Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 53: Ngoại truyện: Tâm lộ [ Nhất ]




Lấy địa vị hiện nay của Thích Nhiên lâu tại giang hồ cùng với trên triều đường, Phong Khiếu Nhiên đã rất ít vì chuyện trong lâu mà tự mình ra mặt . Bất quá sản nghiệp Thích Nhiên lâu trải rộng khắp Trung nguyên, cũng có những sản nghiệp ngầm không thể lộ ra áng sáng. Theo đó, người phụ trách sản nghiệp này có rất nhiều cũng là không thể lộ mặt. Có đôi khi Phong Khiếu Nhiên sẽ rời đi Thích Nhiên lâu đến thôn trấn lén gặp những người này, nghe bọn họ hội báo, hoặc an bài nhiệm vụ mới cho bọn hắn. Bất quá hôm nay, hắn có vẻ có chút không yên lòng, đầy đầu óc đều là gương mặt một người.

Phong Khiếu Nhiên niên kỷ ba mươi khiến vô số người kính sợ, nhưng với bản nhân hắn mà nói hắn lại là một người cực độ không thú vị. Hắn có nhiều tiền tài như vậy, lại cực ít bước ra Thích Nhiên lâu nửa bước tìm thú mua vui; Bộ dáng hắn anh tuấn, nhưng từ sau khi Hồng Sương chết hắn lại chưa từng có thêm nữ nhân khác, qua những ngày so với hòa thượng còn hòa thượng hơn; Hắn mỗi ngày mặt trời vừa mọc liền dậy giờ tý liền ngủ, ngoài đoạn ngày lễ ngày tết bận rộn kia ra, mười mấy năm qua hắn vẫn bảo trì giờ giấc nghỉ ngơi như vậy. Nếu không phải tính tình hắn luôn luôn đều là như thế, thì ngay cả mấy vị hảo hữu bên người hắn đều không khỏi hoài nghi có phải Hồng Sương phản bội đối với hắn kích thích quá lớn hay không, cho nên hắn mới có thể biến thành bộ dáng này.

Theo trình độ nào đó mà nói, Phong Khiếu Nhiên có chút lãnh cảm và khiết phích . Hồng Sương lúc trước có thể lưu lại bên người hắn là vì thời điểm đó Phong Khiếu Nhiên chính là nam nhi huyết khí phương cương, cuối cùng vẫn sẽ hiếu kỳ tình sự là tư vị gì. Hơn nữa Hồng Sương phi thường xinh đẹp, lại biết thảo niềm vui của người, Phong Khiếu Nhiên liền không cự tuyệt Hồng Sương quyến rũ. Sau khi Hồng Sương trở thành nữ nhân của hắn cũng không có cự tuyệt Hồng Sương đi theo bên người mình, nhưng cũng không có gì hơn. Trong đầu hắn chưa bao giờ sinh ra nửa ý niệm thú Hồng Sương làm thê tử, thật giống như hắn chưa bao giờ cho phép Hồng Sương tiến vào Khiếu Nhiên cư, hoàn toàn không có bất cứ khả năng nào. Không có gì ngoài trầm mê ngay từ đầu biết như thế nào là nam nữ chi hoan đến lạnh nhạt sau đó, trước khi Hồng Sương mang thai, Phong Khiếu Nhiên một tháng nhiều nhất chỉ chạm nàng hai lần, mà sau khi Hồng Sương mang thai, Phong Khiếu Nhiên lại chưa từng bước vào sân của nàng.

Sau đến, Hồng Sương tự sát, hài tử của hai người bị đưa đến hậu sơn, Phong Khiếu Nhiên đối với chuyện nam nữ càng có thể dùng lạnh nhạt đến hình dung. Bất quá chuyện của Hồng Sương hoặc nhiều hoặc ít cũng có điểm ảnh hưởng, Phong Khiếu Nhiên không hề khiến bất luận kẻ nào thân cận hắn, dù là tiểu tư bên người làm xong việc cũng tận lực không cần xuất hiện trước mặt. Phong Khiếu Nhiên chưa từng có cảm giác dục hỏa đốt người, cũng chưa từng có nửa điểm dục niệm đối với nữ nhân nào. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành từng âm thầm tìm đến vài nữ tử xinh đẹp hy vọng có thể câu lên tính thú của hắn, sau hơn mười lần, bọn họ liền bỏ cuộc. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành không chỉ một lần suy đoán Phong Khiếu Nhiên có phải bất lực hay không, không thì có nam nhân nào mà không có dục vọng? Dù là bọn họ cũng không ít lần dùng tay đến an ủi tiểu huynh đệ của mình, bất quá nếu là Phong Khiếu Nhiên, bọn họ làm sao cũng tưởng tượng không ra hắn sẽ làm cái loại chuyện này.

Dần dần, Phong Khiếu Nhiên càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, đến nỗi Âu Dương Húc mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhịn không được gọi hắn là Tử nhân kiểm (mặt người chết), điểm khác nhau duy nhất giữa hắn và người chết chính là biết thở. Nhưng này cũng không thể toàn trách hắn, mặc cho ai ở cái động người chết lớn lên cũng sẽ biến thành cái dạng này. Cũng may Phong Khiếu Nhiên còn có dục vọng kiếm tiền, Thích Nhiên lâu làm được càng lúc càng lớn, nghiễm nhiên đã thành giang hồ đệ nhất lâu. Bằng không hắn và người chết liền thật sự không có gì khác nhau . Ý chí sắt đá của Phong Khiếu Nhiên tựa như sự vô vị của bản thân hắn, thiên hạ nổi tiếng. Nhưng quả tim sắt đá này hiện nay lại liên tiếp bị người đảo loạn một hồ xuân thủy. Đừng tưởng rằng xuân thủy chỉ có nữ nhân mới có, nam nhân cũng đồng dạng có, hơn nữa lúc này dùng để hình dung Phong Khiếu Nhiên còn phi thường chuẩn xác!

Làm sao chuẩn xác? Tỷ như: Mỗi ngày không thấy được người nào đó, hắn liền đặc biệt muốn đi gặp; Gặp được người nào đó hắn lại không biết nên làm sao cùng người đó gần gũi; Ăn cơm người nọ tự tay làm, trời nóng mấy hắn cũng có khẩu vị. Nhất là mỗi lần người nọ hầu hạ hắn tắm rửa, lực đạo chà lau vừa phải kia, lơ đãng đụng chạm kia thật giống như móng vuốt miêu nhẹo cào tâm hắn, đây là cảm giác hắn chưa từng có. Hơn nữa cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, mỗi khi người nọ gội đầu hoặc là chà lau vết sẹo trên người hắn đều phá lệ ôn nhu. Mỗi khi trong lòng sinh ra loại cảm giác này hắn đều sẽ lập tức mệnh lệnh chính mình áp chế. Tay chà lau của người nào đó đã khiến giữa hai chân hắn rục rịch, nếu hắn còn tiếp tục mặc kệ bản thân như thế, hắn sẽ nhịn không được đem người nọ đẩy vào dục dũng cùng y tẩy uyên ương dục.

Phong Khiếu Nhiên thừa nhận bản thân đối với người nọ có cảm giác bất đồng, nhưng thân phận còn có tuổi tác khiến hắn làm không ra chuyện coi trời bằng vung đem người nọ trực tiếp tha lên giường chiếm làm của riêng. Nhưng hắn cũng không thể cũng không biết nên làm sao khiến người nọ biết tâm ý mình. Tiếp tục như vậy hậu quả chính là lúc tắm rửa hắn hy vọng tay người nọ chà lau cho hắn có thể xuống chút nữa; Lúc thay quần áo, hắn hy vọng người nọ có thể cách hắn càng gần một chút tốt nhất có thể dán luôn ở trên người hắn; Lúc ăn cơm, hắn hy vọng người nọ tốt nhất có thể ngồi ở trên đùi, tay gắp đồ ăn luôn sẽ nhịn không được muốn đem chiếc đũa vươn đến trong bát người nọ. Hắn không có gặp được người mình thích, lại càng không biết nên làm sao đối tốt với họ. Nhìn thấy người nọ và Lục Văn Triết, Long Thiên Hành nói nói cười cười hắn liền khống chế không được lửa giận trong lòng. Kết quả chính là người nọ hiểu lầm mình chọc hắn sinh khí. Gương mặt người nọ miễn cưỡng cười vui khiến hắn rất muốn đem Lục Văn Triết còn có Long Thiên Hành ném ra Thích Nhiên lâu.

Bên người hắn từng có bảy tên tiểu tư, không có một tiểu tư nào khiến hắn lo được lo mất như vậy. Đúng, chính là lo được lo mất. Hắn không hy vọng người nọ sợ hắn, hắn hy vọng mình có thể trở thành người trọng yếu nhất của người nọ. Không có người biết, ngày đầu tiên người nọ đến Thích Nhiên lâu tuy rằng đi theo phía sau Âu Dương Húc, nhưng hắn liếc mắt một cái liền chú ý tới y. Đây là chuyện chưa bao giờ có , đến mức hắn lần đầu tiên mở miệng hỏi Âu Dương Húc thân phận người nọ. Trực giác của hắn thực chuẩn, trước khi chưa biết rõ ràng bối cảnh người nọ hắn cũng đã quyết định để người nọ lưu lại. Nếu hiện tại có người hỏi Phong Khiếu Nhiên hắn hối hận hay không, hắn sẽ nói hối hận. Không ai đảo loạn qua tâm hắn, hiện tại người kia xuất hiện , loại cảm giác này thật không tốt. Nhưng đem người nọ tiễn bước? Không ! hắn làm không được. Một ngày nhìn không tới tươi cười kia, nghe không được người nọ ôn nhuận kêu hắn “Lâu chủ” Hắn liền ngủ không tốt. Huống chi ngày hè nóng bức, dạ dày hắn chỉ nhận cơm người nọ làm. Rất kỳ quái không phải sao?

Hôm qua hắn khiến người nọ chịu ủy khuất , hắn một chút đều không muốn cùng người nọ phát giận, hơn nữa hắn cũng không phải là phát giận với y, hắn chỉ là khiến Văn Triết và Thiên Hành câm miệng. Người nọ là Tiểu tư “Bên người” hắn, là người của “Hắn ”! Hai người kia chẳng lẽ không biết tiểu tư của bằng hữu là không thể đùa giỡn sao? Hắn khiến người nọ đi phòng thu chi lĩnh chút bạc đến thôn trấn đi dạo, hắn đã công đạo trướng phòng và Mạc Lâm, cho người nọ nhiều bạc một chút, phái thủ hạ mang người nọ đến thôn trấn rồi lại đón trở về. Đây là lời giải thích nói không nên của hắn đối với người nọ, cũng là muốn phóng người nọ một ngày nghỉ, người nọ chiếu cố ăn mặc nghỉ ngơi của hắn thực vất vả. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra sắc mặt y đã nhiều ngày đều không tốt, khẳng định là mệt . Hắn vĩnh viễn cũng quên không được người nọ sáng sớm bận việc một đêm làm ra bánh bao đặt ở trước mặt hắn, đầy mặt lo lắng khiến hắn nếm thử xem. Đời này, hắn đều không có được người đối đãi qua như thế, toàn tâm toàn ý , vì hắn.

Mân một ngụm trà ấm, Phong Khiếu Nhiên đối diện thực vật đầy bàn đề không nổi nửa điểm khẩu vị. Thủ hạ nói cái gì hắn cũng không có nghe vào. Tựa hồ cũng nhìn ra lâu chủ không yên lòng, bốn người tiến đến bí mật hội báo trực tiếp ngắn gọn nói một câu:“Ám bộ sản nghiệp hết thảy thuận lợi, thỉnh lâu chủ chỉ thị.”

“Ám bộ không có đại điều chỉnh, các ngươi hết thảy như cũ là có thể.”

“Vâng.”

Nhìn xem sắc trời không còn sớm , Phong Khiếu Nhiên đứng dậy:“Ta trở về, nếu không có chuyện quan trọng các ngươi liền không cần lên đây, phái Ám soa truyền tin cho ta là được. Có thay đổi ta sẽ tìm các ngươi.”

“Vâng, lâu chủ.”

Không hề nhiều lời, Phong Khiếu Nhiên ly khai, có chút nóng vội hướng đến Thích Nhiên lâu. Người nọ hẳn là đã trở về đi, trời tối , người nọ tuyệt đối sẽ không về quá muộn. Tuy rằng hắn cùng với người nọ ở chung bất quá cũng mới bốn tháng, nhưng hắn đã thập phần lý giải y. Người nọ tính tình tốt, lại phúc hậu, bộ dáng hảo, không rành thế sự, người nọ hiện tại đã khiến hắn không dời được tầm mắt , tiếp qua vài năm, y thành ngọc công tử chân chính, hắn không dám cam đoan mình có thể nhẫn xuống dục niệm đối với người nọ hay không. Bất quá hắn tuyệt đối sẽ không buông người nọ rời đi , chờ hắn nghĩ xong làm sao khiến người nọ biết tâm ý của mình, hắn sẽ đem người nọ biến thành của hắn. Nói hắn ngang ngược cũng được, nói hắn vô lễ cũng thế, nhi lập chi niên (giai đoạn bước vào tuổi 30) cuối cùng gặp được một người mình thích, hắn có thể không bắt lấy sao?

Hắn biết bọn người Văn Triết lén lút nói hắn thế nào. Hắn cũng biết mình ở trên tình sự rất lãnh cảm, thậm chí có một lần cảm giác cái loại chuyện này thực bẩn. Mà nếu đổi thành là người nọ, hắn chỉ còn có khẩn cấp. Có lẽ thượng thiên cũng hiểu được hắn rất cô đơn , cho nên đem người nọ đưa đến trước mặt hắn. Hắn không phải không hiểu như thế nào thích, hắn chỉ là không có gặp được người chân chính thuộc về hắn. Đối với tình yêu, hắn thà không lạm, nam nhân nhất định phải tìm nữ nhân tới giải quyết dục vọng sao? Mười mấy năm qua hắn đều không có nữ nhân cũng không phải sống được hảo hảo sao? Chỉ riêng người nọ, là nam hay nữ với hắn mà nói đều không quan trọng, trong lòng hắn nhận chuẩn là đủ rồi. Chỉ là người nọ có thể nhận một nam tử sao? Phong Khiếu Nhiên nhíu chặt mi tâm, hắn hy vọng người nọ có thể cam tâm tình nguyện ở bên người hắn, không phải lấy thân phận tiểu tư mà là lấy thân phận thê tử. Đúng, thê tử của hắn. Sau khi hắn nhận thấy được mình đối với người nọ có dục vọng quá mức hắn liền quyết định thú người nọ làm thê . Một người như vậy nếu không thể làm thê của hắn, quả thực là nhục nhã với người nọ.

Người nọ ôn nhu, thiện lương, ôn ôn nhã nhã, trên mặt luôn mang một mạt tươi cười làm người ta như mộc xuân phong. Người như vậy sẽ không làm ra chuyện rất kịch liệt đi. Nếu có chút một ngày hắn nhịn không được cưỡng bức người nọ, người nọ sẽ không tự sát hoặc là…… Nghĩ đến đây, Phong Khiếu Nhiên ngạnh sinh sinh áp chế tràn đầy vội vàng trong lòng. Chờ một chút, chờ một chút tốt hơn. Người nọ còn nhỏ, tiếp qua hai năm đợi người nọ trưởng thành, hai người ở chung thời gian cũng lâu, khi đó hắn mới hạ thủ hẳn là sẽ không gợi ra phản ứng quá kịch liệt của y. Còn hắn mỗi lần đối mặt người nọ đều sẽ có dục vọng, lấy nhiều năm định lực của mình như thế, hắn còn áp trụ được. Liền tính là áp không được, hắn cũng có thể lấy tay giải quyết, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng.