Sáng hôm sau, nó gọi Thư đến nhà, cả 2 ở phòng khách ăn uống nói cười vui vẻ, nó chợt im lặng "Sao thế chị?"
"Em...có zì muốn nói với chị ko?" Thư bất ngờ làm rơi cả cái nĩa trên tay "Chị...chị nói zì...zậy?"
Nó nghiêm túc nhìn thẳng mắt Thư "Em đừng zấu nữa, chị biết hết rồi,
chuyện đó...em đã bị tổn thương rất nhiều rồi, zậy sao em lại...ko chịu
nói ra cho ko khó chịu nữa?"
Thư cười khẩy "Khó chịu tổn thương em đã quen rồi, có nói cũng như ko nói mà thôi, chả ích zì. Zờ em đã
biết...chị căm hận bà ấy như thế nào rồi, em cũng có cảm giác zống chị"
"Zậy tại sao còn nói giúp cho bà ta?"
Mắt Thư rưng rưng "Tại sao à? Zì bà ta ép em làm thế, nếu như em ko làm,
chuyện đó...bà ta sẽ nói ra hết tất cả, lúc đó...em làm sao?"
Nó
lạnh lùng "Ngốc! Gia đình bà ta chắc chắn ko muốn bẽ mặt, nếu em ko làm, chị chắc chắn bà ta ko dám tiết lộ nó ra, tất cả vì danh tiếng"
"Đúng là như zậy, nhưng bà ta còn nhiều cách lắm, ví dụ như...hành hạ, khi em còn nhỏ, lúc em khóc mà ko chịu nín thì bà ta đã trói tay chân em lại
và để trong bồn nước rồi khóa cửa lại, chị nghĩ sao?"
"Chị..."
Reng...Reng...Reng...
"Alô?"
[Tuyết Nhi, con vào phòng, xem trong ngăn tủ của Ba có cái phong bì màu xanh dương ko?]
"Ba đợi con tí, đợi chị tí"
Nó chạy vào phòng lục hết ngăn này qua ngăn khác nhưng ko có phong bì nào cả "Ko có Ba ơi"
[Chết rồi, mất thật rồi]
"Có chuyện zì hả Ba? Sao Ba lo lắng zậy?"
[Cái phong bì đó để Ba dự họp vào hôm na, nó rất quan trọng, zờ nó mất thì
gia đình ta có thể mất trắng đó con gái, Ba đầu tư tất cả vào nó]
Nó nhíu mày "Ba bỏ zì trong đó zậy?"
Tít...Tít...Tít...
"Ba! Trời đất, thật là"
Mẹ nó mở cửa zô "Zì zậy con?"
Nó lục tủ "Ba gọi bảo con tìm cái phong bì màu xanh, nhưng ko có, Ba nói
nếu mất cái đó thì nhà ta mất trắng, quan trọng lắm hả Mẹ?"
Mẹ nó
lo lắng "Chết rồi, hôm nay Ba con họp, nếu như ko có thì coi như mảnh
đất đó sẽ lọt vào tay người khác, lúc đó thì coi như công ty phá sản.
Gia đình mình đặt hết tiền tài vào nó đó con à"
"Cái zì? Ôi trời, Mẹ...Mẹ tìm ở đây đi, con ra ngoài tìm"
Nó chạy ra ngòa, để điện thoại lên bàn rồi bắt đầu lục, Thư đặt ly trà xuống đi lại "Zì zậy chị?"
Nó dán mắt vào tìm "Chị tìm phong bì màu xanh, nó rất quan trọng, em cứ ngồi đó chơi đi"
Thư ngồi xuống tìm phụ nó "Để em tìm phụ chị"
Nó cười "Cảm ơn em, mời em đến chơi mà còn bắt em tìm phụ chị"
"Ko có zì mà, em tự nguyện thôi" Thư đáp
.
.
.
Sau mấy tiếng lục tìm, cuối cùng...ko tìm ra, nó tức đến uống nước cũng sặc "Tức ơi là tức, tìm hết cái nhà cũng ko thấy"
"Hay là bác trai để đâu rồi quên?"
Bà lắc đầu "Ko đâu, ông ấy ko lú lẩn như zậy"
Nó lấy điện thoại thì thấy 1 tin nhắn, nómở ra, đó là tin nhắn của Ba nó,
Ba nó gửi hình phong bì đó cho nó "Cái này là phong bì ạ?" - nó đưa cho
Mẹ
Bà cầm lấy xem "Phải, chính nó"
Nó lấy điện thoại, Thư nhìn qua xem thì mắt mở to "Phong bì này..."
"Cái zì?" - nó
Thư lấy điện thoại nó "Cái này em thấy qua rồi, nó zống như phong bì của Ba em zậy. Ba? Ko lẽ nào Ba lấy sao?"
"Chắc trùng thôi con à"
Nó nghiêm túc "Trong phong bì Ba chị có sấp giấy tờ và 1 con dấu, mà chị nhớ em nói là Ba em về Mĩ mà?"