Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 124: Nốt nhạc thứ 124




Ngọc Anh và nhỏ đang đứng nói chuyện với nhau, gương mặt nhỏ lạnh như băng.

" Tôi...muốn cô..xử con nhỏ Tuyết Nhi đó, cô ta chỉ mới về đây không lâu đã dám phá kế hoạch của tôi, đúng là đáng ghét mà. "

Ngọc Anh cười khẩy * Cô ta thật đúng là ngu ngốc, mình sẽ nhân cơ hội này giết hết tụi nó, để xem các người cầu xin như thế nào "

Thấy cô ta không trả lời, nhỏ xoay qua vẻ mặt khó chịu " Cô bị điếc à? Sao không trả lời? "

" Được rồi, tôi sẽ cố gắng, trong ngày mai cô sẽ không gặp được cô ta đâu "

" Tốt nhất nói phải làm được, tôi chờ tin tốt của cô "

Nói xong nhỏ bước đi, còn lại Ngọc Anh âm mưu tính kế. Hiện giờ Minh Lâm đang ngồi làm việc trong phòng, với tư cách là Chủ Tịch trong công ty, anh ta phải cố gắng để công ty ngày lên cao.

" Khụ...khụ...khụ... "

Dạo gần đây anh ta ho rất nhiều, bàn tay bây giờ đã dính máu, anh ta liền đi vô nhà vệ sinh rửa hết máu, ngước nhìn mình trong gương, anh ta thở dài mệt mỏi nhớ về 2 tháng trước.

Trong lúc ngồi làm việc anh ta cũng ho như vậy, cũng dính máu như vậy, khi đến khám bác sĩ mới biết mình đã bị...ung thư. Chuyện này chỉ có anh ta biết, vì không muốn mọi người lo lắng nên giấu hết mà ôm một mình, à không, có một người biết nữa là Alice, từ đó cô luôn quan tâm đến anh và tứ từ nảy sinh tình cảm nhưng thật vuồn, Minh Lâm chỉ xem cô là bạn.

" Anh lại ho nữa sao? Em nghĩ anh nên nói cho mọi người biết, rồi chúng ta sang Mỹ trị bệnh, được không? "

" Em thu xếp cho anh, chúng ta sẽ đi trong thời gian sớm nhất "

" Được "

Trong phòng nó giờ yên ắng vô cùng, 4 con mắt nhìn nhau chăm chăm không nói một lời, thật đáng sợ.

" Anh/em... " - Nó với hắn nói cùng lúc " Anh/em nói trước đi "

" Em nói trước đi "

" Anh thật sự không nhớ chuyện gì khi mình mất trí nhớ sao? " - Nó thăm dò

Hắn lắc đầu " Không hề nhớ, anh chỉ nhớ...lúc anh bị bắn đến lúc này, chỉ là không nhớ lúc anh mất trí nhớ "

Nó khó hiểu nhìn hắn " Ý anh là...không nhớ kí ức lúc anh mất trí sao? "

" Đúng vậy "

" Ồ...kì à nha "

Reng...reng...reng...

" Alô, Lục Tuyết Nhi nghe "

[Thưa cô chủ, tôi mới điều tra được ở chỗ cô có gián điệp]

" Gián điệp?? Là ai? "

[Tôi không rõ, nhưng theo thông tin cho thấy dạo gần đây cô Hoàng Phương Thy thường gặp người tên Ngọc Anh, cô ta là người của nhà họ Triệu, trong đó có cả cậu Khải Minh]

" Được, cảm ơn rất nhiều "

" Ai gọi cho em vậy? "

" Em đã cho người điều tra, họ nói chúng ta có gián điệp, dạo gần đây phát hiện Thy thường liên lạc với Ngọc Anh, nghe nói cô ta là người của nhà họ Triệu, cả Khải Minh cũng có trong đó "

" Ô cái chuyện này rắc rối à nha, anh nghĩ em nên ra ngoài cẩn thận, để ý trước sau, lỡ ai biết đâu họ làm gì em thì sao? " - Hắn lo lắng

Nó cười " Em biết mà "

Tối đến, ông chủ gọi nó qua kiểm tra những mẫu thiết kế mới thật cẩn thận bởi đó là sản phẩm của người mới vào.

" Chỗ này cô nên cho thêm điểm nhấn vào để không thấy rời rạc và thiếu, còn mẫu này quá nhiều phụ kiện kèm theo, rất rối, còn lại đều oke "

" Dạ tôi biết rồi, cảm ơn chị "

" Không có gì nữa tôi về nhé, tạm biệt "

Nó đi trên con đường, ánh mắt xa xăm nhìn về bầu trời đầy sao.

" Thật sự Thy là gián điệp sao? Tại sao vậy? "

Chiếc xe hơi dừng lại ở chỗ nó, hai tên áo đen nhanh chóng bước xuống bắt nó lên xe rồi phóng đi, chiếc xe chở nó vào một kho chứa đồ, đưa nó xuống rồi trói nó lại.

Nó dần mở mắt ra, trước mắt nó toàn thùng với thùng chồng chất lên nhau, đầu nó cứ quay như chong chóng khiến nó hoa mắt rồi xỉu mất.