Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 38: Nốt nhạc thứ ba mươi tám




- Cô thật sự đồng ý? – Hắn vẫn nghi ngờ, hỏi lại một lần nữa cho chắc

- Trước khi anh kí, hãy cùng em làm nghi lễ một tí đi.

- Nghi lễ?

- Thì dù sao anh cũng kí, trước khi kí anh hãy cùng em uống một ly coi như chia tay, đường ai nấy đi, em chắc chắn sẽ không bám theo anh nữa. Đi mà~

Hắn hơi nghi ngờ về việc nhỏ nói nhưng vì tự do của mình, vì nó mà hắn nhanh chóng gật đầu để chấm dứt chuyện này, hắn cũng chả muốn suốt ngày có người bám theo mình, đích thật rất phiền, thôi thì cứ thử một lần vậy. Nhưng..lỡ lần này lại bị giống lần trước thì tính làm sao? Nó vừa mới bị một cú sốc như thế, nếu thêm chuyện này nữa thì chẳng phải hắn tự đào mộ chôn sống cả hai sao? Không được đâu nhé, một lần là quá đủ rồi.

- Sao tôi biết cô…

- Này đồ ngốc, sao anh không thử tin em dù chỉ một lần thôi? – Nhỏ bắt đầu cáu

- Sau lần đó tôi rút ra được một bài học khá hữu ích, không nên tin loại người như cô và anh cô, giờ nhớ đến lần đó, tôi cảm thấy thật kinh khủng.

Tim nhỏ đột nhiên nhói lên khi nghe xong câu nói đó từ hắn, không nên tin, kinh khủng sao? Nhỏ là loại người thế trong mắt của hắn sao, tệ hại đến như thế sao? Được thôi, nếu đã muốn như thế thì đừng bảo sao nhỏ vô tình, tàn nhẫn, đều do bọn họ mà ra. Nhỏ điều chỉnh lại tâm lý và biểu cảm hiện giờ của mình, tránh để cho hắn nghi ngờ, nếu như lần này thất bại thì chẳng còn lần sau để kéo hắn về nữa.

- Nếu anh không muốn kí thì bỏ đi, dù sao anh không kí thì em vẫn vui, còn Tuyết Nhi cứ để cô ấy như thế.

- Tôi đã nói không kí đâu.

Sau câu nói đó của mình, hắn không do dự gì mà kí vào tờ giấy đó một cách nhanh chóng, điều đó là hiển nhiên, nếu như bị một cái đuôi bám theo thì dù cho có thế nào cũng sẽ đồng ý cắt bỏ nó, hắn chính là như thế. Nhìn thấy hắn cầm cây viết kí không do dự vì nó như thế nhỏ lại cảm thấy tức giận, không phải là nhỏ ghen tị, mà là ghen tức khi hắn kí tên vì một đứa con gái khác, chính là ghen, ghen tuông!!

- Tôi đi được rồi chứ.

Hắn đặt tờ giấy lên bàn rồi quay lưng bỏ đi, nhỏ đứng nắm chặt hai tay, khống chế lại cơn giận của mình, hít thở sâu một cái rồi buông thả, cố gắng bình tĩnh nhất có.

- Đợi đã, anh đã hứa sẽ uống cùng em mà, thất hứa sao?

- Tôi không…

- Anh muốn dây dưa với em?

Hắn đã vặn tay nắm cửa mà không sao kéo nó ra được, đành nhịn lấy nuốt cục tức vào trong bụng, nếu uống xong cái ly rượu đó mà có thể cắt được nhỏ thì có thành vấn đề gì, dù sao cũng đã kí tên rồi, chắc không có gì xảy ra trong hôm nay đâu nhỉ.

- Cô…

- Em không bỏ thuốc độc vào đâu đừng lo.

Hắn đang hết sức cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, từ nãy đến giờ hắn nói bảy câu thì đã có hết ba câu bị chặn họng, cái con người này, ít ra cũng nên để người khác nói cho tròn câu, vừa mở miệng đã bị chắn ngang, thật muốn nổi điên. Hắn thở dài một hơi rồi thả tay nắm cửa ra, bực bội quay trở lại chiếc bàn định mệnh kia cầm ly rượu đỏ lên nốc một phát, ly rượu mới còn đầy ụ vậy mà đã nhanh chóng trở thành một chiếc ly trống rỗng có thể nhìn xuyên thấu, hắn liếc nhìn nhỏ một cái như muốn hỏi “Vậy đã được rồi chứ?”, nhỏ không nói gì, chỉ hậm hực nhìn chiếc ly kia để hắn bỏ đi không lời từ biệt. Bóng hắn khuất sau tiếng cửa, nhỏ đứng dậy đi về phía trước, cầm ly rượu của hắn lên rồi mỉm cười nói một câu :

- Thiên Vũ, anh nghĩ có thể bỏ được em sao?

Sau câu nói đó, cánh cửa phòng mạnh mẽ đập vào tường, hai thằng con trai vác một thằng con trai khác đi vào, cúi người chào nhỏ một cái rồi đặt “cái xác” ấy xuống giường.

- Tiểu thư, vậy được rồi chứ?

- Bên ngoài có người đưa tiền, các người ra ngoài đi. Cảm ơn~

Hai tên vừa đi khỏi nhỏ liền thay đổi sắc mặt, liếc nhìn người đang nằm trên giường, cười khẩy một cái, những giọt nước mắt bỗng ứa ra lăn dài trên má, nhỏ mạnh bạo quăng chiếc ly đang cầm trên tay xuống sàn nhà lạnh giá khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh, nằm rải rác khắp nơi. Nhỏ đi về phía chàng trai đó, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đưa bàn tay trắng ngần của mình lên vuốt mái tóc chàng trai đó, chậm rãi nhìn từng chi tiết trên gương mặt anh tuấn, đây là lần đầu tiên nhỏ được nhìn hắn ở cự li gần như thế này, được ngắm gương mặt của hắn từng chút từng chút một, ước chi..thời gian ngừng lại vào lúc này. Nhỏ mỉm cười, ánh mắt chợt dừng lại ở môi hắn, nó..nó từng hôn hắn rồi, lại là nụ hôn đầu tiên, không phải nhỏ…người đó không phải nhỏ….. Máu điên của nhỏ dường như sắp chạm tới nơi cao nhất, nhưng nhỏ không muốn trút giận vào hắn, như thế người đau nhất định sẽ là nhỏ, như thế thà rằng nhỏ tự cầm dao rạch trên người mình mấy nhát còn hơn trút hết cơn giận vào hắn. Nhỏ cúi người xuống hôn lên môi hắn, thời gian cứ thế mà trôi qua kèm theo âm thanh quen thuộc.

- Lục Tuyết Nhi, là cô ép tôi!!

[…]

- Tuyết Nhi, chị ăn nhiều vào nhé. – Khánh Thư vui vẻ múc cháo cho mọi người

- Ây, Thiên Vũ nó đi đâu mà chưa về vậy nhỉ? Nó bảo sẽ nhanh thôi mà..?? Gọi lại không bắt máy, thật là.

- Chắc là có việc gì đó giữ chân anh ta lại, hơ..loại người đó. – Khánh Du lắc đầu chán nản nói

Nó đều nghe thấy những điều mà mọi người nói, nó đều biết những thứ diễn ra xung quanh nhưng nó không muốn nói, không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngồi im lặng mặc ai nói cứ nói, bây giờ nó đã nghĩ thoáng hơn một chút, tự lo cho mình thì hơn, chuyện người ta để người ta lo, không liên quan gì đến nhau cả, có thể như vậy sẽ bớt chuyện xảy ra hơn.

- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi..

Nghe thấy tiếng Tú Tuệ gọi, nó ngước mặt lên nhìn một cái như muốn nói “Em nghe” rồi cúi mặt xuống chén cháo múc múc, mọi người nhìn thấy nó như người vô hồn ăn cho có cũng cảm thấy buồn lòng, không phải vì nó như thế mà mọi người buồn lòng, mà là buồn lòng vì hắn, nó đã thế này mà không thấy mặt mũi ở đâu, chỉ đến vài phút rồi đi đâu mất tiêu, không có tin nhắn gửi đến, không có cuộc điện thoại nào, lại càng không thể gọi điện được cho hắn, rốt cuộc đã đi đâu rồi nhỉ.

- Em no rồi.

Nó đứng dậy đi lên phòng, bốn người ngồi đó nhìn theo bóng dáng nó một lần nữa lại cảm thấy buồn lòng, Thiên Vũ ơi là Thiên Vũ, đi đâu mất rồi chứ, haizz.

Nó đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài đường, nơi những chiếc xe tấp nập chạy qua lại kia, nó ước chi mình cũng được ở ngoài đó..đúng rồi, nó có thể đi thăm Ba, đi thăm Ba chắc chắn là được, sẽ không ai có thể ngăn cấm nó đi. Nghĩ như thế nó liền mở tủ đồ chọn một bộ đen từ đầu đến chân rồi bước vào phòng tắm. Sau mười phút thay đồ nó đã chính thức trở thành một cây đen “chính hiệu”, tóc đen, quần áo đen, trang sức màu đen, ốp lưng điện thoại cũng là màu đen, giày cũng là màu đen, từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào là không đen ngoại trừ da của nó. Nó nhìn mình trong gương, cảm thấy hài lòng rồi xuống dưới lầu, nói với mọi người một tiếng rồi bước đi không ngoảnh lại, chẳng nói là đi đâu hay làm gì, lạnh lùng như thế.. Nó vô tình liếc sang phía gara đỗ xe, trong lòng dâng lên cảm giác mất mác, chiếc xe đang đỗ ở bên trong đó là do Ba nó để lại, giống như một món quà khi nó hai mươi tuổi, ông và ông bà Lục đã thảo luận với nhau điều này và quyết định mua chiếc xe đó để tặng nó nhân sinh nhật tròn hai mươi, chỉ là ba năm nữa thôi, nhưng đợi không được, không thể nào đợi được.. Khánh Thư từ trong nhà nhìn thấy nó ở bên ngoài như thế cũng biết nó đang nghĩ gì, muốn đi đâu vào lúc này, như thế rất tốt, nó sẽ nói chuyện với ông ấy, có thể bản thân nó sẽ cảm thấy tốt hơn khi ở trong nhà.

Ngồi trong xe taxi trên đường đến khu chôn cất, đôi mắt nó vẫn cứ hướng ra ngoài bầu trời xa xăm kia, lâu lâu lại nhìn những chiếc xe chạy qua lại trên đường, nó thầm nghĩ thế giới này thật to lớn, còn nó giống như là một con kiến nhỏ, hoàn toàn có thể bị đạp bẹp bất cứ lúc nào, nó cảm thấy chán ghét bản thân mình vì quá nhu nhược, không thể nào dứt khoát về những chuyện đang xảy ra, nó cảm thấy mình quá ngu ngốc, đặt lòng tin nhầm chỗ, để giờ xảy ra hậu quả như bây giờ, nhưng bắt đầu từ bây giờ, nó sẽ thay đổi, nó sẽ rẽ sang lối sống khác, Lục Tuyết Nhi hiện tại sẽ không còn ngu ngốc, nhu nhược nữa.

- Ba, trường thiết kế ở Mỹ đã duyệt hồ sơ nhập học cho con, con sẽ đến sân bay trong tối nay, con sẽ học ở đó trong vòng bảy năm, sẽ không thể thăm và nói chuyện với Ba được, tha lỗi cho con nhé.

Nó đặt bó hoa lên mộ của ông rồi cúi người xuống, từ góc độ này nó có thể nhìn thấy đôi chân của người nào đó đang tiến lại gần đây, hừm, thật là không biết xấu hổ.

- Khánh Ly, con cũng…

- Bà đến đây làm gì?

Bà ta nghe thấy câu hỏi đó liền chột dạ, im lặng đến gần hơn phần mộ của ông Trần, đặt lên đó một bó hoa rồi quay sang nó đáp :

- Mẹ đến thắp cho Ba con một nén nhang, con cũng biết mà, Mẹ…

- Biết gì? Tôi không biết gì cả, với lại bà cũng không cần làm gì cho chúng tôi cả, nhận không nổi.

- Khánh Ly, con…

Nó không để bà ta nói hết đã quay lưng bỏ đi, ánh mắt vô tình nhìn thấy cánh tay bà nhưng nó lại lướt qua như cơn gió, xem như mình chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì bởi..những thứ đó quan trọng với nó sao? Nếu đã không thì cớ gì phải quan tâm, nó cứ thế mà rời khỏi đó, phút chốc đã bước đi trên con phố nhộn nhịp đông xe qua lại, nó vừa đi vừa nhìn mọi thứ xung quanh nhưng mà..sao lại có cảm giác là lạ, hình như có người đang theo dõi nó từ phía sau, chính xác là chiếc xe hơi màu đen, nó cười khẩy rồi tiếp tục sải bước đi về phía cửa hàng đồ lưu niệm đằng kia rồi mở cửa vào trong đó, đây là cửa hàng mà nó quen thuộc nhất bởi khi đi học nó cũng thường lui tới đây mua vài thứ trang trí cho đống hình vẽ của mình, ở đây có rất nhiều thứ hay ho.

- Tuyết Nhi, em muốn mua gì?

- Chị có bộ khung ảnh nào đơn giản mà đẹp không ạ?

- Shop mới cập nhập mấy bộ khung ảnh đẹp lắm, em đợi chị một lát

Nó đứng đợi chị nhân viên lấy hàng, ánh mắt sắc bén chậm rãi liếc nhìn chiếc xe hơi màu đen kia, chiếc xe đó cứ lẽo đẽo theo từ khi nó rời khỏi khu chôn cất, cứ hễ nó dừng thì chiếc xe cũng dừng, theo dõi kiểu này cũng thật lộ liễu và thiếu chuyên nghiệp, bọn họ lại cử người nghiệp dư như thế để theo dõi nó sao? Thật sự quá khinh thường.

- Đây là mấy mẫu shop mới lấy về, hai mẫu này bán chạy nhất đó.

- Vậy lấy em hai bộ này đi.

- Tuyết Nhi, một lát em đi cửa sau đi, chị thấy em có đuôi đấy.

Nó hiểu được ý của chị nhân viên, liền mỉm cười gật đầu rồi tính tiền, nó cầm cái túi bé xinh đi loanh quanh trong shop, cố ý đánh lừa tầm nhìn của “cái đuôi” rồi chậm rãi núp vào mấy cái kệ gỗ to lớn, bây giờ khoảng cách của nó và cửa sau rất gần, nó chạy nhanh qua đó, thoát thân một cách dễ dàng, thở phào nhẹ nhõm, nó đi theo con đường dài dẫn ra phía sau cái xe hơi đen chết bằm kia, lấy điện thoại chụp lại bảng số xe rồi ung dung bắt taxi về nhà. Hừ, muốn theo dõi nó? Còn khuya nhé.