Cô Ngốc Tôi Yêu Em

Chương 43: Thiên Long Bang




Sau khi giải quyết xong công việc ở tập đoàn, Mặc Hoài Phong nhanh chóng về nhà vì nhớ cô vợ của mình, vừa về đến biệt thự Ánh Dương, anh đã thấy cô gái mặc váy trắng tinh khôi đang đứng ở vườn hoa hướng dương khoe sắc.

Anh chầm chậm đi vào và ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô, hít mùi hương ngọt ngào quen thuộc từ cô.

Còn cô đã đoán ra anh từ lúc nghe tiếng xe đang đi vào biệt thự, hai người vui vẻ ngắm nhìn những bông hoa óng ánh vàng tươi và cảm nhận hạnh phúc

- Sao hôm nay anh về sớm vậy? Bình thường 6h tối anh mới về mà, hay là anh trốn việc?

- Oan cho anh quá, là do anh nhớ bà xã quá nên tranh thủ về sớm.

Sao vậy? Bà xã không thích anh về sớm với em à?

- Đương nhiên là e thích rồi.

Giá mà hôm nào anh cũng về sớm.

- Vậy từ giờ anh sẽ về sớm với em nhá

- Nhưng…còn việc ở tập đoàn? Công việc của anh đâu phải ít.

- Em yên tâm đi, đội ngũ thư kí Tổng Giám đốc đâu phải chỉ có cho vui, họ muốn nhận lương thì phải làm việc chứ.

Nhưng dù là lý do gì thì bà xã anh cũng là nhất, công việc chỉ là phụ thêm để nuôi bà xã thôi, nên đương nhiên anh phải chọn bà xã thay vì công việc rồi.

- Anh…thật dẻo miệng.

- Ha ha ha, bà xã quá khen.

Thấy trời cũng gần chuyển tối, anh dắt tay cô vào nhà, hai người tắm rửa rồi cùng nhau thưởng thức bữa ăn tối.

Vì cô mang thai nên hầu như trên bàn đều là món bổ dưỡng và nấu theo ý thích của cô nên cô ăn cũng được kha khá, còn anh thì không hợp khẩu vị lắm, trong người cứ cảm thấy khó chịu nhưng vẫn tỏ ra không có việc gì.

Sau khi ăn tối, anh nhờ người làm pha cho cô ly sữa rồi dịu dàng đưa ly sữa cho cô, chờ cô uống xong anh mới dắt cô ra vườn cho thoải mái.

Hai người cùng nhau ngồi trên xích đu, anh để cô dựa lên vai mình, tay anh thì nhẹ nhàng đặt lên bụng cô xoa nhẹ, như thể đang giao tiếp với thai nhi trong bụng.

Một lát sau, anh nói nhỏ bên tai cô

- Bà xã, chiều mai chúng ta sẽ sang Mỹ nha.

- Mai ư? Em chưa chuẩn bị gì hết.

- Em yên tâm đi anh đã sắp xếp hết rồi, quần áo và cả chỗ ở cũng đã chuẩn bị, em không cần lo lắng gì cả.

- Chết! Em quên chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ngoại rồi.

- Cô ngốc này, anh đã đặt hết rồi em chỉ cần xinh đẹp đứng bên cạnh anh thôi.

Anh búng nhẹ lên mũi của cô với sự cưng chiều vô hạn.

- Ông xã…

- Hửm?

- Anh thật chu đáo.

- Thế em có thưởng gì cho anh không?

- Thưởng gì cơ? Em nào biết anh thích gì mà thưởng?

Cô tính giả vờ ngây thơ để trốn tránh anh nhưng anh nào để chuyện đó xảy ra, anh cúi xuống gặm nhấm đôi môi ngọt ngào của cô, rồi dùng lưỡi từ từ tách môi cô ra, sau đó nhanh chóng dùng lưỡi mình quét sạch miệng của cô.

Nụ hôn kéo dài đến khi cô gái nào đó thiếu không khí mới từ từ rời khỏi.

Ngày hôm sau, anh cùng cô ra sân bay quốc tế và bay sang Mỹ, cô mặc một chiếc váy màu trắng nhẹ nhàng và đơn giản, còn anh thì mặc một chiếc áo thun và quần tây kèm theo đó là chiếc áo vest bên ngoài, nhìn hai người vô cùng đẹp đôi.

Sau vài tiếng mệt mỏi trên máy bay thì cuối cùng máy bay cũng đáp xuống đất nước to lớn và đầy quyền lực.

Ra đón Mặc Hoài Phong và Tuyết Diễm là những anh em chí cốt cũng là các lão đại trong bang Bạch Hổ gồm Châu Kì, Lãnh Quân và cả Tần Gia Bảo.

Vừa thấy hai người bước ra thì Châu Kì đã đưa tay ra hiệu cho mọi người, Mặc Hoài Phong nắm tay Tuyết Diễm đi về hướng của bọn họ.

- Xin chào lão đại và chị dâu.

Tuyết Diễm ngơ ngác giữa hai hàng người áo đen đang đứng trước mặt cô, Mặc Hoài Phong nhìn vẻ mặt của cô thì đã biết cô đang nghĩ gì, anh ôm lấy vai cô rồi lạnh lùng đi đến bên Châu Kì, Tần Gia Bảo và cả Lãnh Quân.

- Các cậu tới lâu chưa?

- Cũng mới tới thôi…đây là chị dâu phải không? Xin chào em tên là Châu Kì.

- Chị dâu, em là Tần Gia Bảo giám đốc điều hành của công ty Ánh Viên thuộc tập đoàn Ánh Dương, còn đây là Lãnh Quân.

- Xin…chào, tôi tên Quân Tuyết Diễm.

Nhìn cô vợ bé nhỏ có chút xấu hổ khi bị gọi là “chị dâu” làm anh thấy cô đáng yêu vô cùng, anh bất giác nở nụ cười nhẹ trong vài giây, khiến cho Châu Kì, Tần Gia Bảo và cả Lãnh Quân có chút bàng hoàng vì chưa từng thấy anh cười như vậy.

- Bà xã tôi hay xấu hổ, các cậu đừng chọc cô ấy.

- Vâng, lão đại.

– ba người đồng thanh đáp.

- Châu Kì, trở về trụ sở thôi, có vài việc tôi cần phải giải quyết.

- Xe đã chuẩn bị sẵn, mời lão đại và chị dâu.

Mặc Hoài Phong nắm tay cô đi về phía chiếc xe Ferrari màu đen, mọi người thấy hai người đã lên xe thì cũng nhanh chóng vào xe và lao về phía trụ sở chính của bang Bạch Hổ.

Những chiếc xe lao trên đường một cách thẳng tắp theo hai hàng dọc, chiếc xe của anh và cô thì đi chính giữa dàn xe ấy.

Trên xe, Mặc Hoài Phong nắm lấy tay cô, còn cô thì liên tục hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, cách gọi của nhóm người Châu Kì đó có gì đó lạ lùng, Mặc Hoài Phong chỉ nhẹ nhàng vuốt nhẹ tay cô và nói.

- Bà xã, anh biết em đang thắc mắc rất nhiều chuyện, anh sẽ kể cho em mọi chuyện khi đến nơi được không?

- Ngoài chuyện này ra…anh còn giấu em điều gì không?

- Đương nhiên là không rồi, nếu có anh sẽ “ăn chay” một tháng luôn.

- Anh hứa đó nha, không được giấu diếm em điều gì đó.

- Anh hứa mà, anh sẽ không giấu em điều gì cả.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì phía trước đột nhiên có vụ nổ lớn, mọi người nhanh chóng dừng xe lại, Châu Kì nhanh chóng đi đến xe của Mặc Hoài Phong báo cáo tình hình.

- Lão đại, phía trước có người chặn đường.

- Là ai?

- Là người của Thiên Long bang.

- Thiên Long bang? Huỳnh gia?

- Đúng vậy.

- Mục đích?

- Họ muốn chúng ta giao ra chị dâu.

Nếu không sẽ dùng vũ lực…

Nghe đến có người muốn nhắm vào cô, Mặc Hoài Phong cực kỳ tức giận, hàn khí đã bao trùng hết không khí ở trong xe.

- Gan to nhỉ, dám đòi người của Mặc Hoài Phong này… Cậu cho mọi người thả lỏng đi, tôi ra xem thử như thế nào…

Nói rồi anh mở cửa xe muốn đi xuống, nhưng Tuyết Diễm lại không muốn anh đi, cô nắm chặt lấy tay anh sợ hãi.

Một cô gái chân yếu tay mềm với nỗi ám ảnh bị đánh đập từ nhỏ, đứng trước cảnh tượng của những người trong hắc đạo làm sao có thể bình tĩnh được.

Anh cúi xuống đưa tay trấn an cô, rồi lãnh đạm bước đến phía trước, nhìn thấy bên kia có chưa đến 50 người mà lại cả gan đòi người trong tay anh, anh cười nhẹ một cách lạnh lùng rồi nói.

- Thiên Long bang từ lúc nào lại có những con chó cản đường thế này?

- Mặ…c…Mặc…lão…đại… - Một tên cầm đầu trong số đó lên tiếng và sợ hãi.

- Về nhắn với lão đại các người, ngày mai Mặc Hoài Phong này sẽ hỏi thăm, giờ thì cútttt…

Những người kia nghe vậy thì nhanh chóng chạy đi, không ai ngu ngốc ở lại ăn kẹo đồng tử Mặc Hoài Phong để rồi lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân và ngửi mùi nhang.

Sau khi họ rời đi, Mặc Hoài Phong lạnh lùng nói với Châu Kì.

- Châu Kì, cậu cho người điều tra nguyên nhân phía sau cho tôi, sẵn tiện cho người hỏi thăm lão đại Thiên Long bang.

- Vâng, lão đại.

Trở về trong xe, thấy cô vẫn còn hơi run sợ, anh cảm thấy vô cùng đau lòng.

Đường đường là lão đại hắc bang mà lại để vợ mình có cảm giác không an toàn khiến anh vô cùng tự trách.

Suốt chặng đường còn lại anh luôn ôm cô vào lòng vỗ về, tới khi chiếc xe dừng lại ở trụ sở chính của Bạch Hổ anh mới thả lỏng và đưa cô lên phòng nghỉ ngơi..