãy giờ có một người đang lẳng lặng quan sát tất cả, còn có những chiếc máy quay được đặt trong phòng ghi lại tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ này.