Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 11: Nốt nhạc thứ mười một




Nốt nhạc thứ mười một

Hắn một bước đi khỏi đó, chỉ mới gặp nhau thôi mà đã không có thiện cảm với nhau như vậy, đúng thật là nói hai câu chắc đã cãi nhau mất thôi. Minh Tuấn đứng đó nhìn Tú Tuệ rồi nhìn Khánh Du, nhìn qua nhìn lại đến mòn con mắt mới nói được một câu.

- Quào, không khí căng thẳng nhờ..? Ờ...Khánh Du, đi ăn chung đi, còn tôi sẽ đi gọi hai người họ. Vậy ha, đi ha, bai ha!

Minh Tuấn chạy đi một cách nhanh chóng như đang gặp sư tử đói đến quào lấy mình, mà nói chung cái không khí bây giờ cũng đáng sợ lắm.

Quay lại với nó. Nó đang buồn hiu ngồi một mình trong góc mà ngắt hoa vô tư chẳng biết ai đang đứng đằng sau lưng mình.

- Hey! – Minh Tuấn vỗ vai nó một cái làm nó thót cả tim

- Hết hồn, em còn tưởng.. – Nó thở dài

- Em tưởng Thiên Vũ..? Anh biết mà, hai đứa làm sao giấu được anh? Nó hiện lên cái mặt hết rồi kìa.

Nó lấy hai tay che mặt mình lại như đang xấu hổ, Minh Tuấn thấy thế liền phì cười, tiếp tục :

- Thật ra anh nghĩ Thiên Vũ nó bị hại.

Nó im lặng, vẻ mặt trầm ngâm, chân mày cũng nhíu lại khó coi. Nhìn sắc mặt nó thế này chắc nó cũng đã nghi ngờ.

- Em cũng nghi ngờ do anh em họ bày ra tất cả đúng không? Chỉ là em đang sợ nếu đúng thật là vậy thì sẽ phải đối mặt với Thy thế nào, Thiên Vũ ra sao..? Thứ hai là em sợ nếu mọi chuyện vỡ lỡ..tình bạn của hai người sẽ càng sứt mẻ, Thy sẽ bị Thiên Vũ ghét hơn.

Những lời này đều trúng vào tim đen của nó, đúng! Đúng là nó sợ, nó sợ mọi thứ càng ngàng càng xấu đi, nó chỉ muốn mọi chuyện trở về như lúc đầu. Nếu như nó chịu nghe theo lời Ba Mẹ nó nói thì mọi chuyện đã không như vậy, nếu như nó không kể hết cho hắn nghe thì mọi chuyện sẽ ổn hơn rồi, và nếu như...nó chấp nhận Minh Lâm, mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn, không như bây giờ.

- Em đang ước cho mọi thứ trở về ngay lúc mới biết mình sẽ kết hôn?

- Sao..sao anh biết? – Nó bất ngờ, Minh Tuấn như một con sâu trong bụng nó vậy, mọi thứ nó đang nghĩ, anh ấy đều biết cả.

- Em thư giãn đi, không có gì phải quá gấp gáp, số phận không phải do ông Trời sắp đặt, mà là do chúng ta chọn lựa. Nói thật với em, ngày hôm đó khi Vũ vừa đi vài phút thì Minh Lâm cũng ra ngoài

- Thì làm sao? Lỡ như anh ấy có việc gì – Nó vẫn ngơ ngác

Minh Tuấn bức xúc lỡ tay đập vào vai nó một cái muốn té ngửa.

- Vậy mới nói, lúc đầu anh cũng nghĩ vậy, nhưng mà lúc đó thằng bạn anh gọi đến kêu đi uống café nên anh mới nghe anh em họ nói chuyện với nhau.

- Ủa anh em nói chuyện có gì lạ đâu, như anh em mình đang nói nè.

- Thì bởi đó! Anh nghe họ nói là chuẩn bị phòng và rượu, rồi nghe họ nói là phòng 203

Nó dừng lại một chút, phòng 203? Đó là phòng mà nó thấy cảnh tượng đó mà, không phải chứ?

- Không thể nào, anh nói gì vậy?

- Tuyết Nhi, em quá ngây thơ rồi, em tưởng ai cũng giống như em sao? Luôn tốt bụng, dễ dãi như vậy. Anh nói thật em nghe, tình yêu có thể khiến cho họ làm ra những chuyện như vậy, em không nên đặt niềm tin quá vào họ đâu.

Đầu óc của nó bây giờ không thể nghĩ gì nhiều, nó rối loạn bởi những câu nói, câu hỏi và cảnh tượng trong quá khứ và hiện tại. Bây giờ..nó giống như đang ngồi trong một chiếc hộp, xung quanh là những thứ mà nó không muốn nghĩ tới, như người ta thường nói, một câu hỏi, khi chưa tìm ra câu trả lời thì cứ nhất nhất muốn biết, khi đã biết rõ câu trả lời, lại cứ nhất nhất không muốn tin vào nó, lai hối hận vì sao mình lại tìm ra câu trả lời.

- Tuyết Nhi, anh nghĩ mình cần tìm bằng chứng.

- Làm sao?

- Em nghĩ mà coi, nếu mình tìm ra cuộn băng quay hành lang gần gần ngay phòng 203 thì xong rồi

Nó nghĩ ngợi một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý, trốn tránh sự thật chẳng giúp gì cho nó cả, phải dũng cảm lên.

- Vậy được, nhờ vào anh.

- Em yên tâm. Bây giờ anh em chúng ta đến nhà hàng thôi, mau lên.

Trên xe mọi người cười nói vui vẻ, riêng nó vì muốn tránh mặt hắn, anh ta và nhỏ mà cứ cắm cúi vào cái điện thoại như thể mấy đứa đang nghiện game.

- Tuyết Nhi, con đang làm gì vậy? Tuyết Nhi! – Mẹ nó kêu

- Con đang trao đổi về buổi biểu diễn thời trang. – Nó nói mà mặt vẫn cúi nhìn điện thoại

- Biểu diễn thời trang? Làm gì?

- Thứ bảy này trường có tổ chức một buổi biểu diễn thời trang rồi có hội chợ, mỗi năm trường đều tổ chức hai lần. Nghe Ba con nói thì Tuyết Nhi nó là người trang điểm và làm tóc cho người mẫu. – Tú Tuệ nói.

Sở dĩ cô biết rõ như vậy là do ngôi trường mà nó đang học do chính Ba cô góp tiền xây nên, có thể nói Ba Tú Tuệ là “cổ đông lớn nhất“.

- Giỏi vậy, sau này Tuyết Nhi chắc chắn sẽ có triển vọng về nghành này. – Ba nhỏ khen

Chiếc xe dừng bánh lại, tất cả mọi người xuống xe, nó cũng đã cất điện thoại vào. Ngồi ăn mà nó cứ nghĩ vu vơ, không hề tập trung gì cả, ăn uống cũng chẳng nhiều. Khánh Du ngồi kế nó nhìn mà sao cảm thấy tim nhói đau, bao lâu xa cách bây giờ gặp lại lại đúng ngay khoảnh khắc chẳng mấy vui này.

- Tuyết Nhi, em ăn đi chứ, sao cứ ngồi đờ ra vậy? – Khánh Du gắp đồ ăn vào chén cho nó

- Ờ..em biết rồi.

- Phục vụ! Cho một phần súp.

Khánh Du gọi. Nhỏ thấy thế liền liếc nhìn một cái song bắt đầu móc mỉa.

- Đồ ăn trên bàn không ngon hay gì mà phải gọi thêm phần súp? Lỡ có gọi thì gọi cho mọi người luôn chứ sao gọi có một phần? Chẳng biết lịch sự.

- Tuyết Nhi đặc biệt thích ăn súp cho nên tôi mới gọi, mười món trên bàn đã có hết ba món cô ấy không ăn được vì dị ứng, cô không phải đang ghen tỵ với người không ăn đủ hết các món trên bàn này chứ? Nếu cô thích ăn súp thì cứ việc gọi, bàn này tôi trả, mọi người cứ tự nhiên. – Khánh Du nói một tràng khiến nhỏ tự động ngậm miệng lại mà chẳng cần nói nặng câu nào, cũng chẳng mất lòng ai.

- Thy, con lo mà ăn đi, vừa nói vừa ăn con không sợ mắc nghẹn sao? – Ba nhỏ

- Ba...aishhh!!

“Anh chàng Khánh Du này có vẻ để ý đến Tuyết Nhi đây mà? Có lẽ mình nên làm thần tình yêu tác thành cho họ vậy. Lục Tuyết Nhi, cô đừng trách tôi, tôi chỉ vì nghĩ cho đại cục.” – Nhỏ nghĩ thầm rồi nhếch miệng cười một cái

“Thực chất Thiên Vũ là của Phương Thy, không phải của mình, một nửa của mình là Minh Lâm, mình không thể tranh giành với Phương Thy nữa. Kết thúc buổi diễn tại trường, mình sẽ đi một thời gian. Khoảng thời gian đó mình sẽ tập quên đi anh ấy, quên đi những kíức có anh ấy bên cạnh, quên hết đi!.”

Ăn uống xong xuôi, về lại khách sạn, nó cứ ru rú trong phòng không chơi bời gì cả, nằm trên giường nghĩ ngợi có nên nói hết ra hay không. Nhưng nó sợ, nếu nói ra là do anh em họ làm thì chẳng phải nó đang giành giựt với nhỏ hay sao? Nó đã nói là nhường hắn cho nhỏ rồi mà, thế sao còn muốn tranh giành? Lẽ nào tim nó..đã khắc sâu hình bóng của hắn? Mặt khác, Minh Tuấn đã nói hết bí mật đó cho Khánh Du và Tú Tuệ nghe, cả hai người đó tức đến muốn “ăn tươi nuốt sống” anh em họ.

- Thật không ngờ con nhỏ Phương Thy đó lại dám làm chuyện như vậy, bỉ ổi! – Tú Tuệ tức giận

- Xem ra chuyện tình của mấy người này khá là phức tạp, nhưng dù sao em sẽ không để ai đụng đến Tuyết Nhi. – Khánh Du nắm chặt tay mình – Minh Tuấn, em với anh đi tìm cuộn băng đó.

Khánh Du và Minh Tuấn đi hỏi về đoạn băng đó, còn Tú Tuệ thì về phòng đã gặp ngay đó đang ngồi ủ rũ một mình, không một nụ cười, không tí cảm xúc nào cả.

- Tuyết Nhi. – Cô ngồi cạnh nó, vuốt tóc nó. – Em làm sao vậy?

Nó vẫn giữ nét mặt lúc đầu, đôi mắt cứ nhìn đâu đâu, nói :

- Em muốn đi khỏi đây một thời gian.

- Làm gì? Sao em phải đi khỏi đây? – Tú Tuệ bất ngờ trước quyết định của nó

Nó nhìn Tú Tuệ đáp :

- Em muốn quên hết mọi thứ ở đây.

- Em chắc chắn chưa?

- Vâng.

Tú Tuệ thở dài, lòng thầm nghĩ thật tội nghiệp cho em gái mình, số phận trớ trêu cho hai người con gái thân nhất lại yêu cùng một chàng trai, bây giờ nó lại quyết định ra đi để mọi chuyện ổn thỏa hơn.

- Vậy em quyết định sẽ đi đâu?

- Em sẽ sang Mỹ, ông bà em cũng sống ở đó, cũng như một cơ hội tốt để em thăm ông bà, cũng như là theo học trường thiết kế tại đó.

- Cũng tốt, vậy khi nào em đi?

- Sau buổi biểu diễn tại trường em sẽ đi, nhưng mà em không muốn cho Thiên Vũ, Thy và Lâm biết, chị đừng nói cho họ.

- Anh sẽ đi với em!

Đằng sau phía cửa là Khánh Du và Minh Tuấn, từ nãy giờ họ đã nghe tất cả mọi chuyện nó nói, như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người, một cơ hội để nó làm lại từ đầu.

- Khánh Du, nhưng anh mới chỉ về nước thôi, anh hãy ở lại đây đi, một mình em đi cũng được mà, không sao đâu.

- Không, anh sẽ đi với em, còn không thì ở lại Việt Nam, không đi đâu hết! – Khánh Du kiên quyết

Nó cũng đành chịu thua ông anh này, cũng vì muốn chăm sóc cho nó mà bỏ luôn thời gian nghỉ ngơi tại Việt Nam, nhưng nếu giờ nó còn từ chối thì chắc chắn Khánh Du sẽ giận nó mất.

- Vậy được rồi, anh đi với em, nhưng phải giữ bí mật về chuyện chúng ta đi, được không?

- Được!

- Hai người cứ yên tâm đi đi, ở đây mọi chuyện anh lo hếtttt cho em, còn Tú Tuệ, anh cũng lo tất. – Minh Tuấn nhanh miệng nói

Cô đẩy tay Minh Tuấn một cái rồi đáp :

- Anh hay quá ha, ai cần anh lo đâu, xí.

Cả đám cười ồ lên một cái thật vui vẻ mà chẳng hề biết bên ngoài có kẻ đang rình rập, nghe ngóng họ nói chuyện.

- Đến giờ phút này mà vẫn còn cười được. Lục Tuyết Nhi, cô có thật sự yêu Thiên Vũ không vậy chứ?

Nhỏ quay lưng đi khỏi chỗ đó. Ngồi trong quán café của khách sạn mà nhỏ đang lên kế hoạch cho chuyện gì đó, một kế hoạch giành lại Thiên Vũ.

- Họ vui vẻ như thế, chẳng lẽ không chút buồn phiền nào về việc Thiên Vũ và mình làm chuyện đó sao? Ngay cả Lục Tuyết Nhi cũng thế, thật không thể tin được mà. Nhưng lúc nãy họ bàn về chuyện Tuyết Nhi sẽ đi, cô ta đi đâu? Đúng rồi, Mỹ, ở đó có nhà ông bà của cô ta, cô ta cũng từng nói muốn qua đó theo học trường thiết kế thời trang, hẳn là sang đó. Cũng tốt, cô ta đi, Thiên Vũ ở lại, có lợi cho mình quá rồi, chỉ cần mình nói với anh hai, mọi chuyện sẽ lại về chỗ xuất phát. – Nhỏ cười tươi. - Nhưng đi nào cô ta mới đi chứ? Chẳng lẽ sau khi kết thúc buổi diễn của trường? Chắc hẳn Lục Tuyết Nhi sẽ không bỏ dở dang chuyện mình đã hứa đâu, mình hiểu cô ấy quá mà. – Nhỏ nhếch môi rồi uống một ngụm café

Trong khi nhỏ từ từ ngồi đó uống café thì Minh Tuấn cùng Tú Tuệ đã mời tất cả các phụ hyunh tập hợp tại phòng VIP có sẵn một cái tivi lớn để nhìn rõ những gì quay được tại hành lang gần phòng 203, cũng may mắn thay những lời anh em họ nói cũng đều được thu rõ âm hết.

“Cuộc sống đôi khi quá ồn ào, nhiều bon chen và những chuyện phức tạp, mình lại không thể tìm ra những nơi yên tĩnh để trốn tránh những thứ đó, trút hết ưu phiền, bực tức trong lòng bấy lâu. Ai cũng có cảm xúc, có một sợi dây định mức chịu đựng, một khi sợi dây đã đứt thì cũng là lúc sức chịu đựng đã hết, phải vùng dậy để người khác biết mình không phải một kẻ ngốc chỉ biết chịu đựng những điều ngốc nghếch. Im lặng không phải là dễ bắt nạt, sai gì làm nấy, không dám lên tiếng, mà là muốn giữ cho bầu không khí được tốt, nhưng họ nào đâu biết bên trong tim đã vỡ, có muốn hàn gắn lại cũng không được như xưa!”

Nó đang đọc lại cuốn sách mà nó thích nhất, những lời này đều đúng với tâm trạng của nó, biết sao được, chuyện tình của nó giống như trong truyện vậy, biết tìm đâu câu trả lời cho nó, cho nhỏ, cho tất cả...

- Mình nghĩ mình nên đi luôn thì hơn, ở lại chừng nào sẽ không ổn chừng đó. Buổi biểu diễn ở trường đành giao lại cho người khác vậy.

Nói rồi nó đóng sách lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc xếp hết vào hành lý, cũng may mọi người đều ở phòng VIP hết cho nên việc nó đi cũng rất thuận tiện cho lúc này, không ai ngăn cản, Khánh Du cũng chẳng phải vướng bận công việc vì nó, mọi người đã lo cho nó quá nhiều, đã đến lúc nó phải tự lập rồi.

Trong phòng VIP, không khí đang rất căng thẳng, mặt ai cũng tỏ vẻ hình sự, nhỏ được thông báo cũng đã “hội tụ” với mọi người tại đây, chỉ thiếu mỗi nó thôi.

- Sao đây? Gọi mọi người lên đây để làm gì vậy? Các người định thông báo chúc mừng tôi và Thiên Vũ sao? – Nhỏ lên mặt

- Phải rồi, cô cứ việc lên mặt vậy đi, để xem đi cô xem hết đoạn băng này thì có còn ngông cuồng như vậy nữa hay không. – Tú Tuệ chặn họng nhỏ

- Tụi con có việc cần nói. Trước hết, tối ngày hôm qua con và Tuyết Nhi đã chính thức là một cặp. – Hắn nói

Mọi người đều chưa tin vào những gì mình nghe, hắn đã cầu hôn nó sao? Trong khi là hôn phu của nhỏ sao?