Hắn chở nó về nhà thì gặp Minh Lâm đang đứng trước cửa.
- Anh là ai zậy? Sao đứng trước nhà tui?
Hắn cười với nó :
- Đó là Minh Lâm, anh của Thy.
Nó gật đầu, anh ta nắm tay nó:
- Anh là Minh Lâm, chồng của em đây Nhi.
Nó nhăn mặt gỡ tay anh ta ra :
- Cái zì mà chồng chứ? Tui ko quen anh, buông ra đi.
Minh Lâm nắm chặt hơn:
- Anh chính là chồng em.
- A đau.
Hắn thấy như zầy liền xô anh ta, tay nó đã in vết đỏ, hắn cáu:
- Sao anh lại nắm tay Tuyết Nhi mạnh như thế chứ? Có biết cô ấy đau lắm ko?
Nó nổi nóng:
- Đúng thế đó, mik zô nhà thôi Thiên Vũ.
Anh ta chặn lại :
- Sao trong lòng em chỉ có Thiên Vũ? Sao ko có hình bóng anh? Tại sao hả?
Nó tức zận:
- 1 là anh tránh ra cho tôi với Thiên Vũ zô, 2...tôi sẽ đi luôn ko về nữa.
Anh ta nhìn nó rồi từ từ bước đi, thật sự trong lòng nó chỉ có hình bóng của hắn dù có chuyện zì đi nữa.
Nó vui vẻ ngồi xuống:
- Anh ngồi đi.
Hắn tò mò:
- Tuyết Nhi à, hồi nãy em nói nếu như Minh Lâm ko đi thì em đi luôn ko zề nữa, nếu anh ta ko đi thì em làm sao? Đi luôn à?
Nó cười:
- Thì...em nói chơi thôi, nhưng nếu anh ta ko đi thì em tin anh sẽ có chỗ cho em ở tạm đúng ko?
Hắn nhíu mày :
- Anh làm zì có chỗ ở tạm?
Nó cầm ly nước:
- Thì khách sạn này.
Hắn nham hiểm :
- Ý em là...
- Ko phải ý đó, ý em là anh mướn khách sạn cho em ở tạm chứ ko phải như anh nghĩ đâu.
- Anh trả tiền luôn à?
- Cái đó thì...tùy lòng hảo tâm.
Nó với hắn cười vui vẻ, Mẹ nó trong phòng bước ra:
- Con gái nói zì mà vui thế?
Hắn mách lẻo :
- Tuyết Nhi bảo là muốn ở khách sạn.
Mẹ nó bất ngờ:
- Sao con lại muốn ở khách sạn?
Nó nhăn mặt:
- Ani Mẹ à, sao lại hùa theo anh ấy zậy?
Mẹ nó và hắn cười, nó xụ mặt thì bỗng nhớ đến Ba ruột nó :
- Mẹ à, cái bác cao cao ốm ốm mà hay rửa xe ở đây đâu rồi?
- Ah Ba ruột con đã đi với Ba con rồi.
Nó lơ ngơ:
- Cái zì mà Ba ruột con đi zới Ba con chứ?
- Tức là hồi đó Ba ruột em đưa em cho Ba Lục nuôi, vì có lí do chứ ko phải là Ba ghét em đâu.
Nó vẫn chưa hiểu:
- Thế sao ông ấy lại...rửa xe ở đây?
Mẹ nó tường tận:
- Hồi đó vì có người muốn giết Ba ruột con nên ông ấy đã nhờ chúng ta
nuôi nấng con, vì muốn bên con nên ông ấy mới là tài xế của nhà này, con cũng đã nhận lại Ba ruột mik.
Nó gật đầu:
- Thế con phải phân biệt họ qua tên rồi.
Hắn thắc mắc:
- Là sao?
Nó cười:
- Em là Lục Tuyết Nhi phải ko?
Cả 2 gật đầu, nó tiếp tục:
- Thế thì Ba nuôi em gọi là Ba Lục. Em tên thật là Trần Khánh Ly đúng ko?
Cả 2 gật đầu, nó tiếp tục:
- Thế Ba ruột em gọi là Ba Trần.
Mẹ nó cười:
- Bảo bối à, con phải nhớ lại nghe chưa.
Nó cười gật đầu, Hương từ dưới chạy lên, trên tay cầm điện thoại:
- Bà chủ, ông chủ gọi.
Mẹ nó cầm lấy:
- Alô, có chuyện zì zậy ông?
- Bà ơi, Ba ruột của Tuyết Nhi....bị tai nạn, đến bệnh viện ngay đi.
- Đk đk đk. Tuyết Nhi, Ba ruột con bị tai nạn rồi.
Nó ko tin vào tai mik :
- Zì cơ? Mẹ nói zì?
- Ba con bị tai nạn rồi.
Nó nghe xong liền vội vàng chạy đi, hắn và Mẹ nó cũng cấp tốc đến bệnh viện.
Nó chạy như bay lại chỗ phòng cấp cứu, Ba Lục cũng có ở đó:
- Ba con sao rồi? Ba nói đi.
- Ông ấy cùng với Ba đi đến công ty, trên đường có chiếc xe tải bị lạc
tay đụng vào xe, Ba con bị thương ở đầu, chảy máu rất nhìu.
Nước mắt nó thi nhau chảy xuống, hắn, Mẹ nó và Ba Lục ngồi ghế đợi. Bác sĩ đi ra nó liền chạy lại :
- Bác sĩ, Ba tôi sao rồi?
- Bệnh nhân mất máu quá nhiều, trừ khi có kì tích nếu ko thì...mọi người hãy gặp bệnh nhân lần cuối.
Nó như suy sụp, bước vào trong, nó ngồi bên giường bệnh khóc:
- Ba ơi, Ba tỉnh lại đi, đừng bỏ con mà. Chúng ta chỉ mới nhận lại nhau
thôi mà, sao Ba nhẫn tâm bỏ con, Ba tỉnh lại đi. Ba còn nhớ ko? Ba đã
cùng con cắt bánh kem vào hôm sinh nhật 5 tuổi, Ba còn tặng con sợi lắc
tay, Ba có nhớ ko?