Cố Nhân Chuyện

Chương 10: Gia Tộc Thầy Trừ Tà (3)




8 giờ 20 hành lang lầu 2.

Hành lang được bao trùm bởi một tầng bóng tối tĩnh mịch, một không gian câm lặng làm người khác sợ hãi, một ngọn gió thổi qua đều không, hệt như một người thiếu phụ mất chồng trong thời kì chiến tranh quái ác, không dám khóc thành tiếng, đành câm nín quặn quại người trong nỗi đau mang lại.

Góc tối bậc thềm cầu thang, từng bậc, từng bậc nối dài, nơi khung cảnh vắng lặng đến từng ngõ ngách cầu thang, một tí âm thanh nhỏ nhoi đều mang lại cho nơi này một sự cộng hưởng da diết không nguôi.

Âm thanh cộng hưởng hiện tại là tiếng hô hấp dồn dập của Nguyễn Quang, người hắn vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu từ lúc cơn gió đầu tiên biến mất.

“Hà hà hà”.

Hô hấp của hắn dần hòa một nhịp với tiếng hô hấp của hành lang lầu 2, tiếng hô hấp như muốn cắn xé mọi thứ, một con vật đưa nanh chồm tới con mồi.

Chạy dọc từng thềm gạch men nơi hắn đứng, tới nơi những tấm màng xanh đầy mặt bầy người quái dị, tỏa ra hơi lạnh buốt sóng lưng.

Nguyễn Quang khuôn mặt trắng xám, nhìn từng cái đầu người vươn dần ra khỏi màng xanh, cánh tay bọn nó lúc này đã trồi ra khỏi màng xanh, cánh tay không phải rất đầy đủ, có những cánh tay thiếu đi gần 2,3 ngón, một số cánh tay có ngón tay còn chưa rơi đứt hẳn, lung lay trên đốt ngón tay nó.

Nguyễn Quang sợ muốn điên mất, chỉ có một lối đi tại sau tấm màng xanh, không qua được tấm màng, qua được màng xanh, đồng nghĩa phải vượt qua đạo cửa ải khó khăn trước mắt.

Nhìn bọn nó muốn ra khỏi màng xanh, hắn xoay người chạy về phía ngược lại cầu thang đi xuống lầu 1.

“Nó đâu rồi” Nguyễn Quang chạy gấp, mắt liên tục cố gắng nhìn xung quanh, muốn tìm một vật gì đó, hắn nhớ mang máng, mỗi hành lang đều được trang bị một hộp cứu nạn hỏa hoạn đề phòng trường hợp nếu trường học xảy ra hỏa hoạn bất ngờ.

“Mình nhớ rõ ràng, nó sẽ nằm ở vị trí này, tại sao lại không thấy mất, ở đâu, ở đâu” lớp trưởng Nguyễn Quang vì đề phòng cẩn thận bọn quái vật sau màng xanh, lúc chạy thỉnh thoảng vẫn phải để mắt nhìn về phía sau,”nhanh thêm tí nữa, bọn nó đều muốn chui ra hoàn toàn”.

“Ớ Ớ Ơ…..” miệng bọn nó kêu lên những tiếng quái dị, hệt một kẻ câm cố gắng kêu thành tiếng, nhìn kĩ cổ họng bọn nó, đó là không có lưỡi.

Một đầu trong số bọn nó đã ra khỏi tấm màng xanh, ra được một bộ phận, tiếp đó một chân cũng chòi ra phía ngoài, hình dạng bọn nó sơ lộ một ít, một con quái vật được gắn kết bởi vô số nhiều cánh tay, rất nhiều đầu người khác nhau, duy chỉ có hai chân chèo chống, quá mức quái dị.

Con quái vật hình dạng không cân đối, lảo đảo lảo đảo, tuy nhiên tốc độ mau lẹ, bắt đầu đuổi theo phía trước đang chạy gấp gáp Nguyễn Quang, nó hè miệng rít lên những tiếng ú ớ câm điếc.

“Đây rồi” Nguyễn Quang nhìn thấy một khối sắt hình hộp được sơn màu đỏ hình dạng khối chữ nhật, bên trái của khối sắt hình hộp chữ nhật có dán bốn chữ cái “PCCC”, tức phòng cháy chữa cháy, thấy tìm tới được nhánh cỏ cứu mạng, Nguyễn Quang phòng tới, lộn một vòng hình vòng cung, một tay chống nâng người mau lẹ.

Theo lớp trưởng Nguyễn Quang, đây gọi là hành động vô cùng trí tuệ, sự kết hợp của logic vận động thể thao và khoa học vật lý, ở một tốc độ cao đang chạy, ta sẽ có một lực đẩy quán tính kết hợp, lăn một vòng về phía trước, ta lại được cộng thêm hiệu ứng xoay tròn, vì sao đường đạn được xoắn một vòng xoắn ốc, lực bắn sẽ mạnh hơn, bởi vì quá trình đó, tạo cho nó một động lực mạnh mẽ hơn lực đẩy quỹ đạo thẳng thông thường.

Điểm này hoàn toàn đáng khen thưởng cho vị trí lớp trưởng của hắn, học hỏi kiến thức là để vận dụng vào thực tiễn, nếu không ngươi chỉ là một tên đầu gỗ, chỉ biết ăn không biết làm ra đồ vật.

Hộp sắt hình chữ nhật có sẵn một chỗ lõm vào phía trong, hình dạng nửa vòng tròn, rất dễ cho người khác sử dụng khi cần thiết, Nguyễn Quang mở cửa kính, khẽ dùng lực, từ phía trong lấy ra một chuôi gỗ, đầu trên chuôi gỗ gắn lưỡi rìu sáng bóng, làm từ thép chất lượng cao.

Hai tay cầm chặt chuôi rìu “PCCC” hàng xịn, Nguyễn Quang hai mắt chăm chăm, bình tĩnh chờ đợi con quái vật tiến đến.

“Ơ Ơ Ơ” con quái vật với điệu chạy chao đảo di chuyển mau lẹ, chỉ còn cách Nguyễn Quang chưa tới 2 mét.

Nguyễn Quang, hai tay cầm rìu, từ phía bóng tối, đảo một đường vòng cung, cây rìu có lực lượng gia tốc, phát huy thành một hung khí giết người bậc nhất, lưỡi rìu chém xuống đầu con quái vật, chính xác là đầu một trong số các đầu của nó.

“Ơ Ơ Ơ” con quái vật đưa tay ra đỡ lưỡi rìu, những cánh tay của nó rơi rụng nhanh chóng, một số ngón tay rơi vãi trên sàn, khuôn mặt đau đớn, vung các tay còn lại tấn công.

Tập trung cao độ, Nguyễn Quang lui lại thành công, đại lượng máu tươi từ cánh tay con quái vật phún đầy hành lang, một số máu tươi còn bắn trên mặt hắn, lau đi máu trên mặt, Nguyễn Quang liếm môi:”mày không biết, lưỡi rìu có trọng lượng 7kg, chuôi rìu có trọng lượng 5kg, tổng cộng một vật này là 12kg trọng lượng, cộng thêm tao có 62kg trọng lượng, tất cả cộng dồn đã là 74kg, bình thường tư thế tấn công cơ bản sẽ tạo thêm một số cộng dồn trọng lượng là 3-7kg, nếu cho đạt tới trình độ tốt nhât sẽ tới 81kg, mày có thử một vật sắc bén 81kg chém trên người cảm giác thế nào”.

“Khoa học nhân loại một ngày càng phát triển, các loại vũ khí nóng một lúc một có sức công phá lớn, ngày xưa, loài người chúng ta chiến đấu bằng những vũ khí lạnh, ngoài sự sắc bén của vũ khí, ta cũng dựa vào kỹ xảo chiến đấu, lúc đó tuyệt vời làm sao, mày có hiểu không “ Nguyễn Quang hai tay cầm rìu, vết máu con quái vật còn dính trên mặt nở nụ cười, bất quá sau đó hắn gằn giọng:”loài người vì tránh họa diệt chủng do vũ khí nóng gây nên, đã không còn đổ máu, tao thích máu, máu rất đẹp, mày có hiểu không”.

Liên tục những câu hỏi “mày có hiểu không” từ Nguyễn Quang, vô số đầu của con quái vật lắc lắc dữ dội, không biết là do nó dáng đi chao đảo gây nên, hay là do đôi chân phải chống đỡ thân hình chênh lệch đến cực đại kia.

Nguyễn Quang liếm khóe miệng, mặt chán ghét:”vị thật không ngon”.

“Nếu đã không ngon thì mày cũng nên đi chết” Nguyễn Quang cười gằn, một vật không có giá trị sử dụng cũng nên chết đi.

“Rít” hắn phóng chuôi rìu, chuôi rìu xoáy thành một vòng tròn hướng tới con quái vật, lưỡi rìu có lực lượng duy trì, chém mạnh vào trán của một đầu trong số nó.

“Phụp” đại lượng máu tươi kèm theo mảnh óc vỡ các loại tung tóe ra, cả đầu nó như dưa hấu dễ dàng tan vỡ.

“Cũng không tệ” Nguyễn Quang đạp bước, cả người thoắt ẩn thoắt hiện, tung người bay lên cao, mượn lý thuyết xoắn ốc, một cước đá thật mạnh vào người con quái vật, khiến nó té ngữa người về sau.

Con quái vật té ngữa về sau muốn vùng vẫy đứng dậy nhưng do hai chân nó quá chênh lệch với khổ người phía trên, mặc cho sự cố gắng dường nào đều không thể với lên nổi.

Nguyễn Quang bước tới, một chân đạp mạnh lên người nó, ánh mắt băng lãnh nói:”mày dám đụng tới em trai của tao, đó là muốn chết”.

Dứt lời, hắn kéo cây rìu từ trong óc con quái vật, một bổ xuống thẳng tim nó, con quái vật tuy nhiều đầu, nhưng chỉ có một trái tim, chấm dứt trái tim đồng nghĩa chấm dứt mạng sống nó.

Cây rìu vứt đi, Nguyễn Quang từ ánh mắt băng lãnh chợt biến thành hoảng sợ:”chuyện gì xảy ra, sao người mình toàn máu thế này, con quái vật, đã chết rồi”.

Hắn không hiểu điều gì vừa diễn ra, trong đầu chỉ nhớ mình cố gắng chạy trốn, tìm thanh rìu trong hòm “PCCC” làm vật phòng vệ, nào ngờ vừa phát hiện, con quái vật đã chết dưới chân, cả người đầy máu.

Chuyện gì đã xảy ra, Nguyễn Quang hoang mang.