Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 62




Hà Tân không nhịn được mà hừ ra tiếng, cậu nằm bên trên, nhìn vẻ mặt thống khổ của Tôn Tâm Nghiên, vừa hôn vừa nói những lời yêu thương với cô, đều là những câu mà ngày thường cậu chẳng bao giờ nói cả.

Tôn Tâm Nghiên đau đến mức hít thở không thông, trong suốt quá trình Hà Tân đều cảm giác mình bị bao bọc gắt gao, vừa thoải mái lại vừa khó chịu.

Trước đó cậu còn hơi khẩn trương, sợ lần đầu tiên làm không tốt, kết quả vẫn không nhịn được, nằm im một lát là tấn công ngay. Cũng không thấy mất mặt gì, nội tâm còn cảm thấy bay bổng vô cùng.

Hà Tân đi ra mới phát hiện Tôn Tâm Nghiên đang chảy máu.

Cậu bảo cô đừng cử động, khỏa thân xuống giường, vào phòng vệ sinh lấy giấy tới lau cho cô.

Máu tươi đỏ hồng, chảy rất nhiều, Hà Tân không biết vậy có sao không, bèn hỏi cô có còn đau hay không.

Nửa mặt Tôn Tâm Nghiên đè xuống gối, nhìn cậu lắc đầu, đôi mắt vừa khóc xong vẫn còn phiếm hồng, nhìn rất ngoan. Thật ra vẫn còn đau, chỉ là so với nỗi đau xé rách vừa nãy thì không thấm vào đâu.

Hà Tân lau xong lại nằm xuống. Tóc cậu mướt mồ hôi, da mặt trắng bệch, hôn lên trán, chóp mũi cô. Tôn Tâm Nghiên lưu luyến không rời mà ôm lấy cậu, vùi đầu vào hõm cổ cậu.

Đời con gái của cô cứ như vậy kết thúc, từ đầu tới cuối giống hệt như đang nằm mơ. Trong lòng có một cảm giác mất mát khó giải thích, sau lại bình tĩnh thản nhiên, như thể đã hoàn thành xong chuyện gì đó.

Cô yêu cậu nên mới cho, cho thì cũng cho rồi.

Nhưng lại khó tránh khỏi lo lắng, cậu đã có được thì không quý trọng nữa, hoặc sẽ coi khinh cô?

Tôn Tâm Nghiên ngửi mùi hương quen thuộc trên người cậu, nhớ đến chuyện cậu lừa cô hôn lưỡi lần đầu ở tủ quần áo. Nghĩ như vậy lại cảm thấy người này rất hư đốn, ngoài miệng nói tôn trọng cô, cái gì cũng nghe cô, kết quả mỗi lần đều đánh sập phòng tuyến của cô.

Hà Tân không nghĩ nhiều như cô. Đối với con trai đây cũng là chuyện lớn, cũng để lại dư vị trong lòng, cảm thấy mình đã trở thành đàn ông, cái loại cảm giác này không giống nhau.

Nhưng cậu cũng không quên trấn an Tôn Tâm Nghiên.

Tay vẫn luôn vuốt ve trên người cô, khi sờ đến đùi, cậu dừng dừng, lại sờ ngược lên, qua một lát lại tò mò xốc chăn lên, muốn nhìn thật kĩ. Cậu đã nhiều lần muốn nhìn vết sẹo này của cô, nhưng cô luôn không cho.

Cả đêm hào phóng, lúc này Tôn Tâm Nghiên lại thẹn thùng, kéo chăn lên.

“Nhanh lên, cho anh xem.” Hà Tân ngồi dậy, không cho cô che.

Làn da trên đùi Tôn Tâm Nghiên rất trắng, khối thịt màu đỏ kia nhô lên rất rõ ràng. Hà Tân sờ sờ, trong lòng có cảm xúc khác thường, ngẫm lại khi bọn họ còn nhỏ, giống như đã có duyên số sắp đặt.

Ngập ngừng, cậu bỗng nhiên đi đến tủ đầu giường lấy quần áo, Tôn Tâm Nghiên thấy cậu lôi ra một cái hộp nhỏ màu lam.

“Quà tặng em, suýt chút nữa thì quên mất.” Cậu nói.

Là một sợi dây chuyền.

Dây chuyền tinh tế nằm yên trên lớp nhung đen, bên cạnh còn có đôi bông tai hình con thỏ, bằng bạc, hai con mắt đính đá, sáng lấp lánh.

Tôn Tâm Nghiên ngờ ngợ, vui sướng nhìn cậu.

“Thích không?” Cậu giữ cổ cô, cong người mổ môi cô.

Cô gật đầu.

Hà Tân lấy ra, “Để anh đeo cho em.”

Ngọn tóc đen mềm mại xoã nhẹ trên đôi vai, cậu gạt nó ra, cúi đầu, dịu dàng đeo giúp cô, lại cài bông tai con thỏ giúp cô, đáng yêu tinh xảo.

Ánh mắt hướng về phía trước, Hà Tân lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.

Trong bầu không khí yên tĩnh, hai người đều ngây ngẩn giây lát.

Kim loại lạnh lẽo kề sát bên da, Tôn Tâm Nghiên nhấc dây chuyền thỏ con lên nhìn, lại nhìn cậu.

Tĩnh lặng, cô thấp giọng nói: “Người xấu.”

Hai người cùng cười.

Cậu đã biến cô từ thiếu nữ thành phụ nữ, nhưng cậu muốn nói với cô, trong lòng cậu cô vĩnh viễn vẫn là cô gái đó, cô gái giống hệt chú thỏ con.

Mới nếm thử trái cấm, ban đêm Hà Tân lại lên cơn ham muốn, khúc dạo đầu Tôn Tâm Nghiên rất có cảm giác, nhưng khi cậu đi vào thì cô lại đau. Sau đó, liên tục một đoạn thời gian cô đều như thế này, khi làm luôn có cảm giác đau, không có khoái cảm.

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Hà Tân đưa Tôn Tâm Nghiên về ký túc xá.

Trở về ký túc xá nằm xuống không bao lâu lại nhận được tin nhắn của cậu.

—— ba con thỏ trắng nhỏ mang đến một cây nấm, hai con lớn bắt con nhỏ hơn đi hái ít rau dại tới ăn cùng. Con thỏ nhỏ nói: Ta không đi, ta đi rồi, các ngươi ăn hết nấm của ta. Hai con thỏ lớn: Không đâu, yên tâm đi. Vì thế con thỏ nhỏ nhanh chóng rời đi. Nửa năm qua đi con thỏ nhỏ không trở về, một con lớn nói: Nó không trở lại, chúng ta ăn đi, con thỏ kia lại nói, chờ thêm chút nữa. Một năm qua đi, con thỏ nhỏ cũng không trở về, hai con lớn cùng thương lượng, không cần đợi, chúng ta ăn đi. Đúng lúc này, con thỏ trắng nhỏ đột nhiên nhảy ra từ rừng cây bên cạnh, nhìn đi, ta biết các ngươi muốn ăn nấm của ta……

Tôn Tâm Nghiên mệt mỏi cười cười, không đáp lại, ném điện thoại xuống bên gối.

Cuối tuần, trong ký túc xá còn có mấy người, đang ngồi ở trên giường im lặng chơi máy tính, khi cô đi vào thì nhìn cô một cái.

Nhìn bức màn khép chặt, Tôn Tâm Nghiên nặng nề nằm ngủ. Cô ngủ suốt một ngày.

Sau khi phát sinh quan hệ với Hà Tân, Tôn Tâm Nghiên cảm giác cả thế giới đã hoàn toàn thay đổi, cô đã trưởng thành.

Thấy trẻ con cô thậm chí chẳng ngại mà nghĩ, bây giờ cô cũng có thể sinh con.

Trên phương diện này Hà Tân còn có tính tự giác, nhưng đôi khi cô vẫn rất lo lắng.

Khi trời không còn lạnh nữa, tâm trạng bọn học sinh cũng vui vẻ hẳn lên.

Khi nghỉ đông, Trần Ngạn Kỳ nói muốn tới Cáp Nhĩ Tân chơi, Hà Tân vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, còn nói với Tôn Tâm Nghiên.

Kết quả hai cậu trai thương lượng với nhau, cảm thấy mùa đông đi chơi Cáp Nhĩ Tân mới vui, mùa xuân thì không có gì đặc sắc, nhanh chóng đổi thành đi Thành Đô.

Tôn Tâm Nghiên chưa bao giờ tới Thành Đô, nghe xong cũng không có ý kiến gì, lập tức bắt đầu chuẩn bị. Vậy cô chuẩn bị cái gì? Chỉ nhìn hình ảnh trên mạng, rồi chuẩn bị một ít quần áo, giày dép.

Lại nói là lần đầu tiên cô đi du lịch đường dài với Hà Tân. Toàn bộ hành trình đều được Hà Tân sắp xếp, đặt vé máy bay, đặt khách sạn, cô cũng chẳng lo việc gì. Hà Tân cũng không cần cô lo, cái gì cũng sắp xếp thỏa đáng.

Trong vấn đề tiền bạc Tôn Tâm Nghiên thật sự không muốn phụ thuộc vào cậu, vì thế ngang ngạnh đưa cho cậu 5 ngàn tệ, còn nói không đủ lại đưa thêm.

Hà Tân: “Đầu em bị úng à, mãi mới có dịp mang em ra ngoài chơi một chuyến, cầm tiền của em làm gì?”

Thái độ Tôn Tâm Nghiên rất kiên quyết, “Anh không cần thì em không đi nữa, dù sao em cũng còn nhiều sách chưa đọc, vừa lúc mấy ngày nay được nghỉ ở nhà đọc sách.”

Điểm này Tôn Tâm Nghiên đã nghĩ kĩ, cô không thiếu tiền, nên không cần xài tiền của cậu. Nghiêm túc mà nói, đây là vấn đề về nguyên tắc. Đặc biệt với quan hệ hiện tại của bọn họ, việc tiền nong không rõ ràng khiến cô cứ cảm giác mình đang moi tiền cậu vậy.

Cứ như vậy, Hà Tân dẫn theo Tôn Tâm Nghiên, Trần Ngạn Kỳ dẫn theo bạn gái cậu ta, hai đôi tình nhân tới Thành Đô sẽ gặp mặt.

Bọn Hà Tân tới sớm hơn một ngày so với Trần Ngạn Kỳ, đến khách sạn đã hơn 9 giờ tối, Thành Đô vừa mới mưa xong. Sắp xếp xong hành lý, Hà Tân dắt Tôn Tâm Nghiên đi đến những con đường gần đó tìm một quán ăn khuya.

Người đến đất khách tinh thần sảng khoái.

Hà Tân gọi đồ ăn với chủ quán ở ngoài, Tôn Tâm Nghiên an vị ngồi bên chiếc bàn đặt ven đường, túi đặt trên đầu gối, cô hết nhìn trái rồi lại ngó phải.

Sau cơn mưa không khí ẩm ướt tươi mát. Trong những con phố hẻm nhỏ tất cả đều là quán ăn khuya, cửa hàng đồ nướng BBQ, không khí phố phường nồng đậm, so với quê nhà, hẻm nhỏ ở Cáp Nhĩ Tân cũng không có gì khác nhau, nhưng cẩn thận nghe, bên cạnh toàn những giọng nói Thành Đô, loại cảm giác này rất mới lạ.

Hà Tân gọi xong cơm lại đây ngồi xuống, lấy tờ giấy lau bàn, “Anh gọi toàn đồ cay, em ăn được không?”

Cậu mặc một bộ đồ thể thao đi tới đây, đến khách sạn lại cố ý thay đổi một bộ áo sơ mi nhàn nhã, cả người không có sự mệt mỏi khi đi đường xa, mà toát lên sự thoải mái mát mẻ, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

Tôn Tâm Nghiên gật đồng tán đồng, “Đương nhiên phải ăn cay, để coi thử vị cay ở đây thế nào.”

Trước khi ra cửa Tôn Tâm Nghiên cũng có trang điểm nhẹ, gương mặt so với ngày thường nhìn qua càng thanh lệ hơn.

Hà Tân nhìn cô gật gật đầu, “Được rồi, để xem năng lực em thế nào.”

Kết quả Tôn Tâm Nghiên đã đề cao chính mình.

Đâu phải cay một chút, cô căng da đầu ăn xong một xiên thịt dê, uống nguyên một bình nước khoáng, đến khi dọn cá nướng lên mới miễn cưỡng động đũa, nhưng lại sợ cay.

Buổi tối hôm đó, cảm xúc hai người đều đặc biệt tốt, Hà Tân rất dịu dàng, kinh nghiệm của cậu cũng đủ, nhẫn nại khiêu khích cô một hồi. Vì thế đó là lần đầu tiên, Tôn Tâm Nghiên không cảm thấy đau, còn xuất hiện một tia khoái cảm chưa bao giờ có.

Khi làm loại chuyện này hai bên đều có cảm giác, nên xong việc cậu mồ hôi đầm đìa ôm lấy cô, dán vào sau lưng cô hỏi: “Có phải em rất thích đi chơi không?”

“Đương nhiên thích, ai lại không thích đi chơi chứ.”

“Vậy sau này đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới nhé, đi chơi khắp mọi nơi luôn.”

“Em không thích đi du lịch vòng quanh thế giới.”

“Sao lại không thích, cô gái nào cũng thích đi mà.” Cậu dán vào lỗ tai cô nói.

Cô xoay người, bắt đúng trọng điểm, “Cô gái nào?”

“Thuận miệng nói thôi.” Hà Tân cười.

Tôn Tâm Nghiên cắn lỗ tai cậu.

Cậu cười phá lên.

Rất nhiều người mộng tưởng rằng mình sẽ du lịch vòng quanh thế giới, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy đó chỉ là lời nói thuận miệng.

Bọn họ thật sự thích cuộc sống như vậy sao? Mỗi ngày ngồi máy bay, rời xa cha mẹ, luôn luôn ở trên đường.

Lý tưởng lớn nhất đời này đối với Tôn Tâm Nghiên chính là cuộc sống, công việc thoải mái, người bên cạnh khỏe mạnh sống với mình, sau đó có thể thỉnh thoảng đi du lịch, thật sự vui vẻ.

Cô không có lòng tham, không có những hành động lãng mạn, không mơ mộng ảo tưởng, hoặc là nói, cô chưa từng có một ước mơ lớn lao.

Ngày hôm sau, trong khách sạn, Tôn Tâm Nghiên gặp được bạn gái của Trần Ngạn Kỳ.

Nói thật ra, đều là những cô gái trưởng thành giống nhau, nhưng quần áo trang điểm lại rất khác biệt, rất thời thượng. Cô gái đó mặt hơi dài, ngũ quan hoàn hảo, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm.

Kỳ thật Tôn Tâm Nghiên rất kinh ngạc, cảm thấy đây là cô bạn gái có nét thiếu nữ thơ ngây nhất mà cậu qua quen biết trước giờ.

Trần Ngạn Kỳ vẫn giống như trước, rất biết chăm sóc bạn gái, hỏi han ân cần, rất săn sóc.

Sau khi Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên về phòng, được một lát cậu ta lại chạy tới, Hà Tân hỏi cậu đến phòng bọn họ làm gì.

Trần Ngạn Kỳ cười một cái, “Bạn gái tớ đang tắm, tới đây tâm sự với các cậu.”

Thật ra trong lòng Tôn Tâm Nghiên rất thẹn thùng, cô và Hà Tân ở cùng phòng, người sáng suốt đều sẽ suy nghĩ lung tung.

Nhưng Trần Ngạn Kỳ vẫn có chừng mực, không biểu hiện cái gì, rất bình thường chào hỏi Tôn Tâm Nghiên, “Sao cắt tóc thế?”

“Đẹp không?”

“Đẹp cái quỷ gì.” Trần Ngạn Kỳ nhìn Hà Tân, “Cậu bắt cậu ấy cắt à?”

Hà Tân sờ sờ đầu Tôn Tâm Nghiên, hỏi lại cô, “Có phải anh bắt em cắt không?”

Tôn Tâm Nghiên đẩy tay cậu, “Liên quan gì đến mấy người.”

Tôn Tâm Nghiên ngượng ngùng, lại cảm thấy bầu không khí này đặc biệt tốt. Mọi người đều đã trưởng thành, nhưng vẫn thân thiết giống như trước kia.

Nếu Lý Địch cũng ở đây thì càng tốt.

Kỳ thật lần này trước khi tới đây, Tôn Tâm Nghiên còn hỏi Lý Địch tới không, kết quả Lý Địch vừa nghe Trần Ngạn Kỳ cũng mang bạn gái theo thì lập tức cự tuyệt. Lý Địch nói, các cậu hai đôi tình nhân đi chơi, cậu kêu mình đi làm gì. Tôn Tâm Nghiên không phải không nghĩ tới chuyện này, chỉ là ngay từ đầu không biết Trần Ngạn Kỳ muốn mang bạn gái theo. Sau lại biết cậu ta mang theo, cô đã đề nghị Lý Địch gọi thêm một bạn gái, sáu người đi cùng nhau cũng được.

Ai biết Lý Địch lại nổi cáu trong điện thoại: “Tâm Nghiên, cậu đừng bắt tớ tới, các cậu chơi của các cậu, không được sao.”

Sau đó Tôn Tâm Nghiên còn rất ngượng ngùng, gửi tin nhắn xin lỗi Lý Địch, cảm thấy chưa quan tâm đến cảm nhận của cô ấy. Lý Địch đáp lại một câu: “Không liên quan đến chuyện của cậu, tóm lại về sau chỉ cần có Trần Ngạn Kỳ thì đừng tìm tớ, tớ không muốn gặp lại người này.”

Lúc ấy Tôn Tâm Nghiên còn sửng sốt, hai người bọn họ bắt đầu giằng co nhau từ khi nào?

Nói chuyện một lát, Hà Tân đi tắm.

Tôn Tâm Nghiên hỏi Trần Ngạn Kỳ, “Cậu lại đổi bạn gái à?”

Trần Ngạn Kỳ liếc mắt nhìn cô, “Lại cái gì, mới chỉ đại học năm nhất. Tôi toàn bị người ta đá thôi, còn cách nào khác đâu.”

Tôn Tâm Nghiên hừ cười một tiếng, “Đáng đời.”

Nhìn cậu ta, cô lại nói mỉa thêm câu: “Cả ngày cậu ép người ta phải đá mình thì có.” Từ chuyện yêu đương của mình, Tôn Tâm Nghiên gà mờ cũng đã hiểu con đường của cậu ta.

Trần Ngạn Kỳ bị cô nói vậy thì cười rộ lên, “Đừng bị Hà Tân dạy hư.”

Hà Tân vừa vặn từ phòng vệ sinh đi ra, nén khăn lông lau tóc vào người Trần Ngạn Kỳ.

Trong phòng khách sạn, hai chàng trai nói qua lộ trình cho hai cô gái một lần.

Hai ngày đầu đi dạo trong nội thành Thành Đô, ăn uống, ba ngày sau đi Cửu Trại Câu, hai ngày cuối cùng có thể đi một chuyến đến núi Thanh Thành, rồi trở về nghỉ ngơi.

Còn hỏi các cô có ý kiến gì không, hai cô gái đều không có ý kiến gì.

Tôn Tâm Nghiên có một yêu cầu, hành trình không cần quá vẹn toàn, cô không định chơi đến rã rời cả người. Hà Tân tìm công ty thuê xe, hai ngày sau, bốn người bọn họ lái xe đi.

- -----oOo------