Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 92: Nốt nhạc thứ 92




"Chúng ta là chị em cùng Mẹ khác Cha đúng chứ?"

Cả 2 mắt đối mắt, nó im lặng khá lâu mới lên tiếng "Thư nghĩ sao?"

"Sự thật là zậy, chị có thấy lạ ko? Chị vừa đến Mỹ thì chúng ta quen nhau và trở thành bạn, và bây zờ là...chị em, đúng ko?

Nó cười "Phải làm sao khi ông trời đã sắp xếp như thế dù ta ko muốn?"

"Chị ko muốn điều zì?"

Nó nhìn Thư ánh mắt buồn, tức zận "Tôi...ko muốn điều zì à? Rất nhìu, tôi ko muốn bà ta bỏ gia đình tôi, như thế bà tôi ko chết, Ba tôi cũng ko bỏ tôi và đám cưới của tôi đã ko thành ra như zầy, tất cả chỉ zì 1 người. Chính là Mẹ cô! Bà ấy làm cuộc sống tôi bị đảo lộn, mọi người đang dần xa tôi, bỏ tôi, lần này bà ấy lại muốn giết ai đây?"

"Ko đâu, chị đừng nghĩ Mẹ như thế, dù sao bà ấy cũng là Mẹ của chúng mà"

Nó cười khẩy "Nếu bà ấy là Mẹ tôi thì đã ko bỏ gia đình này, ko zì vinh quang tiền tài mà đi, mà chia cắt Ba con tôi"

Thư giải thíhc "Chị à, hãy nghĩ về mặt khác, Mẹ đã sinh ra chúng...."

"Dù bà ta có sinh tôi ra nhưng Mẹ Lục mới là người nuôi tôi lớn, cho tôi mọi thứ, luôn bảo bọc chăm sóc tôi, bà ấy có ko? Một lần cũng ko"

Thư im lặng, để lại hộp bánh trên bàn rồi đứng lên "Em về đây, rảnh em sẽ ghé"

Cô mở cửa đi, hình như Thư đã khóc, mik có quá đáng lắm ko? Sao lại nói như zậy với cô ấy chứ? Thật là chả biết mik như thế nào, nó mở hộp bánh ra, trông nó thật ngon.

Trong hộp còn có 1 mảnh giấy, nó mở ra chăm chú đọc "Tuyết Nhi, em biết Mẹ đã có lỗi với Ba chị và chị, em thay mặt bà xin lỗi chị, thật sự em rất thương Mẹ, em ko muốn ai ghét bà cả, dù sao chúng ta cũng là chị em mà. Chị biết ko, Khánh Thư là Mẹ đặt nhằm cho chị em mik, chị là Khánh Ly còn em là Khánh Thư, Mẹ nói với em là em có 1 người chị nữa, chị ấy tên Khánh Ly, chính là chị đó. Mẹ hằng ngày ngồi cầm bức ảnh hồi còn bé xíu của chị, môi luôn mỉm cười và luôn cầu chúc cho chị, Mẹ thật sự rất thương chị chứ ko phải như chị nghĩ đâu. Có lần Mẹ đã đề nghị Ba là hãy tìm chị và nhận chị về chăm sóc để bù đắp cho những lỗi lầm của bà, em còn nhớ như in cái ngày đó, ngày đó chính là ngày mà Ba đánh Mẹ nhưng bà luôn xin ông để đem chị về chăm sóc nhưng Ba vẫn ko chịu. Lúc đó thật sự em rất ghét chị, em cứ nghĩ vì chị àm Ba Mẹ cãi nhau đánh nhau, nhưng mà Mẹ lại nói với em là đừng ghét chị con, hãy ghét Mẹ đây, vì Mẹ chính là người có lỗi, Mẹ đã bỏ rơi con bé, là Mẹ đã sai. Con đừng ghét chị con. Em mong khi chị đọc những lời em viết, chị sẽ hiểu Mẹ thương chị nhường nào. Mong chị tha lỗi. Tái bút. Em gái của chị, Khánh Thư"

Nó gói hộp bánh lại rồi mở cửa chạy nhanh đi tìm Thư, Thư đang bước đi trên con đường vắng ko bóng người, vẻ mặt ko mấy vui vẻ "Phải làm sao đây? Chị ấy chắc buồn lắm zậy mà mik lại ko những ko an ủi mà còn....hưmmm *thở dài*"

Bỗng dưng có 1 đám côn đồ đi lại, Thư tránh qua thì bọn chúng lại tránh qua, cứ tránh qua tránh lại cuối cùng Thư cũng nổi quạu "Zờ sao? TRánh ra cho tôi đi chứ"

Thằng 1 vuốt má Thư "Dễ thương mà sao nóng tính thế?"

"Kệ tôi, tránh ra cho tôi đi, lẹ lên"

"Ko tránh!" Bọn chúng bao quanh Thư, Thư bắt đầu hơi sợ "Mấy người....tôi...la lên đó. CỨU, CỨU TÔI ZỚI"

Thằng 2 bóp mỏ Thư "Im! Khôn hồn thì làm cho tụi tao zui, ko là chết nha mày"

Thằng 3 cười gian "Tốt nhất là khiến cho tụi tao vừa ý, lên giường zới tụi tao, ko là...ko còn lối zề nha cô em"

Thư đạp thằng 2 ra "Còn lâu, mấy người nghĩ mik có đủ tư cách để đụng vào thân thể tôi sao? Nằm mơ đi"

Thư bị mấy thằng đứng sau giữ lại, thằng 2 tát Thư 1 cái rõ đau "Mày câm ngay cho tao, tụi tao có dư tư cách để đụng vào mày đó. Chơi tụi bây"

"KO KOOOOOOOOO"

Bốp...Bụp...Rầm...Bụp...

Anh ta đánh thằng 1 2 3 nằm dẹp lép, Thư thừa cơ hội đạp dộng cho mấy thằng sau 1 cái rồi chạy qua Minh Lâm, tụi nó đứng zậy cùng đánh nhau zới anh ta nhưng bị tơi bời hoa lá, nó thấy liền chạy đến lo lắng "Ko sao chứ Thư?"

Cô lắc đầu "Em ko sao, may là Minh Lâm tới kịp nếu ko thì..."

Nó ôm Thư vào lòng "May là em ko sao, nếu ko chị sẽ có lỗi lắm, từ zờ đừng đi đường vắng nữa"

Thư ko tin vào tai mik "Chị...gọi em là zì? Chị...nhận em sao? Chị ko ghét em sao?"

Nó thả Thư ra "Chị ko ghét em, em gái của chị"

Nó và Thư đã rơi nước mắt, trong khi đó thì anh ta đã khiến cho bọn đó chạy thừa sống thiếu chết và đứng xem cảnh tình cảm chị em của họ rồi rảnh quá đứng vỗ tay luôn. Thư lau nước mắt quay sang "Cảm ơn anh, thành thật cảm ơn anh nhiều lắm"

Anh ta lạnh lùng "Ko có zì"

Nó đi lại cúi đầu "Cảm ơn đã cứu em gái tôi"

Anh ta liếc nhìn nó 1 cái, thọc tay vào túi rồi bỏ đi, Thư nhìn vẻ mặt họ mà cũng thấy kì "Sao zậy ạ? Hai người...có hiềm khích hả?"

Nó cười "Ko có, mik về thôi"

Thư khựng lại "Thật ạ? Chúng ta đi thôi, Ba em về Mỹ mấy ngày nữa mới zề đây, chúng ta qua chơi với Mẹ, chắc chắn bà sẽ zui lắm" Cô vui hẳn lên, mặt nó thì lại chìm xuống nhưng vì ko muốn cô buồn nên đành đồng ý

Nó khoác vai Thư "Đk, chúng ta về nhà chị lấy bánh và chị thay đồ rồi tới hen"

Thư cười tít mắt gật đầu, cả 2 cùng nhau về nhà nó.