Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 40




Edit: Hương Cyndi

Beta: Chân Niệm

Cứ như vậy, bình thường khi ở trường học, Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên hoàn toàn trở thành người xa lạ, một nhóm người nhiều chuyện trong lớp biết nội tình cũng cho rằng bọn họ thật sự đã chia tay. Người lớp khác hỏi chuyện hai người, ai cũng đều nói rằng chia tay rồi, thỉnh thoảng còn cảm khái hai người thật xứng đôi vừa lứa, chia tay thì rất đáng tiếc.

Nguyên nhân khiến bọn họ chia tay càng lan truyền đi hơn nhiều, có người nói rằng Hà Tân lăng nhăng, theo đuổi được rồi thì lại thấy chán. Có người lại nói rằng có một nam sinh theo đuổi Tôn Tâm Nghiêm, khiến Tôn Tâm Nghiên rung động nên hai người mới chia tay. Trong đó, chuyện được lan truyền đi nhiều nhất có vẻ như là việc ba Hà Tân xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên sau đó Hà Tân đã thay đổi bản thân, một lòng quyết tâm phấn đấu, vì vậy không muốn nói chuyện yêu đương.

Nam thanh nữ tú, cũng không có gì là lạ khi xảy ra chuyện giữa họ.

Mọi người trong lớp mới phát hiện thì ra Hà Tân không còn lười biếng nữa. Tuy lúc học thì im lặng, nhưng cậu không chỉ nghe giảng, ghi chép bài đầy đủ, mà bài tập hàng ngày cũng nộp đúng hạn.

Tiết vật lý cậu không có ở lớp, liền vỗ vỗ bả vai người trước mặt, lúc nam sinh quay lại hỏi cậu có chuyện gì, thì ai ngờ Hà Tân lại đang cầm giấy bút nói rằng muốn hỏi cậu ta về bài tập tiết trước.

Mấy kẻ xấu xa xung quanh nhìn đến ngây ngốc, đều lén lút nói Tiểu Tân gia gia thay đổi rồi, thật sự đã học hành chỉn chu.

Mấy người từng soi mói hành động của Hà Tân, Tôn Tâm Nghiên cũng đều yên lặng nghe vào tai, để trong mắt. Lý Địch không biết chuyện bọn họ tái hợp, nên nghe thấy những lời đó sẽ thấy bất bình thay cô.

Tại sao trong chuyện chia tay, rất nhiều người đều có phản ứng đầu tiên là nữ sinh bị nam sinh bỏ rơi? Hơn nữa cứ phải nói thêm rằng nữ sinh đã bị ăn qua rồi thì chịu rất nhiều thiệt thòi.

Tôn Tâm Nghiên nghĩ đến chuyện nói với Lý Địch, nhưng sau khi suy nghĩ lại một chút thì thấy nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Chỉ có thể an ủi ngược lại cô ấy: “Được rồi, tớ không sao đâu, đừng tức giận mà, cứ mặc kệ bọn họ đi.”

Đề phòng lỡ như, Tôn Tâm Nghiên không cho phép Hà Tân ngày nào cũng đưa đón cô, xem cô trực nhật cũng không được. Cho nên ngày thường bọn họ căn bản không nói chuyện với nhau, tất cả liên lạc đều là tin nhắn lúc khuya.

Giống như những người trẻ tuổi yêu nhau khác, cứ sau tiết tự học buổi tối thì hai người sẽ trò chuyện một lát, nói những lời yêu thương nhung nhớ với đối phương, vì vậy không ảnh hưởng đến việc học tập, Tôn Tâm Nghiên còn thiết lập quy định, mỗi ngày không thể trò chuyện quá hai mươi phút. Hơn nữa, trước khi kết thúc, cô sẽ khích lệ cậu học tập như một người đồng đôi, cùng nhau xếp thứ hạng 27 trở lên.

Dĩ nhiên, cũng vẫn luôn có thời gian hẹn hò. Bọn họ hẹn gặp nhau vào cuối tuần.

Còn chưa tới một tháng nữa là kỳ thi cuối kỳ, Tôn Tâm Nghiên biến cuộc hẹn đi chơi công viên với Hà Tân thành buổi “đại bổ túc trước kỳ thi”.

Bây giờ, Hà Tân đã không còn lạ với mấy ý tưởng cô đưa ra, chỉ hỏi cô“Được thôi, vậy đi đâu học bổ túc đây?”

Lúc Tôn Tâm Nghiên còn học trung học thường học nhóm cùng bạn trong lớp, cứ mỗi Chủ nhật thì sẽ đến thư viện cùng nhau học bổ túc. Nhưng nếu là Hà Tân thì đến thư viện hiển nhiên là không thực tế, chưa nói đến chuyện dễ gặp phải bạn học, có khi còn gặp cả bạn bè ba mẹ cô nữa. Những thầy cô giáo đó thích nhất là đến thư viện mượn sách.

Nhìn Tôn Tâm Nghiên một lúc rồi vẫn chưa nghĩ ra cách gì, Hà Tân thử dò xét: “Nếu không đến chỗ tôi đi, dù sao tôi cũng ở một mình.”

Bởi vậy, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy là tự mình cho mình vào bao.

“Không được sao?” Hà Tân hỏi.

Nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại đối mặt ánh mắt thành khẩn của cậu, Tôn Tâm Nghiên nói: “Cũng không phải là không được, tôi chỉ sợ cậu ở nhà mình sẽ mất tập trung, không có hiệu quả.”

“Thì cũng phải thử chứ…”

Hà Tân kiềm chế con chim đang nhảy nhót trong lòng lại, nghiêm túc nói: “Nếu tôi thật sự muốn lơi là, thì ở đâu mà chẳng lơi là. Đến nơi tôi ở thì lại càng dễ dàng hơn.”

Tôn Tâm Nghiên không phải không biết cậu ta nhỏ mọn, vì vậy nói trước: “Vậy thì đến chỗ cậu ở bên kia đi, nhưng cậu phải cam đoan rằng có tôi hướng dẫn cậu học bổ túc, lúc học bổ túc không được phép bất kỳ đụng chạm nào.”

“Đụng chạm ư?”

Tôn Tâm Nghiên nói rõ ràng: “Thì nắm tay, chỉ cần đụng vào tôi một lần thôi thì lần sau tôi sẽ không đến nữa, lúc học thì phải học cho tốt, cậu có đồng ý không?”

“Được được được, lão đại cậu nói làm thế nào thì làm thế đó.” Hà Tân thoáng suy nghĩ, bỗng nhiên lại rất nghiêm túc hỏi: “Lúc học xong rồi thì sao, cũng không thể không có chút phần thưởng nào chứ?”

Chẳng khác nào lúc ở trường, một câu cũng chẳng thể nói, xong rồi đến buổi hẹn hò ngày chủ nhật đều là những đề mục học tập. Yêu cầu này của cậu có phải quá vô ích rồi không?

Trong lòng Tôn Tâm Nghiên có chút buồn cười, trên mặt lại nhăn nhó: “Đương nhiên là phải xem kết quả hôm đó thế nào đã. Tôi phải xem cậu có chăm chỉ không.”

Má chợt bị ngón trỏ và ngón cái cậu véo.

Hà Tân: “Tôi đây không phải tìm người yêu, mà là tìm cô giáo nhỏ.”

Người nào khi yêu cũng đều có ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ.

Kiểu muốn chiếm hữu này khiến cậu tiến sâu hơn vào cuộc sống của cô, cậu cũng muốn mời cô tiến sâu hơn vào cuộc sống của mình. Vậy nên, Hà Tân mới muốn đưa Tôn Tâm Nghiên đến nơi mình ở.

Dĩ nhiên, cũng có ý muốn ở một mình với cô, nhưng mà có ba điều cô quy định ở trên, nên cậu cũng không dám làm bậy.

Trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt nam sinh luôn rất để ý cách ăn mặc của nữ sinh.

Tiểu khu Hà Tân ở cũng không gọi là mới, nhưng vẫn được trông coi tốt, vườn hoa, con đường đều rất sạch sẽ. Thứ bảy, cậu đưa Tôn Tâm Nghiên đến, đây là lần đầu tiên Tôn Tâm Nghiên thấy nơi cậu ở.

Căn nhà đã được tân trang lại, có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách có ghế salon, TV, bàn ăn, phòng ngủ chính có giường, tủ quần áo, bàn học kê sát cửa sổ.

Phòng khách trống không, chỉ có một bồn cây leo xanh biếc được ánh mặt trời chiếu rọi.

Hà Tân nói đồ đạc được mua sau khi cậu chuyển vào ở, phòng khách không có người ở, nên cậu không mua gì cả.

Tôn Tâm Nghiên đứng ở cửa gật đầu một cái.

Hà Tân lười biếng tựa vào cánh cửa, lúc Tôn Tâm Nghiên muốn xoay người ra ngoài, thì cậu túm cánh tay cô lại, chậm rãi ôm lấy cô.

Cả một tuần lễ không nói chuyện, không gặp nhau, trông thấy cô, trong lòng Hà Tân liền ngứa ngáy khó chịu. Mà Tôn Tâm Nghiên đây, cô nhớ cậu cũng không ít hơn cậu là bao.

Trời lạnh, cô mặc hơi nhiều, trên cổ còn quấn hai vòng khăn quàng cổ, nằm ở trước ngực cậu giống như một chú gấu nhỏ.

Một tay Hà Tân khẽ sờ lấy vành tai cô, mềm nhũn lành lạnh.

“Sao lại sờ tai tôi…”

Hà Tân thấp giọng nói: “Này, cậu có biết hỏi thế làm tôi rất lúng túng không…”

Ở trong căn nhà nhỏ của cậu thật kỳ lạ, sạch sẽ, máy điều hòa khiến nhiệt độ không khí cao lên, vừa ấm áp, lại an toàn. Theo lý thuyết, cô nam quả nữ, cô nên cảnh giác một chút, nhưng hiện tại Tôn Tâm Nghiên lại không hề lo lắng chút nào về việc Hà Tân sẽ làm gì cô, cô tin tưởng cậu một trăm phần trăm.

Đang im lặng, chợt Tôn Tâm Nghiên hít một hơi sâu ngửi mùi quần áo của cậu, liền chau lông mày lại: “Hút thuốc lá à?”

“Không có.” Hà Tân há miệng ra: “Buổi sáng cùng chơi bóng với mấy thằng bạn, quần áo bị thuốc lá…”

Cô không nói lời nào, đối diện với ánh mắt của cậu như thể đang nói: Cậu lại nói dối.

Hà Tân chột dạ nói: “Được rồi được rồi, cùng bạn bè hút chơi thôi, sau này tuyệt đối sẽ không hút nữa.”

“Cậu nói có bao giờ giữ lời à?”

“Tôi đã bao giờ nuốt lời với cậu đâu.”

Trong lòng Tôn Tâm Nghiên tràn đầy ngọt ngào: “Được rồi, tha thứ cho cậu một lần.” Cô muốn kéo cánh tay của cậu ra: “Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu học đi.”

Hà Tân vẫn chưa buông tay: “Nhớ tôi không?”

Tôn Tâm Nghiên thành thực gật đầu: “Mỗi ngày đều nhớ, cho nên cuối kỳ chúng ta nhất định phải cố gắng thi tốt, nếu không sẽ không thể ở cùng nhau nữa. Đúng không?”

Nhìn cô, Hà Tân có cảm giác bị cô lừa dối, nhưng lại không có cách nào phản bác.

Hai cánh tay ôm ngược lại cậu thật chặt, Tôn Tâm Nghiên hít sâu một hơi, rồi rời khỏi ngực vá nắm lấy tay cậu: “Tốt lắm, nâng cao tinh thần lên, đừng lãng phí thời gian nữa, hôm nay tôi còn phải về nhà sớm một chút.”

Gần đây, Tôn Tâm Nghiên đã xem xét thành tích của Hà Tân. Năm học vừa qua, cậu học tương đối tốt môn tiếng anh và vật lý, cũng giống cô, kém nhất là môn hóa học.

Trước đó, Hà Tân học ở trường học tư nhân tại Bắc Kinh, mục đích của trường học kia là đưa học sinh ra nước ngoài đào tạo, cho nên tiếng anh của cậu không tệ. Điều khiến Tôn Tâm Nghiên hơi bất ngờ là thành tích môn vật lý ở trên lớp của cậu lại ở mức trung bình

Sau đó cô mới từ từ hiểu ra rằng, đừng thấy Hà Tân suốt ngày không tập trung, thật ra cậu cũng có chút sở thích cá nhân. Điều thứ nhất, không phải bàn, chính là bóng rổ, tiếp theo là quân sự và thiên văn, đều là thứ nam sinh ưa thích cả. Nhưng cậu không giống với nam sinh khác, cậu không bị nghiện game, chơi một lát liền chán.

Hai người ngồi xuống bàn học bên cạnh, Hà Tân nhìn Tôn Tâm Nghiên lấy ra hai bộ tài liệu học thêm mới tinh từ trong cặp sách ra.

Tôn Tâm Nghiên cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo len màu xanh mềm mại bên trong. Ngón tay thon gầy của cô gỡ túi đồ trong suốt ra, chiếc túi nhựa phát ra tiếng xèn xẹt.

Thanh âm này đơn giản là khúc nhạc dạo cho hành khúc học tập, Hà Tân vừa nghe đã thấy mệt rồi, ngồi thở dài bên cạnh.

Tôn Tâm Nghiên liếc cậu một cái: “Có chút tinh thần được không, còn chưa bắt đầu đâu đấy…”

Cô cúi đầu lật lật quyển vở, xé ra hai tờ trắng làm bài.

“Môn vật lý cậu học tốt vậy, thì môn toán cũng không thể kém thế này. Tờ phía trên là kiến thức nền tảng của học kỳ này, chúng ta cùng nhau làm, vừa củng cố lại một lần, làm xong rồi thì sẽ đối chiếu với đáp án, sau đó tôi sẽ chỉ ra lỗi sai cho cậu.”

Tôn Tâm Nghiên có nề nếp đâu ra đấy, giống như cô giáo nhỏ vậy.

Mở bài thi ra cho Hà Tân, rồi mở ra cho mình, cô cầm bút lên: “Bắt đầu thôi, bốn mươi phút sau thì đối chiếu đáp án.”

Tuy gần đây thái độ học tập của Hà Tân chỉn chu không ít, nhưng Tôn Tâm Nghiên lại ngồi bên cạnh nên rất khó để cậu tập trung. Vì vậy sau gần mười phút, cậu cứ như là đứa trẻ bị rối loạn tăng động giảm sự chú ý vậy.

Không phải rót nước thì lại dịch chuyển ghế, Tôn Tâm Nghiên ngồi bên cạnh cứ làm như không nghe thấy, chỉ làm bài của mình.

Sau một lát, cảm thấy bên cạnh cuối cùng đã ổn định lại, trong lòng Tôn Tâm Nghiên cũng không còn kiên nhẫn, trong chớp mắt, lại phát hiện ra cậu đang nhìn mình.

Dừng bút lại, Tôn Tâm Nghiên nhàn nhạt hỏi: “Trên mặt tôi viết đáp án hả?”

Bảy chữ mang theo ý mỉa mai, giờ phút này Hà Tân lại có cảm giác cô chính là cô giáo dạy thêm.

“Hà Tân, nếu cậu còn như vậy thì tuần sau tôi sẽ không tới nữa.”

Đánh rắn thì phải đánh cho dập đầu. Chỉ với một câu nói bảy từ Hà Tân đã bị cô đánh bại.

Ngửa đầu về sau, rồi lại ngồi thẳng lưng lại, Hà Tân uể oải cúi đầu, cuối cùng đặt sự chú ý vào bài làm.

Căn phòng mau chóng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng đầu bút di chuyển trên giấy.

Những việc này với Tôn Tâm Nghiên mà nói thì không có gì là khó khăn, cô cùng làm với cậu một lần, cũng như là một lần ôn tập lại kiến thức. Làm xong hơn một nửa thì cô nhìn sang người bên cạnh.

Người bên cạnh lúc này đang chăm chú làm bài.

Thật ra Tôn Tâm Nghiên phát hiện ra điểm này ở Hà Tân: Có rất nhiều chuyện cậu không muốn làm, lười phải làm, nhưng không phải là không có năng lực thực hiện. Nếu cậu ấy đã đồng ý thực hiện với bạn, thì nhất định sẽ hoàn thành.

Đúng vậy, Tôn Tâm Nghiên rất có lòng tin với cậu.

Bởi vì từ lúc còn rất nhỏ, cô đã cảm thấy cậu là một người tài giỏi. Ngày hè nóng như vậy, bảy tám đứa trẻ con tụ tập cùng nhau chơi đùa, có thành phố, có trong thôn, tất cả chỉ nghe theo cậu. Cậu có rất nhiều cách, lại có gan nhất, dẫn bọn họ cùng đi câu tôm hùm, trèo cây, lên núi tìm chỗ ẩn nấp thám hiểm.

Tôn Tâm Nghiên nhớ khi đó cậu chỉ sợ bẩn, nhưng lại ham chơi, hơi tí là cau mày, nhìn rất mâu thuẫn.

Nhìn cậu cũng thật đẹp trai.

Một bé gái tầm 7, 8 tuổi đã có quan niệm thẩm mỹ, từ bé cô đã thấy cậu đẹp trai. Bây giờ nói sao nhỉ, nói trắng ra thì Tôn Tâm Nghiêm vẫn chưa thấy ai trong trường đẹp trai hơn cậu. Cậu còn biết cách ăn mặc hơn những nam sinh khác nữa.

Cho tới bây giờ, có lúc Tôn Tâm Nghiên vẫn sẽ thấy hoảng hốt: Sao cô lại có thể làm bạn gái của người này chứ? Hơn nữa, cậu còn cưng chiều cô, nghe lời cô như vậy.

Vừa nghĩ như vậy đã thấy cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn có chút may mắn vào những lúc quan trọng. Cuộc sống, học tập, tình cảm… Từng chuyện trọng đại đến, hình như đến cuối cùng thì vận may của cô luôn hơn người khác một chút.

Tôn Tâm Nghiên cúi đầu, khóe miệng chất chứa ý cười, rồi tiếp tục làm bài.

Khoảng thời gian yên tĩnh của buổi chiều trôi qua từng chút từng chút một.

Sau khi hai người làm xong bài, thì giúp nhau so đáp án. Tôn Tâm Nghiên chỉ ra cho Hà Tân từng lỗi sai nhỏ nhất, để cậu có thể tự mình sửa lại.

Tôn Tâm Nghiên tìm mấy quyển vở chưa viết cho Hà Tân làm đề. Cô viết giúp cậu tên môn học ngoài bìa vở, Hà Tân xem qua liền nói: “Viết tên giúp tôi luôn đi.” Vì vậy Tôn Tâm Nghiên lại viết lên hai chữ “Hà Tân” bên góc phải bìa vở.

Hai chữ này cô viết rất đẹp đẽ, phóng khoáng.

Thật ra chỉ cần khi Tôn Tâm Nghiên hơi thẫn thờ một chút thì sẽ không kìm được mà viết mà tên cậu. Mở quyển vở nháp của cô ra là có thể thấy một tờ giấy viết chi chít hai chữ này ở trong.

Tất cả đã xong, Hà Tân lấy điện thoại di động ra xem một chút, cũng đã bốn giờ hơn. Mùa đông trời tối sớm, đã đến lúc mà Tôn Tâm Nghiên nói, bốn giờ rưỡi cô phải về rồi, năm giờ phải đứng trước cửa nhà.

Suốt cả một tuần mong được gặp nhau hẹn hò, vậy mà thời gian lại trôi nhanh như vậy, hơn nữa tất cả còn dùng để học tập…

Điện thoại di động của Hà Tân chợt vang lên.

Cậu nhìn qua điện thoại, rồi nói với Tôn Tâm Nghiên: “Ngạn Kỳ.”

Điện thoại được kết nối, có thể là do căn phòng quá tĩnh lặng, nên Tôn Tâm Nghiên có thể trực tiếp nghe thấy giọng nói của Trần Ngạn Kỳ.

“Cậu đang ở đâu thế?”

“Đang ở nhà, có chuyện gì vậy?”

“Không ra ngoài chơi sao? Hay là ở chỗ cô của cậu?”

“Ở nhà tớ.”

“À, ra mở cửa đi.”

“Sao cơ?”

Hà Tân chau mày lại, từ từ đứng dậy: “Cái gì?”

“Cái gì là có ý gì, đang đứng trước cửa nhà cậu rồi, ra mở cửa đi.”

Điện thoại đã bị cúp.

Tôn Tâm Nghiên mơ mơ hồ hồ nghe thấy nội dung, nhưng không chắc, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Hà Tân, cô nói: “Hồng Kỳ đã tới rồi, đang đứng trước cửa, cậu… Hắn sờ sờ cổ: “Nếu không muốn gặp cậu ta, thì cậu trốn đi đâu được?”

Trần Ngạn Kỳ vừa chơi bóng với mấy người trên trường xong, nhưng vẫn còn muốn chơi tiếp.

Đã một ngày không liên lạc được với Hà Tân rồi, đúng lúc cậu ta đang đi mua thuốc lá ở cửa hàng gần tiểu khu, đấu tranh đi lên xem. Nếu Hà Tân mà sớm biết ý đồ của cậu ta thì còn lâu mới cho vào.

Cửa vừa mở ra, Trần Ngạn Kỳ cũng nhả ra một hơi khói, không hề khách khí bước vào trong: “Ở nhà ấp gà con à, cả bóng cũng chẳng thèm chơi?”

Hà Tân mở tủ lạnh lấy lon nước uống đưa cho cậu ta.

Hai căn phòng vẫn như mọi khi, các cánh cửa đều mở ra, Trần Ngạn Kỳ quét mắt về mọi phía trong nhà, rồi ngồi xuống phòng khách.

Gió có thổi cũng không lọt vào tủ quần áo được, Tôn Tâm Nghiên xách theo giày mình, ôm áo khoác và cặp sách, nín thở nghe tiếng họ nói chuyện bên ngoài, tim đập thình thịch.

Lúc đó hơi hoảng loạn nên cô quên cởi giày ra, còn Hà Tân cũng không để ý. Ý của cậu là chỉ cần vào căn phòng nhỏ, cậu mà đóng cửa lại thì Trần Ngạn Kỳ sẽ không vào. Nhưng Tôn Tâm Nghiên thấy căn phòng nhỏ này không an toàn. Hơn nữa còn đóng cửa lại, thì không phải là giấu đầu hở đuôi sao?

Sau đó, cô cảm thấy Trần Ngạn Kỳ đã phát giác ra điều gì đó trong chuyện này, đến Hà Tân cũng không biết.

Cô đẩy Hà Tân ra ngoài, kéo cửa tủ quần áo tủ lên: “Cậu nhanh đi mở cửa đi, đừng để ý đên tôi, mau đưa cậu ta đi chơi đi…”

Trần Ngạn Kỳ và Hà Tân trò chuyện về chuyện trận bóng trên trường, nói chuyện phiếm xong lại hàn huyên tới một cô gái chưa từng nghe qua tên, mãi vẫn chưa dứt.

Tôn Tâm Nghiên lo lắng nghĩ: Cậu còn tán gẫu chuyện gì với cậu ta thế, mau để cậu ta đi đi.

Lúc nam sinh nói chuyện với nhau đều thế này sao? Nói một câu xong thì sẽ tìm tới nhà người khác. Nếu mà Hà Tân không có nhà thì có phải là một chuyến tay không rồi không? Đúng là người vô vị mà.

Trong tủ treo quần áo đều treo áo khoác mùa đông, có vẻ áo T-shirt của cậu nằm dưới mông cô. Nghĩ đến cậu khó tính như vậy, Tôn Tâm Nghiên liền để quần áo của cậu sang bên cạnh, lẳng lặng ôm đầu gối chờ đợi.

Gần một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động từ cửa chính.

Kỳ lạ thay, hình như không chỉ đóng cửa một lần, cành cạch mở chốt cửa hai ba lần, như kiểu khóa bị hỏng. Thì ra vẫn chưa đi hả?

Cánh cửa trước mặt bị kéo ra một nửa, ánh sáng chiếu vào.

Một tay Hà Tân mở cửa, nhìn cô.

Tôn Tâm Nghiên ngồi trong đống quần áo, trên đầu là mấy vạt áo khoác của cậu, giống như kiểu thiếu nữ bị lừa bán thân vậy, dùng khẩu hình hỏi cậu: Cậu ta đi rồi hả?

Hà Tân cà lơ phất phơ hỏi: “Đã giẫm lên quần áo tôi chưa?”

“Tôi cởi giày lâu rồi.” Cô lên tiếng.

Lườm cậu một cái, Tôn Tâm Nghiên đang muốn ra ngoài.

Hai chân vừa mới đặt xuống đất, người vẫn còn đang ngồi trong tủ quần áo, cằm chợt bị một bàn tay lớn bóp lấy, Hà Tân liền cúi đầu hôn xuống.

Trái tim chợt run lên, vai Tôn Tâm Nghiên cũng run lên.

Xung quanh đều là mùi Mặt Trăng Xanh [*], mùi của cậu. Nụ hôn này còn dài hơn trước đây, cũng triền miên hơn trước đây, trong không gian chật hẹp, cô muốn tránh cũng không tránh nổi. Trong tủ quần áo đã tối, người cậu lại còn chắn bên ngoài, lần nữa chìm trong bóng tối. Trong lúc mơ màng, Tôn Tâm Nghiên chỉ có thể nhìn thấy vệt sáng xung quanh cậu.

[*] Mặt Trăng Xanh: là tên một loại nước giặt bên Trung Quốc

Nó rung động, lấp lánh, tựa như ánh mặt trời, nhảy nhót trong trái tim cô.

Cảm giác đầu lưỡi cậu đang vào tiến vào, cô khẽ rên một tiếng, hai tay đang đặt trên mặt cậu đẩy cậu ra.