Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 27: Nốt nhạc thứ hai mươi bảy




Nốt nhạc thứ hai mươi bảy

Nó như muốn phát điên, càng nói càng loạn, cái gì gái hai mươi lấy chồng, ở đâu ra cái chuyện đó, nó chưa muốn kết hôn sớm như thế, vả lại nó còn chưa được nhận vào trường thiết kế, giờ lại đi tính chuyện này, quá sớm rồi, còn những ba năm cơ mà. Nó không muốn, không muốn đâu…!

- Không muốn, em không muốn!!

- Cái gì mà không muốn? Em đó, suốt ngày cứ cắm đầu vào thiết kế thời trang gì đó mà quên Thiên Vũ đi, nó bỏ em đấy. – Cô hăm dọa

- Em không sợ, thích đi cứ để anh ấy đi. – Nó cười khì khì

Tú Tuệ cốc đầu nó một cái mạnh, nó ấm ức xoa xoa bên đầu của mình, chu môi phồng má khiến cho cô phì cười. Bên ngoài, nhỏ đứng đó, cười nhếch mép, trên tay cầm điện thoại xoay vài vòng, lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi đi khỏi, cùng lúc khi nhỏ vừa đi là Khánh Thư bước vào, không quên quay đầu lại nhìn.

- Kỳ lạ, cô ta đứng đây làm cái gì nhỉ?

Cô mở cửa đi vào thấy nó và cô dâu đang cười nói vui vẻ trên ghế sofa liền chạy lại ngồi chung, vui vẻ hỏi :

- Biết gì chưa?

- Gì là gì? – Nó và Tú Tuệ cùng đồng thanh hỏi lại

- Ở nhà hàng này…có.. – Cô dừng lại một lúc lâu, nhìn bọn họ cười gian tà làm họ bắt đầu hết kiên nhẫn, đang định nổi đóa thì cô mới lên tiếng cắt ngang. – Đồ ăn ở đây rất ngon nha.

- Suốt ngày chỉ có ăn!!!

Cả hai lại đồng thanh một lần nữa, trừng mắt nhìn Khánh Thư rồi mau chóng dịu lại, nói thật thì ngay cả Khánh Thư cũng bị họ dọa cho hồn vía xách dép chạy hết, đích thật nếu như bọn họ trừng mắt với cô chỉ trong hai giây nữa thôi là ngay lập tức cô sẽ co chân chạy mất, không dám gặp họ lần sau.

- Làm hết cả hồn à, giỡn không vui gì hết. – Cô trề môi, vứt cả hình tượng thường ngày của mình đi, à mà quên mất, hình tượng đã bay mất vào ba tuần trước rồi mà nhỉ?

- Cô mới làm tụi tôi hết hồn đấy. Mười bảy tuổi rồi cứ như con nít, giỡn nhây.

Khánh Thư lắc đầu, nhìn nó không vui, quen nó bao nhiêu ngày giờ mới biết nó thế nào, haizz, buồn dễ sợ.

- Thiên Vũ gì đó của cô mười tám còn giỡn nhây nói chi tôi mới có mười sáu? Tôi nhỏ hơn anh ta tận hai tuổi đấy nhé.

- Gì?!!!! – Tú Tuệ và nó là lần thứ ba đồng thanh, vẻ mặt cũng y chang nhau như hai lần trước, ngạc nhiên và…hoảng hốt

Khánh Thư chớp chớp mắt nhìn bọn họ, hai người kia liếc mắt nhìn nhau rồi tiếp tục nhìn Khánh Thư, nó nuốt khan nước bọt rồi đưa ánh mắt dò xét hỏi lại :

- Cô nói…cô mười sáu??

- Chứ cô nghĩ tôi bao nhiêu? Cô cũng bằng tuổi tôi chứ mấy mà hỏi, bộ lạ lắm hả.

- Lạ!! Quá lạ!! Thật ra tôi mười bảy tuổi, hơn cô một tuổi đó. – Nó mỉm cười nhìn cô gái trước mặt đang như tắc kè hoa, biểu cảm không ngừng thay đổi

Khánh Thư trố mắt nhìn hai người đang “cười nhạo” cô, bọn họ là có ý gì đây? Chính là muốn cô gọi Lục Tuyết Nhi đó là chị?? Chị sao? Chuyện buồn cười nhất trái đất mà cô từng nghe. Một khi tôi đây đã gọi ai bằng chị ngay từ lúc đầu thì nhất định về sau cũng sẽ gọi bằng chị, còn nếu như không phải…nằm mơ đi tôi đổi xưng hô ha!!! Khánh Thư cười khẩy một cái nhìn hai người trước mặt mình, thầm nguyền rủa sao mình không thể nhào tới bóp chết họ, lúc trước chỉ có mình nó đã có thể chọc cho cô tức chết, bây giờ lại thêm “cộng sự”, có khi đang uống nước họ cũng sẽ khiến cho cô mắc nghẹn mà tắc thở.

- Bỏ đi bỏ đi, đến giờ làm lễ rồi, đi thôi. – Khánh Thư ấm ức đi ra cửa, nhưng hình như chỉ có tiếng bước chân của cô..

- Chưa đến…

- Cô dâu chuẩn bị xong chưa? Ra làm lễ thôi.

Nó chưa nói hết câu đã bị nhân viên cắt ngang làm quê một cục chà bá, Khánh Thư đứng ngay cửa nhìn nó cười như thần kinh chạm dây rồi lủi ra khỏi phòng, bên trong cũng chả thua kém gì, cô vừa đi thì hai chị em này lại cười, cười muốn đảo lộn ruột gan mà vẫn chưa ngừng cười, cho đến khi nhân viên vào nhắc một lần nữa mới mau chóng đi ra ngoài.

Ông MC đứng trên bục nói vài lời trước khi cô dâu chú rể bước ra thảm đỏ, có vẻ mọi người không mời nhầm người, ông MC này quả nhiên rất hóm hỉnh, khiến cho nơi đây ngập trong tiếng cười, không quá sôi nổi cũng không quá ngán ngẩm, nói chung ông ấy rất biết điều khiển không khí.

- Và bây giờ chúng ta cùng nhau mời cô dâu chú rể bước ra thảm đỏ.

Tiếng nhạc vang lên, kèm theo đó là tiếng vỗ tay, tiếng pháo bông mini nổ, tất cả đèn đều tắt hết, thay vào đó bằng những ánh đèn lãng mạn chiếu ngang chiếu dọc khắp mọi nơi và dần tắt lịm đi, ba chiếc đèn trắng rọi vào cô dâu chú rể đang bước đến bục, Không khí giờ đây thật sự rất rất sôi nổi, đầy sự lãng mạn và lời chúc phúc của mọi người, Tú Tuệ và Minh Tuấn không giấu nổi nụ cười, thầm nghĩ mình là người hạnh phúc nhất, chỉ cần như vậy là đủ.

- Cảm ơn mọi người đã nhanh tay đốt pháo, kiểu này không cần đèn thì cô dâu chú rể cũng thấy đường để đi. – Ông MC dí dỏm nói. – Bây giờ xin mời cô dâu chú rể đeo nhẫn cưới cho nhau.

Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, đến khi họ đeo nhẫn xong vẫn còn, nhưng hòa trong âm thanh vui nhộn đó chính là một câu nói khiến cho cô dâu chú rể cũng hơi ngại mặc dù cặp nào cưới cũng phải làm điều này, chính là…

- Hôn nhau đi. Hôn nhau đi.

Nó, Khánh Thư, nhỏ, Khánh Du cùng gia đình Lục,Thiên, Hoàng, Phan và Trương phì cười. Xem gương mặt của Tú Tuệ thường ngày với bây giờ khác một trời một vực, giờ phút này chính là biến thành “cô dâu tám tuổi”, mặt đỏ như gấc, thẹn thùng như đứa con nít vậy. Minh Tuấn thì xấu hổ gãi đầu làm cho mái tóc chuẩn bị mất gần hơn hai tiếng đã rối lên, biến thành mái tóc thường ngày, có lẽ kiểu này hợp với anh ấy hơn là xịt keo đầy đầu, tự làm mình xấu bớt để gái khỏi theo, nếu không Tú Tuệ sẽ đích thân cạo đầu anh ấy mất.

Minh Tuấn liếc nhìn người bên cạnh, lấy hết dũng cảm ra mà quay qua hôn nhẹ má Tú Tuệ một cái làm cho “cà chua” lại thêm đỏ, tiếng vỗ tay nãy giờ không dứt khi cuối cùng cũng to lên chừng mười giây rồi dần dần im ắng trở lại, tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên, cùng thời điểm đó, nhân viên nhà hàng cũng dọn đồ ăn đầy ra trên bàn, mọi người khi nhìn thấy các món ăn cũng hài lòng, may là không đặt món quá sang, họ ăn đến phát ngấy, giờ thấy được súp, cơm chiên,...liền gật đầu mỉm cười.

[…]

Chín giờ…Nhân viên gắp hết thức ăn vào chén của mọi người.

Chín giờ ba mươi…Nhân viên dọn hết tất cả chén đĩa, đem những món bánh ngọt như Sachertorte, Macaron nhiều màu sắc đủ hương vị, Kouign Amann và những ly kem mát lạnh cho những cô cậu bé nhỏ xinh được Ba Mẹ dắt đi theo.

Mười giờ kém mười lăm…Nhân viên dọn tất cả mọi thứ xuống dưới.

Mười giờ kém năm…Mọi người chúc phúc cho cô dâu chú rể lần nữa rồi đi về, bên trong nhà hàng dần dần vắng vẻ.

Tú Tuệ và Minh Tuấn ngồi phịch xuống ghế, cả hai người họ đã quá mệt vì tiếp khách rồi, chắc có lẽ đôi chân của họ đã nhừ ra. Cô và nó nhìn họ mỉm cười, cuối cùng cũng thành vợ chồng thật sự rồi ha, nhà êm mái ấm, thế nào chỉ sau vài ngày nữa là sẽ có người hối họ sinh vài đứa cho xem, đến lúc đó coi hai người có muốn đào lỗ sống với chuột chũi hay không. Nghĩ đến đây, cả hai phì cười rồi lủi vào trong bếp, lúc đặt món có hơi nhiều cho nên từ sớm đã chia thành hai phần, một phần cho khách và một phần cho người ở nhà hàng, họ đã vất cả vì chạy qua chạy lại rót coca, bia, rượu cho mọi người rồi.

Sau khi thu xếp mọi thứ xong xuôi, mọi người chia tay nhau ra về, phải để cho cô dâu chú rể có thời gian bên cạnh nhau chứ, nhưng sự thật ở đây chính là mọi người đều quá mệt rồi, về đến nhà chắc trèo lên giường ngủ luôn mất.

[…]

Sáng hôm sau. Mọi người vẫn còn yên giấc trên chiếc giường êm ái mà chẳng biết bây giờ đã gần mười một giờ, đương nhiên rồi, hôm qua tất cả đều nỗ lực vì đám cưới của Tú Tuệ và Minh Tuấn, mệt là việc không tránh khỏi, dù sao thì cũng là chủ nhật mà, dậy sớm làm quái gì, thôi thì cứ ngủ cho đã rồi hãy dậy, như thế sẽ có tinh thần hơn.

- Trời ơi, Tuyết Nhi, Khánh Thư, dậy mau. Dậy đi, mười một giờ rồi, dậy mau nào.

Hương lay lắc từng người, nhưng đáp lại chính là sự yên lặng, những cái hất tay vô tình. Cô thở dài thườn thượt nhìn hai con heo hồng đang ngủ say mê mặc kệ xung quanh, cho dù bây giờ súng nổ bên tai cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Cô đứng đó một lúc rồi đi vào phòng tắm, đem một chậu nước ra rồi không thương tiếc mà tạt vào hai người họ, Khánh Thư và nó đang ngủ mà cứ tưởng trần nhà bị dột nên nước mưa nhiễu xuống, nhưng trong cơn “say” họ lại nhớ đến làm gì có mưa mà dột? Thôi kệ, dột gì mát chứ sao, ngủ thì cứ ngủ thôi.

Hương thở dài một lần nữa nhìn hai đứa con gái kia vẫn ngủ ngon khi bị ướt như chuột lột thế này, trong lòng thầm bái phục, quá lợi hại rồi. Cô hít sâu một hơi rồi chuẩn bị tông giọng của mình cho phù hợp, sau đó liền hét thất thanh lên làm hai chị em họ bật dậy như được lập trình sẵn, nghe Hương la hét “Cháy cháy” liền nháo nhào chạy xuống lầu và…ngồi đó thơ thẫn như mới bị ai đánh mất linh hồn, chợt cảm thấy nặng nặng, linh cảm mách bảo hai người phải nhìn vào quần áo của mình bây giờ, chúng ướt nhem!!

- Ủa sao quần áo tụi mình ướt vậy??

Khánh Thư thắc mắc hỏi, nó nhún vai rồi vắt óc suy nghĩ, hình như trong giấc mơ của nó có người hô hoán là cháy cháy, nhưng mà ở đây làm gì có khói, lửa mù mịt đâu mà cháy? Chẳng lẽ là nằm mơ thôi hả? Đừng nói quần áo ướt là do bọn họ tự nhắm mắt mà đổ nước lên người để chạy qua đám lửa đó nha??

- Quần áo ướt thế không sợ chết cháy rồi ha? – Hương bước xuống lầu, nhìn hai cô gái váy hồng kia mà cười thích thú

- Hả?? – Cả hai người ngây ra trước câu hỏi của Hương, thời gian từng giây trôi qua mới biết được vụ này do ai làm đạo diễn, dám chơi tụi này, được lắm, chúng tôi nhất định sẽ ghim trong lòng mối thù này, đợi đó!!

Thật là một buổi sáng đầy yên bình. Trên bàn ăn, cả Khánh Thư và nó đều gật gà gật gù, thật sự đến bay giờ vẫn còn buồn ngủ, nói ra cũng thật tội cho ông bà Lục và ông Trần, hôm qua mệt cả ngày vậy mà vẫn dậy sớm đến công ti, trong khi hai đứa con gái này ngủ đến tận trưa trời trưa trật chưa dậy, ăn cũng ngáp dài ngáp ngắn, thậm chính ngủ gục trên bàn, thật sự bái phục bái phục.

- Trời ơi, con gái con lứa, ngủ trên bàn ăn còn ra thể thống gì nữa hả?! – Hương đang loay hoay gọt trái cây, bất chợt quay đầu ra thấy Khánh Thư trong tư thế ngồi ngủ, mặt ngước lên trời, miệng há rộng ra, ly nước trên tay thì cầm rất chắc chắn, chỉ có điều nước đổ xuống sàn hết rồi. Còn nó thì gục hẳn xuống bàn, lần đầu tiên thấy nó trong tình trạng này nha, ngủ như chết!!!

Tiếng hét cá heo của Hương làm hai đứa tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp ban nãy, một mắt nhắm một mắt mở nhìn “phù thủy” trước mặt, chị ấy đang chống nạnh, bộ dạng cực kì hung dữ nhìn bọn họ, bộ ngủ cũng là cái tội hay sao??

Nó mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại bị giọng nói của ai đó vọng vào ngăn lại, cái chất giọng này có thể là của một người mà họ đều quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được… Là hai hay ba người họ??

- Lâu quá không gặp ha.

Nó và Khánh Thư sau khi nhìn thấy cô liền quảnh mặt đi chỗ khác uống nước, thở dài một hơi đầy sự chán nản, “lơ đẹp” chị mình, kể cả câu chào cũng chả thèm nói, lòng tự hỏi có phải mình đắc tội gì với hai nàng này rồi hay không? Mà trong trí nhớ của cô hình như không có sự việc vào giống vậy xảy ra, vậy bọn họ tại sao lại “lơ đẹp” mình nhỉ? Chẳng lẽ sáng ra có người nào chọc giận họ? Không phải chứ..

- Người nào gan vậy?? – Tú Tuệ buộc miệng hỏi một câu, cả hai đứa em liền quay đầu nhìn về phía cô như phóng hỏa. Người nào gan vậy sao..? Nghĩ cái gì vậy hả trời.

Nó lại định nói gì đó lại bị Minh Tuấn chặn họng, cố nuốt cục tức vào bụng, đợi ngày tính sổ sau.

- Tuệ có thai rồi, Tuệ có thai rồi, há há há.

Khánh Thư vừa uống nước đã phun hết tất cả ra ngoài, cái gì mà Tuệ có thai rồi? Chẳng phải họ cưới nhau ngày hôm qua sao? Sao lại có thai lẹ vậy? À hay hai người này….tội lỗi quá rồi nha. Nó, Khánh Thư và Hương giương mắt ếch nhìn hai vợ chồng họ đang vui mừng bên nhau, cười toe toét nhìn hai cô em gái của mình. Hôm nay không phải cá tháng tư, giỡn gì vui vậy..?

- Cái gì gọi là có thai???? Chị có thai ấy hả!!! – Khánh Thư đứng phắt dậy, gương mặt ngố hơn bao giờ hết

- Chẳng phải hai người mới kết hôn ngày hôm qua sao? Có thai lẹ vậy.. – Nó dường như cũng chẳng chắc chắn rằng mình đã nghe thứ gì từ miệng của Minh Tuấn, liệu anh ấy có lại chơi khăm bọn này không??

Vợ chồng họ nhìn nhau một lúc rồi quay sang nhìn lại ba người đang trước mặt mình, bỗng cười lớn khiến cho nó và Khánh Thư muốn nhào lại cắn họ, nói hay không nói thì đại một tiếng, đứng cười như mới trốn trại thế có ra cái gì không hả.

- Ý anh không phải như vậy, chị gái anh, Minh Tuệ có thai, bọn họ mới cưới nhau tháng trước. – Anh giải thích nhưng miệng vẫn còn cười nham nhở, con người này sao đáng ghét thế này.

- Hai người..đến đây lại chuyện gì nữa? – Khánh Thư lau lau cái bàn tội nghiệp lúc nãy mình vô tình phun nước vào

Tú Tuệ thở dài một hơi, nhìn nó rồi đề cập thẳng vấn đề quan trọng nhất.

- Chị hỏi em, khi nào mới lấy chồng?

- Mười năm nữa. – Nó ngồi đó, ánh mắt nhìn cô đó, vô tư đáp.

- Chị không cần biết mười năm hay hai mươi năm, nhưng em nhất định phải đính hôn với Thiên Vũ, không thể vậy quài, nó sẽ bị người khác cướp mất đấy không chừng. – Tú Tuệ vẫn kiên trì trong việc thay đổi suy nghĩ của nó, nghiêm túc nói

Nó bây giờ nhìn thấy chị ấy như nhìn thấy một tảng đá đè nặng lên người, cứ hể gặp mặt mà nói về chuyện này là thế nào đây? Bộ kiếp trước nó nợ tiền chị ấy hay sao mà đến giờ vẫn còn bám theo nó nói về vấn đề này vậy? Mỗi lần gặp là mỗi lần sợ, chị ấy giống như khắc tinh của nó vậy, giống như người bênh vực cho nó, cũng kiêm luôn phần tạo áp lực cho nó, có ai cứu nó hay không đây?

- Tuyết Nhi, hay là cô nghĩ vậy xem thử nha. Bây giờ chúng ta..à cô và Thiên Vũ đính hôn trước, rồi khi nào đám cưới chẳng được, đính hôn thôi mà, có gì đâu to tát. Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ gọi cho là chị, oke?

Công bằng nằm ở đâu? Bây giờ ngay cả Khánh Thư cũng đứng về phía của chị ấy, chỉ còn mỗi Minh Tuấn là chưa đưa ra suy nghĩ của mình, mà nó cũng chả trông mong gì đến anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ đứng về phía vợ, nhìn cái mặt là hiểu rồi cần gì phải nói, ấy vậy mà chế Hương lại chạy mất hút từ thuở nào rồi, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình. Giờ nó đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lùi không được, mà giữa cũng không xong, bây giờ phải làm sao??

- Em đồng ý không? – Cả ba người áp sát mặt nó hỏi, cái biểu cảm cũng thật đáng sợ.

- Đồng ý là được chứ gì, làm quá hà.

Nó phang lại cho cả ba một câu rồi hậm hực đi lên lầu, coi như là tỉnh ngủ luôn rồi đó, kiểu này mà ngủ cũng nhìn thấy mặt của ba người kia trong mơ, thôi khỏi ngủ luôn đi cho xong. Rõ là số khổ..