Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 121: Nốt nhạc thứ 121




Nó uể oải nằm dài ra giường, tụi nhỏ cũng đã ngủ mất rồi, điện thoại reng lên tin nhắn của anh ta.

" Em về đó ổn chứ? Anh còn bận chút việc, có lẽ sẽ về muộn "

Nó quăng điện thoại lên bàn " Làm như mình là con nít vậy, mình về Việt Nam không ổn thì sao? Có liên quan đến anh ta đâu chứ, kì thật "

Nằm xuống nhắm mắt lại nhưng nó vẫn không thể nào ngủ được, hình bóng nhỏ với hắn cứ hiện trong đầu nó, làm sao đây? Nó ngồi dậy thở dài mở cửa đi ra khỏi phòng thì gặp Tú Tuệ.

" Em đi đâu vậy? "

Nó cười " Em không ngủ được, đi dạo tí thôi, chị vô trông Hạo Tâm giúp em, em sẽ về ngay "

" Được, đừng đi xa quá "

Nó đi vòng vòng hồ bơi, trong buổi tối chỉ nghe được tiếng thở dài, buồn bã. Nó ngồi đó tự nói tự đối thoại một mình, rồi có mấy người nước ngoài đi lại, có vẻ biết đến tên tuổi của nó, chắc cũng là fan hâm mộ.

" Xin chào, cô là Anna, nhà thiết kế phải không?? "

Nó cười " Phải "

" Tôi rất hâm mộ cô, các mẫu cô thiết kế tôi đều rất thích, chúng ta có thể nói chuyện 1 lát được chứ? "

" Vâng, dĩ nhiên "

-----

Khánh Du đến phòng nó tìm thì không thấy ai cả, sang phòng Tú Tuệ hỏi thì mới biết nó ra ngoài, chắc có chuyện gì gấp lắm nên mới quấn lên vầy nè, đi tìm thì chả thấy nó đâu nhưng lại gặp nhỏ.

" Anh tìm ai vậy? "

Khánh Du làm lơ nhỏ quay sang hỏi tiếp tân.

" Cô có thấy Lục Tuyết Nhi không? "

" Tôi thấy cô ấy đi về hướng khu rừng, khu rừng đó từng có nhiều người bị mất tích ở đó, khu rừng rất nguy hiểm "

" CÁi gì?? " - Khánh Du bắt đầu cuốn lên, lật đật chạy lên gõ cửa từng phòng nhờ trợ giúp (Những người đi chung với mình). Tất cả nghe xong cũng quấn cả lên trừ nhỏ.

" Sao mọi người quấn lên thế? Có gì đâu mà thấy ghê vậy? Cô ta lớn rồi, tự lo cho mình được mà "

Hắn bắt đầu cáu " Em nghĩ gì thế? Vậy mà cũng nói được à? Chúng ta cùng nhau đi tìm Tuyết Nhi thôi "

" Anh...đợi em, Thiên Vũ! "

Cả đám đi tìm nó, trời đổ mưa xuống nhưng vẫn đi tìm, tìm cả buổi trời vẫn không thấy đâu đành về lại khách sạn xem thử.

Hắn thất vọng " Vẫn chưa thấy cô ấy "

Nhỏ phát bực khi thấy ai cũng lo lắng cho nó mà chả ngó ngàng tới nhỏ, từ đằng xa nó vui vẻ đi cùng mấy người nước ngoài về khách sạn, hắn thấy nó như bắt được vàng liền chạy lại nắm chặt tay nó.

" Cô đây rồi, có sao không? Cô đi đâu vậy? Hả? "

" Ừ thì tôi đi uống cafe với họ, họ rất thích những mẫu thời trang mà tôi thiết kế đó "

Hắn thở phù nhẹ nhõm " May quá, lần sau đừng đi mà không nói ai một tiếng, tất cả lo cho cô lắm biết không "

Nó hơi vui trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình thường " Được, tôi biết rồi, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng, giờ tôi không sao rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi "

Nhỏ trước khi đi còn liếc mắt nói nó 1 câu " Lần sau đừng khiến người ta mắc công đi tìm, phiền chết "

Tất cả lên phòng hết, vẫn còn Khánh Du đứng đó, vẻ mặt như muốn nói điều gì.

" Anh có gì muốn nói sao? "

Cả 2 đi ra hồ bơi " Tuyết Nhi, chuyện Thiên Vũ mất trí nhớ.... "

" Em ổn mà, không sao đâu, em sẽ giúp anh ấy nhớ lại, lúc đó tùy anh ấy chọn "

Khánh Du vỗ vai nó " Em gái, anh sẽ giúp em, nhưng em nên nhớ, em và Thiên Vũ đã kí giấy kết hôn, cả 2 đứa đã là vợ chồng "

Nó cười " Không sao, em sẽ để anh ấy chọn, em không ép, chỉ là trong khoảng thời gian này sẽ khó khăn bởi vì họ luôn đi với nhau "

" Anh buông tay rồi, anh hiểu tâm trạng của em " - Khánh Du dang tay ra, nó sà vào lòng người anh trai quý mến của mình và bật khóc, bây giờ chỉ biết khóc mà thôi.