Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 6: Nốt nhạc thứ sáu




Nốt nhạc thứ sáu

Điện thoại nó sáng lên, là tin nhắn từ hắn, nó đặt ly sữa xuống bàn rồi cầm điện thoại lên xem.

“- Em không chịu ăn uống gì sao?”

Thấy dòng tin nhắn đó, nó bật cười, nó cũng từng nghĩ rằng tại sao hắn chỉ đối xử dịu dàng với nó mà ngoài ra, tất cả đều lạnh nhạt, có phải là vì nó và hắn hợp tác? Hay tại vì hắn...thấy nó tội nghiệp, thương hại cho nên mới như vậy? Nhưng mà chuyện đó thì liên quan gì nó chứ? Giờ phải lo cho bản thân mình thì hơn, phải bắt đầu sống ích kỷ, nếu như vậy, nó sẽ không bị ai bắt ép nữa, giá chi...có anh ấy ở đây thì hay rồi.

“- Có uống sữa rồi”

“- Được rồi, miễn là em thấy ổn. Vậy..em sẽ ở nhà chị ấy sao?”

“- Không biết nữa, có thể..không ai quân tâm thì đi đâu hay ở đâu cũng chẳng ai để ý đâu, anh không cần lo”

“- Em cứng đầu quá, thôi được rồi, ngủ sớm đi, mai đi chơi”

Trong đầu nó giờ nhiều suy nghĩ lắm, ngày mai chẳng phải đi học hay sao? Chẳng lẽ hắn ta trốn học? Hay làb bị “xì trét” nên..lú?

“- Mai thứ mấy mà đi chơi?”

“- Chủ nhật rồi cô hai ơi, mau mau đi ngủ để lấy lại trí nhớ đi”

“- Ừm, ngủ ngon”

Nó đang định đặt điện thoại xuống bàn thì lại có tin nhắn được gửi đến, nó xem thử, là Phương Thy, nội dung tin nhắn cụ thể là sáng ngày mai lúc tám giờ hãy đến chỗ cũ gặp mặt. Nó đưa tay lên trán cằn nhằn.

- Thật là bực bội, sao nóng nóng thế ta?

Bên phía hắn cũng nhận được tin nhắn từ anh ta, một ngày đầy phiền phức và bực bội.

Sáng hôm sau, cả bốn người đều đến như đã hẹn.

- Đầy đủ hết rồi, tôi muốn nói chuyện này. Tuyết Nhi, hôm qua em nói như vậy với Thy, thật sự là có chứ? Cái chuyện đó, làm sao có thể được?

Nó lạnh lùng đáp một câu :

- Anh không tin là chuyện của anh, mọi chuyện hôm qua tôi đã nói hết rồi, anh tự đi mà hỏi.

Nhỏ chột dạ, mặt cuối gầm xuống bàn, hai bàn tay nắm chặt lại, lạnh như băng.

- Sao cô lại nhìn phía dưới thế? Không phải hôm qua hùng hổ nói tôi bịa chuyện sao? – Nó hỏi

- Tôi...không! Tôi không có làm, tại sao tôi phải chột dạ chứ? Cô chỉ đang bịa ra thôi

- Từ nãy giờ đâu ai nói cô chột dạ..nhỉ?!

Nhỏ đành phải im lặng, không còn gì để nói nữa cả, phải làm sao mới đổ ngược lại cho cô ta đây? Nếu không thể, tôi sẽ dùng cách khác để chơi với cô... Đó chính là những suy nghĩ trong đầu nhỏ.

- Mọi người còn nói gì nữa không?

- Thiên Vũ, tôi mong cậu hãy buông tay Tuyết Nhi ra

Câu nói của anh ta làm tất cả đứng hình, buông tay sao?

- Anh đang nói về vấn đề gì vậy? Kêu tôi buông tay là tôi buông sao? Mà tôi có buông hay không cũng đâu đến lượt anh quản

Nó và hắn kéo ghế đi khỏi, đang đi với nhau thì nhạn được cuộc gọi từ anh em họ, thế là ai đi đường nấy. Chỗ của nó và nhỏ :

- Cô kêu tôi đến đây làm gì? – Nó hỏi

Nhỏ cười rồi nhún vai đáp :

- Có gì đâu, chỉ là nói chuyện thôi, sao? Cậu sợ à?

- Sao tôi phải sợ? Hay là cô có tật giật mình? – Nó vặn ngược lại

- Thy có làm gì đâu mà giật mình? Tốt nhất cậu đừng nói bậy với anh hai mình và “chồng yêu” mình đó nha, bạn thân. – Nhỏ gằn giọng như đang cảnh cáo nó

Nó cười khẩy một cái rồi trả lời :

- Nực cười, cô cưới Thiên Vũ rồi à? Xưng hô “chồng yêu” nghe thật là chói tai quá, làm ơn dẹp dùm đi, có lẽ cô không thể đối diện sự thật nhưng Thiên Vũ yêu tôi không phải cô – Mặc dù nói ra những lời này chắc chắn sẽ làm tổn thương nhau nhưng nó buộc phải nói

Bốp... Thay vì câu trả lời thì nhỏ tát nó một cái thật mạnh, đỏ cả một bên má.

- Nói chuyện đàng hoàng cô không nghe mà lại muốn uống rượu phạt à? Thật chẳng biết sống chết là gì mà, Lục Tuyết Nhi cô chỉ là con nhỏ đê tiện...

Bốp... Chưa nói hết câu đã bị nó tát cho một cái, định mở miệng nói tiếp thì một cái tát nữa bên má.

- Cô dám đánh tôi?

- Tôi không muốn đụng tay chân nhưng vì cô ép tôi, đừng quá đáng

- Tốt thôi, cô chỉ có một mình còn tôi thì..

Nhỏ búng tay một cái liền có mấy đứa đi ra bao quanh nó, có lẽ như cơn giận của nhỏ đã đánh mất đi lí trí, quên cả việc nó được gia đình cho đi học võ phòng thân từ khi còn nhỏ, nhưng mà đã nghỉ học hết mấy năm thì cũng chẳng biết có đánh lại hay không đây.

- Sao? Giờ lại giở cái trò cũ rích này ra à? Thật là mất mặt nhà họ Hoàng.

Nhỏ giơ tay lên định tát nó thì bị nó lật ngược lại nắm chặt bàn tay đó tát cho một cái làm nhỏ tức điên lên.

- Con nhỏ này..đánh nó!

Tất cả mấy đứa con gái nhào tới đánh nó, mặc dù là có võ thì có nhưng cũng bị đánh vài ba cái.

- Lũ vô dụng! Có một đứa con gái ũng đánh không xong. Cuốn gói về chầu ông bà tụi bây đi!!

Trong lúc tức giận mà nhỏ đã nói ra những lời này, thật khiến cho nó thất vọng.

- Hoàng Phương Thy, cô...

- Làm sao!? Tụi nó chỉ là con chó bên cạnh tôi thôi, có liên quan gì đến cô không hả?

- Sao cô lại ác như thế chứ? Chúng tôi làm bao chuyện vì cô.. – Nhỏ trong đám lên tiếng

- Im ngay! Mày có quyền gì lên tiếng ở đây hả?

Một giọt nước mắt của nó rơi xuống, bạn của nó..khi còn nhỏ..mà lại như thế chỉ vì...tình yêu sao?

- Cô có còn là Hoàng Phương Thy không?

- Cái gì? – Nhỏ dừng lại khi thấy những giọt nước mắt của nó, khóc vì nhỏ sao? – Cô đừng giả bộ khóc lóc, tôi không thương hại cô đâu. Tất cả là tại cô, cô cướp đi Thiên Vũ, cô cướp mất anh hai của tôi, cô cướp hết tất cả tình yêu thương của tôi, tại sao vậy? Tôi đã làm gì có lỗi với cô? Tôi còn nghĩ rằng từ nhỏ Ba Mẹ cô cho cô đi học làm gái, để da mặt dày lên một chút, kiếm tiền về cho ổng bả làm nên sự nghiệp. À còn cả con chị của cô nữa, suốt ngày trong nhà để xem phim đen, đúng chứ?

Một cái tát giáng xuống gương mặt xinh đẹp của nhỏ, cái tát này rất đau, tim nó như bị ngàn nhát dao đâm từ từ vào, sao lại có thể nói những lời đó được chứ?

- Tôi...tôi cấm cô không được đụng vào gia đình tôi, cô mà còn dám đụng vào họ cô đừng trách sao tôi tuyệt tình. Tôi còn tưởng cô là một người hiền lành, vậy mà hôm nay cô lại nói ra những lời như vậy, tôi..tôi......tôi thật thất vọng về cô Hoàng Phương Thy.

Nó chạy đi trong nước mắt, nhỏ đứng đó ngỡ ngàng, nước mắt bỗng dưng tuôn rơi.

- Sao mình ra như thế này? Sao lại...AAA

Nhỏ khóc hét lên, ôm mặt mà khóc, về phần nó, hôm qua đã dầm mưa nên bị sốt mà chẳng hay, sốt rất cao, rất nóng, mắt cũng nóng hổi, đi một hồi rồi ngất xỉu trên đường, cũng may đã được một người quen đưa đến bệnh viện. Hắn và anh ta thì đang đánh nhau, vật lộn ở một nơi nào đó, cụ thể là như vầy.

- Anh thật lòng yêu Nhi? – Anh ta hỏi

- Đương nhiên, nếu anh không tin, cứ đi hỏi Tuyết Nhi

- Thằng khốn!

Chưa nói được bốn câu cả hai đã động thủ tay chân, kẻ chảy máu người bầm tím, cứ đánh qua đánh lại như thế, điện thoại hắn reng lên.

- Dừng lại! Anh nên tránh xa tôi ra, Tuyết Nhi? Alô

“- Cho hỏi anh là Thiên Vũ?”

- Là tôi, anh là ai?

“- Anh đến bệnh viện đi, bạn gái đang ở đây, cô Lục Tuyết Nhi”

- Tôi biết rồi. Tuyết Nhi đang trong bệnh viện, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.

Hắn lập tức chạy đi, để anh ta đứng đó mà chẳng biết cái gì đang xảy ra. Trên con đường tấp nập xe cộ, hắn chạy mà chẳng biết bệnh viện nào, thầm “chửi” cái tên nào gọi đến thông báo mà chẳng nói nổi cái tên bệnh viện, từ đâu đằng sau hắn xuất hiện anh ta đang đuổi theo.

- Tuyết Nhi đang ở bệnh viện nào? – Anh ta lo lắng

- Tôi mà biết thì anh không có cửa đuổi theo đâu.

Reng... “- Chúng tôi đang ở bệnh viện xxx“. Đọc xong tin nhắn, hắn lại chạy đi chẳng nói lời nào, anh ta chỉ biết đuổi theo sau mà cũng chẳng biết là hắn đang muốn đi đâu. Chạy mãi chạy mãi, chạy một hồi họ mới dừng chân lại tại một bệnh viện lớn, cả hai chạy vô trong tìm nó, cuối cùng cũng thấy, nó nằm trên giường bệnh, sắc mặt không tốt, tái nhợt, bên cạnh là anh chàng lạ mặt đang ôm trái bóng rổ.

- Tuyết Nhi! – Hắn lao tới cạnh nó, mồ hôi chảy ướt cả áo

- Anh là Thiên Vũ?

Người đã đưa nó vô bệnh viện là người nó vô tình gặp, chính là anh chàng cứu nó khỏi đám côn đồ biến thái, tay cầm trái bóng rổ màu cam đó, anh ấy chính là Trương Minh Tuấn, con của một CEO, nói đúng hơn thì..chính là Giám Đốc của tập đoàn Ba nó, nói ra cũng có chút quen biết.

- Tôi là Thiên Vũ, cô ấy làm sao vậy? Sao mặt lại ra như thế?

- A cô ấy bị sốt cao, ngất giữa đường, tôi thì đi tập bóng về nên thấy mới đưa vào đây, điện thoại cô ấy tôi thấy tên anh là được gọi nhiều nhất nên tôi mới gọi, còn về mặt cô ấy thì tôi không biết

Nó ôm đầu tỉnh dậy, hắn liền nắm lấy tay nó hỏi han :

- Em không sao chứ?

- Không sao, anh đừng lo, mà sao..đây là đâu? Ủa anh..sao mặt anh ra vầy?

Hắn lắc đầu, nói rằng lúc nãy chạy nhanh quá thắng lại không kịp nên té dập mặt, nó cũng tin là thật nên cũng chẳng nói gì.

- Anh là cái người bữa trước em gặp đúng không?

Minh Tuấn nhí nhố đưa tay vẫy vẫy rồi kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho nó nghe, nó cũng hơi bị ngạc nhiên, hôm qua chỉ là hơi nóng nóng, sáng dậy thì vẫn khỏe như thường vậy mà lúc đi trên đường về thì lại bị xỉu do sốt cao, cũng may là gặp người tốt, chứ nếu gặp người xấu thì giờ đó đã nằm trong một chỗ khác rồi.

- Cảm ơn anh nhiều

- Nói thật thì cũng thấy chúng ta có duyên đấy, em lại là con gái của Chủ Tịch

- Chủ Tịch? – Nó thắc mắc – À vậy anh là nhân viên trong công ty hả? – Nó hỏi

Minh Tuấn lắc đầu đáp :

- Ba anh là Giám Đốc

Nó mỉm cười rồi quay qua thấy anh ta, nụ cười dập tắt, gương mặt lạnh lùng lại xuất hiện? Cất tiếng hỏi :

- Sao anh ở đây?

Anh ta lúc này mới đi lại gần nó, chỉ đứng đó đáp :

- Anh nghe thấy em bị ngất xỉu đang trong bệnh viện nên anh...em không sao chứ?

Nó không thể cứ ôm bộ mặt lạnh lùng này khi nhìn thấy họ được, mỉm cười, nó đáp :

- Em ổn, không sao

- Nhưng sao mặt em lại ra thế này?

Hắn lo lắng, gương mặt nó giờ đỏ đỏ lại hơi sưng, nó ấp úng không biết nói sao, không thể nói rằng là do Thy đánh được, bây giờ càng ít xung đột sẽ càng tốt.

- Cái này..em...ừ thì..

Đúng lúc hay thì điện thoại hắn và anh ta reng lên, đúng là hên quá chừng, nếu không cũng chẳng biết nói làm sao cho họ hiểu.

- Nhi, anh có việc bận, em ở lại đây đi, có gì anh đến đón em sau – Hắn nói

- Anh cũng phải đi, tạm biệt em

Hắn và anh ta trước khi ra khỏi cửa còn “tặng nhau” ánh mắt “chết người“. Trong phòng bệnh chỉ còn mỗi mình nó và Minh Tuấn, nó mỉm cười quay đầu qua hỏi :

- Vậy tính ra cũng quen biết nhỉ? Anh là con trai của Giám Đốc công ty Ba em, chắc anh lớn hơn em?

- Anh 23

- Em chỉ mới 17 thôi, anh hơn em đến 6 tuổi

Minh Tuấn cười to, kéo cái ghế ra ngồi xuống, hai anh em nói chuyện rất vui và hợp nhau, thậm chí cả “chuyện tình” phức tạp nó cũng kể nốt, không biết sao nhưng cảm thấy tin tưởng anh ấy.

Hắn về đến nhà, bà thấy mặt hắn bầm tím lại có chỗ chảy máu liền lấy hộp thuốc bôi cho, hỏi han lo lắng. Còn về phần anh ta, anh ta vừa về thì nhỏ cũng vừa về, ông nhà ra thấy mặt đứa này bị sưng, mặt đứa này bị bầm liền la ào ào lên.

- Hai đứa đi đâu về mà mặt mày ra thế này hả? Bước vào nhà mau, ta có chuyện cần nói, mau lên! – Ông quát to

Cả hai bước vào nhà, bà Hoàng cũng bước ra vì tiếng quát của ông bên ngoài, thấy mặt hai đứa con của mình bị như vậy liền lo lắng.

- Con có sao không? Mặt sao thế này? – Bà hỏi nhỏ

Nhỏ bắt đầu “nhõng nhẽo” kể lể với bà.

- Là Tuyết Nhi đánh con đó Mẹ, nó còn nói anh hai không xứng với nó, còn nói sẽ giành Thiên Vũ từ tay con.

- Mày có im ngay cho tao hay không?! – Ba nhỏ nổi giận, đùng đùng kéo tay nhỏ một cách mạnh bạo. – Mày..Hoàng Phương Thy,,mày dám hẹn con bé ra một chỗ vắng vẻ rồi kêu một đám con gái ra đánh nó chứ gì? Đúng không!

Trúng tim đen, nhỏ im lặng, thầm nghĩ tại sao ông lại biết được chuyện này cơ chứ? Chẳng lẽ là nó nói với ông? Chắc chắn là thế rồi.

- Tại sao Ba lại nghe lời của nó mà nghi ngờ con gái mình thế? – Nhỏ

- Mày còn dám nói? Con bé chẳng hề gọi cho tao, là tao kêu người đi theo mày, với cái cách mà bữa trước mày nói chuyện tao đã bắt đầu nghi ngờ mày rồi, Hoàng Phương Thy, mày có phải là con tao hay không hả?!

- Thy, em làm vậy thật sao? Hèn chi lúc nãy trong bệnh viện anh lại thấy mặt cô ấy sưng đỏ lên, hỏi lại chẳng nói là em làm, em quá đáng lắm rồi – Anh ta mắng

Nhỏ tức giận hét lên.

- Em đã làm gì sai? Con nhỏ đó nên chết quách đi, tại nó mà Thiên Vũ bỏ em, cũng tại nó mà cả Ba và anh hai cũng mắng em, tại sao vậy? Nó có xem anh là chồng chưa cưới không? Sao anh lại đối xử tốt với nó như vậy? Anh đã bị nó bỏ bùa sao?

Ba nhỏ tát nhỏ một cái đau thấu xương, đau lại thêm đau vì lúc nãy cũng bị nó tát cho mấy bạt tay.

- Con nói gì sai mà Ba ra tay đánh con?

- Còn dám nói mình không sai à? Mày muốn tao tức chết mới vừa lòng hả con kia?! Mày nói Ba Mẹ của con nhỏ cho nó đi học làm gái từ khi còn nhỏ để đem tiền về cho họ gầy dựng sự nghiệp đúng không?

Nhỏ lắp ba lắp bắp, đôi mắt không dám nhìn thẳng Ba mình.

- C-con...

- Thưa ông chủ, mọi người đều đã tới đầy đủ rồi ạ

- Tôi biết rồi. Hai đứa, xuống dưới mau

Tất cả mọi người đều tập hợp đầy đủ tại nhà họ Hoàng, nó cũng có mặt, nhờ Minh Tuấn đưa đến. Nó thấy nhỏ như thấy “kẻ thù ngàn năm”, nhỏ nhìn nó như “kẻ thù ngàn kiếp”, hắn và anh ta nhìn như “kẻ thù không đội trời chung”, ba bên gia đình thì cứ như là “ngọn lửa mạnh”, chỉ cần một ngọn gió nhẹ là phựt lên và có thể cháy cả cái khu này.

- Tôi sẽ vào luôn vấn đề chính. Tuyết Nhi, con nói Minh Lâm không hợp với con?

- Con sao? Con không..đâu có, con không có nói, ai nói với bác vậy? – Nó bất ngờ

Ông nhìn sang Phương Thy, nó cũng hiểu được cái gì đang xảy ra.

- Câu đó con không hề nói, nếu bác không tin thì con chịu, chỉ như thế thôi

- Bác biết. Lúc nãy Phương Thy có hẹn con ra nói chuyện?

Một lần nữa nó lại bị kẹt giữa mấy câu hỏi này, biết trả lời thế nào đây? Nhỏ và nó nhìn nhau, xem thử có tìm được đáp án cho câu hỏi này hay không.

- Cái này...đúng là có, chỉ là đơn thuần nói chuyện, không có gì hết bác

- Cô không phải giấu diếm, con tôi chắc chắn là bị cô đánh đến sưng cả mặt lên – Bà Hoàng bênh vực nhỏ, tỏ vẻ khó chịu, ngay lúc câu nói vừa kết thức thì Mẹ nó liền lên tiếng bảo vệ nó :

- Bà đang nói cái gì chúng tôi nghe không hiểu. Con gái tôi trước giờ chưa động thủ với ai, nếu có thì nó cũng sẽ không làm như vậy, xin bà đừng vu oan cho con gái tôi.

- Vậy bà nói xem ai là người hẹn đầu tiên hả? Con gái bà? Hay con gái tôi?

Mẹ nó định trả lời thì bị nó cản lại.

- Cả hai đừng cãi nhau nữa, đích thật là không có chuyện gì, chỉ là nói chuyện thôi. Mọi người đừng làm quá chuyện này lên nữa.

- Tuyết Nhi, lúc đó con có ở cạnh Thiên Vũ không? Tại sao nó lại bị thành như vậy? Cả Minh Lâm cũng vậy? – Ba hắn hỏi

Nó đứng hình, chẳng phải hắn nói là chạy rồi té sao? Mà té gì cả hai cùng té? Lại chỉ bị ngay trên mặt? Nó chỉ vừa nói một chữ “Con” thì anh ta đã chen vào.

- Tụi con nói chuyện không hòa thuận nên xung đột một tí thôi ạ, không có gì cả.

Nó nghe xong liền liếc xéo hắn, ánh mặt hiện lên dòng suy nghĩ của nó mà hắn có thể hiểu được : “Anh dám nói dối em?”

- Mọi người có thấy hay chưa? Tại ai mà cả hai bị như vậy chứ? Tất cả là tại Lục Tuyết Nhi, thích anh hai lại bám theo Thiên Vũ, cướp chồng người khác, đúng là mặt dày.

- Phương Thy, em nói đủ rồi đó – Anh ta

Nhỏ tức giận bỏ lên phòng, tất cả mọi người đều thở dài, Ba nhỏ lên tiếng :

- Xin lỗi mọi người, vì chúng tôi quá nuông chiều con bé nên nó mới như vậy, tôi đã quyết định...tôi sẽ đồng ý hủy hôn cho con gái tôi, còn Minh Lâm..

- Không được! Tôi không đồng ý! Con bé nhất định phải lấy người nó yêu, nó phải lấy Thiên Vũ, Minh Lâm cũng vậy, tôi sẽ không hủy hôn! – Bà Hoàng nói xong liền đùng đùng bỏ lên phòng nhỏ, chuyện ngày càng phức tạp rồi đây

- Xin lỗi. Thành thật xin lỗi! Hôm nay tôi mời mọi người dùng bữa, thay cho lời xin lỗi của tôi, cũng là thành ý của tôi.

- Bác đừng nói như vậy – Nó và hắn đồng thanh, mọi người đều nhìn cả hai, nó tiếp tục : - Không phải lỗi của bác. Mọi người đi ăn đi, con có việc rồi cho nên con xin phép.

Nó nói xong rồi đi ra bắt taxi, cùng lúc đó hắn cũng trèo lên “đi ké“.

- Cái gì nữa đây thiếu gia? Anh muốn làm gì?

- Đi ăn kem, bác cho tụi con đến quán kem gần đây – Hắn nói với bác tài xế xong quay sang nó : - Sao? Em không thích anh đi chung à?

Nó bình thản gật đầu, hắn chợt nhớ ra việc nó bị sốt liền đưa tay lên trán nó xem thử.

- Còn hơi nóng, sao em không ở bệnh viện cho khỏe hẳn?

- Ở đó chán lắm, vả lại nhờ tới đây mà được anh bao ăn kem

Hắn phì cười, taxi dừng lại ngay quán kem thân yêu, cả hai đi xuống và bắt đầu công việc chính là...chọn kem!