Có Người Giảm Béo Hộ Rồi

Chương 2




Đêm xuống kéo theo không khí thanh tịnh mát mẻ, đèn đường tỏa ánh sáng dịu dàng bao trùm không gian, con đường cũng trở nên hiền hòa yên tĩnh.

“Cậu đi chậm chút…” Đường Tảo Tảo nhìn thân thể mập mạp phía trước càng lúc càng xa, thật không ngờ cái thân béo của mình cũng có thể linh hoạt như vậy.

Thường Hựu Châu dừng lại dưới đèn đường chờ cậu, ánh đèn kéo bóng lưng của anh đổ dài trên nền đất.

Đường Tảo Tảo chạy chậm đuổi theo. Người cao quả là có lợi, tuy cậu rất lười đi, bước một hai bước đã thấy mệt rũ người, thế nhưng thân thể này dáng cao chân dài, sải chân cũng rộng, rất bớt việc.

Thường Hựu Châu thấy cậu theo kịp, lần nữa bắt đầu bước nhanh. Thân thể Đường Tảo Tảo rất thiếu rèn luyện, cả người núc ních toàn thịt mềm nhũn, liếc qua đã biết là phường ăn no lại nằm, mới đi mấy bước đã vã mồ hôi.

Đường Tảo Tảo thấy Thường Hựu Châu lại tăng tốc, tức đến phồng miệng vẫn phải vội vàng đuổi theo, lòng thầm nghĩ cũng may cơ thể hiện giờ tốt hơn cái thân béo lười biếng của mình nhiều lắm.

Nếu hai người ở cùng nhau thì chắc chắn phải mang hành lý tới, bởi vậy họ đang trên đường đi dọn nhà. Ban đầu Đường Tảo Tảo vốn định gọi taxi, thế nhưng Thường Hựu Châu không chịu, bắt cậu phải cùng anh đi bộ.

Đường Tảo Tảo tất nhiên rất không vui, thầm oán cái tên hotboy này trông thế mà ki bo, có tí tiền xe cũng tiếc hả?

Thường Hựu Châu dường như biết cậu đang nghĩ gì, anh liếc cậu nói: “Cậu ăn nhiều như thế, nếu ăn xong lại không vận động nữa thì đây chính là hậu quả.” Nói đến hai chữ “hậu quả”, Thường Hựu Châu không nhìn cậu nữa, chỉ tự tay nhéo nhéo ngấn thịt mỡ trên lưng.

Đường Tảo Tảo tức thì ngậm miệng, “body shaming” ai đấy hả?

Nhà của Đường Tảo Tảo cách nhà Thường Hựu Châu khá xa, tuy họ đều là học sinh ngoại trú, nhà gần trường, thế nhưng một người ở tiểu khu trước cửa trường học, một người ở tiểu khu sau lưng trường học, mà diện tích ngôi trường này rất lớn, cộng thêm khu nhà của Thường Hựu Châu cũng rất rộng, đã thế anh còn nhất định đòi đi đường vòng qua tường rào ngoài trường chứ không chịu đi xuyên vào trong, tổng hợp lại… rõ ràng là muốn giết cậu mà.

Đi được nửa đường, Đường Tảo Tảo đã mệt tim vô cùng. Tuy nói tế bào vận động của cơ thể Thường Hựu Châu là loại cao cấp, thế nhưng tố chất tâm lý của cậu không theo kịp, cậu trước kia cả tuần cũng không đi bộ nhiều đến thế, bình thường đi học bằng xe đạp điện, còn lập phương châm tiết kiệm bước nào hay bước ấy, nếu không… Nếu không làm sao cậu có thể “tuổi trẻ tài cao”, mới mười mấy tuổi đã nuôi ra lắm thịt mỡ đến thế được!

Đường Tảo Tảo tựa vào cột đèn điện ngoài trường, vẻ mặt cầu xin nói: “Không được, tôi không đi nổi nữa.”

Thường Hựu Châu đau đầu muốn chết, anh chưa từng nghĩ trên đời lại có loại người như thế này, họ mới đi có mấy bước thôi: “Đứng ngay ngắn.”

Đường Tảo Tảo tức giận đứng thẳng lên, nói gì cũng không chịu đi nữa.

Thường Hựu Châu im lặng nhìn cậu một hồi. Đường Tảo Tảo có chút hoảng, lén lút nhìn anh một cái rồi vội quay đi, làm bộ đang ngó nghiêng bốn phía.

Thấy Thường Hựu Châu đột nhiên bước lại gần mình, áp lực nháy mắt gia tăng khiến cậu run rẩy, sợ đến lắp bắp: “Làm… Làm gì thế?”

Thường Hựu Châu đi vòng qua bên cạnh cậu, rút điện thoại di động tra tìm khu cho thuê xe đạp gần nhất.

Đường Tảo Tảo: “…”

Mỗi người lùi một bước, Đường Tảo Tảo không đánh nhau được, thế nhưng cậu chắc chắn sẽ không đi bộ.

Bởi vậy, trên con đường bên trường học bỗng xuất hiện cảnh tượng một anh đẹp trai cưỡi con xe đạp thuê đang mặt mày đau khổ nhìn nhóc mập rảo bước bên cạnh, người không biết còn tưởng rằng anh đẹp trai này đang giám sát nhóc mập rèn luyện thân thể cũng nên.

Khi Thường Hựu Châu tỉnh giấc vào sáng sớm đã thấy nhà của Đường Tảo Tảo không khác gì ổ chó, bừa bộn lung tung. Trong phòng khắp nơi đều là đồ ăn vặt, tiện cho chủ nhân ngồi đâu cũng có thể ăn, may là Đường Tảo Tảo tuy lười nhưng vẫn biết chú ý vệ sinh cá nhân, có điều quần áo của cậu đã dồn đống lại cả tuần rồi, vốn định đến chủ nhật sẽ nhét vào máy giặt cả thể, bởi vậy quần áo sạch sót lại trong tủ cũng không còn mấy bộ.

Thường Hựu Châu đang thu dọn quần áo bỗng liếc thấy Đường Tảo Tảo ôm vali ra, tay năm tay mười nhét đống đồ ăn vặt ngổn ngang xung quanh vào.

Thường Hựu Châu đi tới trước mặt cậu, hỏi: “Cậu mang đi cho ai ăn?”

Đường Tảo Tảo chột dạ.

Thường Hựu Châu dứt khoát nói: “Tôi không ăn mấy thứ này, không tốt cho sức khỏe.”

Đường Tảo Tảo “ô” một tiếng, lại tiếc nuối bỏ từng gói từng gói đồ ăn vặt ra ngoài.

Trong tủ quần áo vốn đã chẳng còn mấy thứ, Thường Hựu Châu quơ tay một cái đã dọn xong.

“Còn bàn chải, khăn mặt.”

“Bỏ đi, trong nhà tôi có đồ mới.”

“À.”

Lúc quay về, Thường Hựu Châu không biết tại sao lại đổi ý gọi một chiếc xe.

Từ khi lên xe đến khi xuống xe, Thường Hựu Châu một câu cũng không nói. Về tới nhà, anh bắt đầu thu dọn căn phòng ngủ đối diện phòng mình, lôi chăn gối mới ra, cất quần áo vào ngăn kéo, luôn tay luôn chân bận rộn xong xuôi thì liền đứng lên đi tắm. Anh tắm rất lâu, lâu đến mức Đường Tảo Tảo phải băn khoăn thầm nghĩ: mình ngày nào cũng tắm, sạch sẽ lắm, cậu ta có cần kỹ tính như thế không?

Trong khi cậu còn đang nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh, Thường Hựu Châu chỉ mặc quần lót, tóc còn ướt nước bước ra.

Đường Tảo Tảo nhìn cái thân béo núc của mình, xấu hổ thu mắt lại. Thường Hựu Châu cũng chẳng biết đang nghĩ gì, cứ trần trùng trục như vậy mà đi qua, thoải mái ngồi đối diện cậu.

Đường Tảo Tảo: “…”

Thường Hựu Châu không nhanh không chậm hỏi: “Cậu có cảm tưởng gì?”

Đường Tảo Tảo nổ một bụng tức. Dáng đẹp thì hay lắm chắc? Dáng đẹp đến mấy chẳng phải giờ cũng đang ở trong cái thân mỡ kia của cậu à, tại sao lại làm bộ chê bai như vậy, còn đả kích tâm hồn người khác nữa.

Thường Hựu Châu cúi đầu nhìn thoáng qua phần bụng trắng như tuyết hằn một vòng ngấn mỡ, lại ngẩng đầu nhìn cậu.

Đường Tảo Tảo không vui chút nào, cáu tiết đáp: “Tôi thấy rất tốt, trắng trắng mềm mềm.”

Thường Hựu Châu nhíu mày không nói. Câu này của cậu anh phải công nhận, vừa rồi khi tắm anh đã kiểm tra toàn thân một lượt rồi, đúng là cực kỳ trắng, trắng trắng mềm mềm, da thịt nhẵn nhụi núng nính.

Đường Tảo Tảo hừ một tiếng, đứng lên: “Tôi đi tắm.”

Thường Hựu Châu cũng đứng lên, đi về phòng ngủ của mình.

Đường Tảo Tảo thở phì phò đánh răng rửa mặt, sau đó vừa cởi quần áo vừa âm thầm phỉ nhổ Thường Hựu Châu. Có điều vừa chứng kiến đường nét thân thể này, cậu lại chẳng muốn nói nữa.

Tức chết người, cái loại vóc dáng đẹp cạn lời này thế mà có thật, hận!

Cơ thể của Thường Hựu Châu quả nhiên cường tráng săn chắc, vai rộng mông hẹp, mang đủ đặc điểm thời kỳ giao thoa giữa thiếu niên và người trưởng thành.

Đường Tảo Tảo vừa tắm vừa tràn ngập ngưỡng mộ. Cậu đột nhiên nghĩ ra, có lẽ khi nãy Thường Hựu Châu tắm lâu như thế là vì vừa tắm vừa phỉ nhổ vóc người tròn vo của cậu cũng nên.

Nghĩ đến bỗng thấy da gà rơi đầy đất.

Lăn qua lộn lại cả một ngày, Đường Tảo Tảo vốn đã mệt mỏi, thế nhưng cậu lại có một thói hư tật xấu gọi là liều chết không ngủ, bình thường đi học còn đỡ, không ngủ thì hôm sau không dậy được, thế nhưng cuối tuần thì khác, không thức đến hai ba giờ sáng cậu chắc chắn không chịu nằm yên.

Đường Tảo Tảo nằm trên giường chơi game, chơi đến khi hai mí mắt nâng không nổi vẫn quyết chí đánh tiếp. Đang say sưa đại sát tứ phương, thanh âm Thường Hựu Châu thình lình vang lên: “Ba giờ còn chưa ngủ?”

Đường Tảo Tảo vừa ngẩng đầu liền chết toi, cậu buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi ngược lại: “Cậu cũng không ngủ còn gì?”

Thường Hựu Châu chỉ mặc mỗi cái quần đùi rộng thùng thình đứng dựa cửa, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Đã ngủ một lát rồi, chỉ xuống giường uống nước thôi.”

Thường Hựu Châu làm việc nghỉ ngơi đều rất quy luật, mười một rưỡi lên giường ngủ, ngày nào cũng như ngày nào. Tuy hôm nay xảy ra chuyện lớn khiến anh suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng đến mười một giờ anh vẫn quy củ lên giường, chỉ là vừa mới khát quá bò dậy liền thấy Đường Tảo Tảo cửa chưa đóng đèn chưa tắt mà thôi.

Đường Tảo Tảo: “…”

Thường Hựu Châu tiếp tục nói: “Tôi không muốn đột tử.”

Đường Tảo Tảo nghe lời này có chút chột dạ, dù sao mình cũng đang chiếm thân thể người khác, bởi vậy cậu lập tức nằm xuống ném di động qua một bên: “Xin lỗi, giờ tôi đi ngủ ngay.”

Thường Hựu Châu ngẫm nghĩ, cảm thấy cái tên này thói hư tật xấu đầy mình không sao yên tâm nổi, quyết đoán bước tới.

Đường Tảo Tảo thấy thế vội bò dậy: “Làm… Làm gì thế?”

Thường Hựu Châu tắt đèn, dứt khoát nằm xuống: “Tôi giám sát cậu.”

Đường Tảo Tảo: “…”