Cô Nhóc Đáng Ghét! Anh Yêu Em!

Chương 7: Thám hiểm tiếp nào!




“á á á á… ” tiếng nó hét lên thất thanh…

“gì vậy??? cô bị làm sao vậy?? ” hắn chạy đến ngay bên nó.

“hức… hức! ” nó nức nở, đưa tay lau nước mắt.

“sao vậy! bị gì vậy! nè ! sao cô cứ khóc hoài vậy? làm sao tôi hiểu! ” hắn bực mình nói.

“tôi… hức hức…bị đau… hức chân! anh.. đừng…hức đừng bỏ tôi… tôi… hức hức… tôi sợ lắm…! ” nó nói trong ngắt giọng.

“tôi… tôi xin lỗi! ” hắn bối rối. nói gì thì nói chứ đây là lần đầu hắn phải dỗ dành một cô gái đây!

“tôi đau chân lắm! chắc không đi đc đâu! anh bỏ tôi lại đi! ” nó nhìn hắn trân trối…

‘có lẽ anh ta sẽ không đồng ý và bắt mình leo lên lưng để cõng! hắc hắc hắc!!! ‘ nó nghĩ.

nó đang chờ đợi thì hắn nói:

“được thế thì còn gì bằng! ” hắn vuốt cằm cười nói.

*rầm * nó không còn gì để nói với cái tên quái nhân này được nữa rồi…!!

“nhưng tôi mà không đem cô theo thì nhà trường sẽ đem tôi làm thịt người 7 món… thôi lên đây tôi cõng! ” hắn nói rồi cúi xuống để nó leo lên.

“anh không thể lịch sự hơn được à! ” nó cằn nhằn nhưng vẫn cứ chui lên lưng hắn…

“hự! cô ăn gì mà nặng thế? lưng tôi sắp gãy đôi rồi đây! ” hắn nói móc nó mặc dù trong lòng lại nghĩ sao nó nhẹ thế!!

“tôi ăn cơm do con người nấu! còn anh chắc ăn cơm do động vật nấu quá hen! ” nó không thua kém. (hiểu nhen mọi người! động vật!!! động vật đó!! “) .

“hừ!! ” hắn không thể nói lại nó!!

một lúc sau…

“ý ý ý! *nhún nhún * tôi thấy tờ giấy tiếp theo rồi kià. “nó nhún trên vai hắn!

“hự! cô đừng có nhún nữa tôi chịu ko nỗi sức mạnh của cô đâu !!! “hắn mệt mỏi.

hắn lấy tờ giấy đc treo trên một vỏ ốc to nằm đung đưa trên cây.

tờ giấy ghi là:

” con gì có nhiều số đo cơ thể nhất? ”

“gì đây! ba vòng là nhiều rồi còn muốn gì đây! ” nó bực mình.

“con gì nhiều số đo cơ thể? con ốc hả! ” hắn đoán mò.

“đúng đúng! Con đó thôi chứ không còn con khác đâu!!! ” nó vỗ tay.

“kím đâu ra ốc bây gìơ? ốc sống trong cát, mà cát ở đâu nhể! ” nó thắc mắc .

“nguyên ổ cát kià! đến xem nào! ” hắn chỉ rồi cả hai đến đó.

“sao chả thấy gì hết vậy nè! “nó nhíu mày.

“cô thử đưa tay xuống đi! nãy gìơ toàn tôi ko à! “hắn nói với nó.

“ok! sợ gì chứ! đưa thì đưa! ” nó quyết tâm nhưng lại cảm thấy run run. (chứ còn cái gì nữa! )

khi nó đưa tay xuống thì nó bắt được vài con ốc nhưng chưa rõ hình hài!

“nhiêu đây chưa đủ! bắt thêm đi! ” hắn nhìn đống ốc nó bắt lên.

“anh định cho nhà anh ăn đám gĩô hả! nhiêu đây sao chưa đủ.” nó thắc mắc.

“mệt quá! nói thì làm đi. ” hắn nổi quạu.

“rồi rồi! ” nó gật đầu rồi đưa tay xuống tiếp.

“á á á á! ” nó hét lên đau đớn.

“cái gì vậy! bị con gì cắn hả! ” hắn sốt vó lên

nó đưa tay lên, trong tình trạng mất hết ngón tay..!!!! (khủng khiếp)

“sao… sao lại như… thế! ” hắn sợ hãi. “plè! há há! ” nó phụt ra 5 ngón tay!

“hù anh thôi! chỉ là tôi muốn trả thù ấy mà.! khe khe! ” vui vui.

“cô… cô thật là trẻ con quá đi! biết tôi lo lắm không! cứ tưởng mất hết ngón rồi cơ chứ! ” hắn xoa lồng ngực.

“hì! ” nó nhe răng cười.

hắn cũng cười theo. cứ tiếp tục thế này thì cuộc hành trình của họ sẽ dài đến thế kỉ mất thôi.

sao mấy bạn! hồi hộp chứ !cười đã chứ! comment cho vui nhà vui cửa cái nào! kem có lẽ khoảng vài ngày sau sẽ viết lại! mong mọi người thông cảm nhé! bai bai!