Cô xuống bếp dọn các món ăn ra bàn vừa xong thì anh cũng từ phòng bước xuống.
Nhìn một bàn toàn các món anh thích anh rất ngạc nhiên.
- Anh xuống rồi à, mau ăn cơm thôi.
- Dì Thẩm đâu rồi? Là em nấu các món này à?
- Dì Thẩm có việc ở quê nên tôi cho dì về giải quyết rồi.
- Ừ…
- Anh dùng tạm nhưng món tôi nấu nhé, tôi không biết khẩu vị của anh nên đã gọi hỏi mẹ, mong là anh không chê.
Anh từ từ gắp thức ăn bỏ vào miệng, hương vị của thức ăn lan tỏa trong miệng phải nói là cực kỳ ngon.
- Hợp khẩu vị của anh chứ?
- Ừm… Rất ngon.
- Vậy anh ăn nhiều vào nhé!
Cô không ngờ anh lại khen thức ăn cô làm, cô vừa vui vẻ vừa cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
- Một lát em ra ngoài cũng tôi.
- Ra ngoài làm gì? Khi nào đi?
- Ba giờ.
- Được.
Tuy cô cảm thấy hơi mệt nhưng vẫn đáp ứng anh, vì cô biết anh có việc quan trọng nên mới mang cô đi cùng.
Còn anh lại suy nghĩ anh nên dắt cô đi mua sắm trước hay là đi khám bệnh trước, làm sao có thể loại bỏ được cái đống đồ cũ nát kia của cô và làm sao để tỏ cho cô biết là anh yêu cô.
Loay hoay mãi cũng đã đến ba giờ, anh ở dưới phòng khách chờ cô.
Hôm nay cô diện một bộ váy mới mua lúc đi shoping cùng Đỗ Hoài và Mộc Nhiên và đánh lớp phấn nhẹ cùng một xíu son.
Thấy cô vừa bước xuống anh đã rất bất ngờ về nhan sắc cũng như vóc dáng của cô.
Cô và anh bước ra khỏi cửa thì thấy thư kí Phong dường như đứng đợi đã lâu.
- Mặc tổng, thiếu phu nhân xe đã chuẩn bị xong.
Trong xe không khí vẫn trầm lặng, không nghe gì ngoài tiếng hô hấp đều đặn.
- Mặc tổng, bây giờ chúng ta đi đâu ạ.
- Đến trung tâm thương mại.
- Vâng
Cô vừa nghe sẽ đi trung tâm thương mại lại cảm thấy hoang mang, “anh ấy đưa mình đến trung tâm thương mại làm gì nhỉ?”.
Đang suy nghĩ thì lại nghe tiếng anh vang lên.
- Một lát cậu về tập đoàn lấy tập tài liệu mà giám đốc chi nhánh Ánh Viên - Tần Gia Bảo đã gửi sáng nay mang đến cho tôi.
- Vâng, tôi đưa Ngài và phu nhân đến trung tâm thương mại rồi sẽ về tập đoàn lấy liền.
Xe chạy một lúc thì cũng đến trước trung tâm thương mại, thư kí Phong quay về tập đoàn lấy tài liệu còn anh và cô thì bước vào khu mua sắm sầm uất nhất nước D.
Đang đi thi thì anh vươn tay nắm lấy tay cô, cô đang định rút ra thì anh nhỏ giọng vào tai cô
- Nên nhớ em là Mặc thiếu phu nhân, ở đây có rất nhìu nhà báo thể hiện cho tốt vào.
(Tác giả: “Muốn nắm tay vợ thì nói đi, bày đặt giở trò tùm lum”.
Mặc Hoài Phong: “Không muốn sống?”.
Tác giả: “hì hì, đừng nóng đừng nóng tôi sẽ cút liền”…)
Nghe anh nói vậy nên cô cũng mặc cho a thích nắm thì nắm, nhưng cô đâu biết lúc lừa được cô anh hả hê như thế nào.
Anh là ai chứ, một Mặc tổng cao cao tại thượng mà không giải quyết được các nhà báo cỏn con của phía truyền thông hay sao, chỉ cần anh thích thì công ty của họ sẽ tan tành trong một cuộc điện thoại.
Đi đến một cửa hàng có chất lượng và sản phẩm tốt nhất trong khu thương mại, anh bất chợt dừng lại và dắt cô vào trong.
- Xin chào Ngài, chúng tôi có thể giúp gì cho Ngài và tiểu thư xinh đẹp bên cạnh ạ?
- Lấy hết những mẫu mới nhất vừa size cô ấy đem đến cho cô ấy lựa chọn.
- Vâng ạ, xin ngài và tiểu thư đợi một chút ạ.
Sau nhiều lần lựa chọn và thử hơn chục bộ váy, cô đã mệt mỏi rã rời nhưng anh chỉ gật đầu với bốn bộ vừa kín đáo vừa trang nhã, lộng lẫy.
Trong lúc anh đang nghe điện thoại xử lý công việc thì cô chợt nhìn thấy một bộ váy đơn giản nhưng vô cùng đẹp mắt, cô cầm chiếc váy lên thì bất ngờ chiếc váy bị một người phụ nữ giật lấy.
- Bùi Minh, em thích chiếc váy này.
- Nếu em thích thì mua thôi, miễn em vui là được.
- Người đâu, thanh toán.
Bùi Minh là đại thiếu gia của Bùi gia, gia tộc có nền kinh tế xếp hạng thứ ba trong sự ảnh hưởng của nước D sau Mặc gia và Quân gia.
Bùi Minh nổi tiếng là một tay sát gái, chỉ biết ăn chơi ở quán bar và quậy phá.
Nhưng vì gia tộc có tiếng và khá đẹp trai nên vẫn có rất nhiều người tiếp cận anh ta vì mong được làm Bùi thiếu phu nhân.
Nhân viên rất khó xử khi chiếc váy là hàng giới hạn chỉ còn một chiếc nhưng hai vị tiểu thư này đều muốn chọn cô không biết phải giải quyết thế nào cho đúng đắn.
- Xin lỗi, nhưng thưa cô chiếc váy đã được vị tiểu thư này chọn trước.
Nghe cô nhân viên nói vậy, Hàn Tuyết Sương mới chú ý đến cô, vừa nhìn thấy cô Hàn Tuyết Sương đã buông lời mỉa mai
- Ây da, không phải là Hàn đại tiểu thư ngốc nghếch đây sao? Có vẻ dạo này cô sống khá tốt nhỉ? Bây giờ đã biết đi mua sắm rồi à? Không còn mặt những bộ đồ mà Hàn Tuyết Diễm tôi bỏ đi nữa sao?
- Tôi sống ra sao thì không phiền đến Hàn nhị tiểu thư và Hàn gia phải quan tâm.
- Ôi, nay đã biết xù lông lên rồi à.
Tôi nói cho cô biết với trình độ thấp kém và mức sống thấp kém của cô thì không thể mua nổi chiếc váy giới hạn này đâu, biết điều thì bỏ cuộc đi.
- Xem ra Hàn nhị tiểu thư hiểu rõ tôi thật, nhưng thật tiếc là tôi dư sức để có thể mua nó mà không cần dùng đến chiêu trò dụ dỗ đàn ông như Hàn nhị tiểu thư đây…
- Cô…sao cô dám…
Hàn Tuyết Sương tức giận đưa tay tát vào mặt cô, cô không phòng bị nên chỉ biết nhắm mắt chịu đựng… Nhưng rồi 1 giây 2 giây 3 giây… cô vẫn chưa cảm nhận thấy sự đau đớn nên từ từ mở mắt ra.
Cô thấy Mặc Hoài Phong đã nắm chặt cổ tay của Hàn Tuyết Sương
- Có vẻ Hàn gia không muốn sống sót trên thương trường nữa rồi.
Anh nói với giọng lạnh lùng và hàn khí xung quanh bộc phát mạnh mẽ.
Làm cô đứng kế bên cũng đã phát run.
Anh chỉ đi nghe điện thoại một chút cô đã gặp rắc rối rồi, chứng kiến những hành động và lời nói của Hàn Tuyết Sương làm anh giận dữ đến phát điên.
Anh hất tay Hàn Tuyết Sương làm cô ngã xuống sàn và tỏ vẻ đau đớn, Bùi Minh thấy vậy lập tức đi tới đỡ cô dậy.
- Mày là ai mà dám đụng đến người phụ nữ của tao? Mày có tin tao sẽ khiến mày sống không nổi ở cái nước D này không?
Mặc Hoài Phong không nói gì, chỉ nhận khăn tay mà thư kí Phong đưa rồi lau tay kĩ càng sau đó vứt vào sọt rác kế bên.
Đưa cho thư ký Phong một tấm thẻ đen quyền lực.
- Thanh toán hết những bộ váy mà Mặc thiếu phu nhân đã chọn và những mẫu giới hạn theo size của Mặc thiếu phu nhân rồi đem về biệt thự cho tôi.
Nói rồi anh nắm chặt cổ tay của Hàn Tuyết Diễm rồi bước đi, nhưng không quên bỏ lại một câu nói cho Bùi Minh.
- Có lẽ Mặc Hoài Phong tôi phải nhắc nhở Bùi tổng dạy dỗ lại Bùi thiếu gia rồi.
Hàn khí xung quanh anh làm mọi người phải tránh xa ra, nhường đường cho anh và cô bước đi.
Còn Bùi Minh nghe những lời anh nói thì cực kỳ giận dữ nhưng vẫn cố nén xuống dìu Hàn Tuyết Sương đi bệnh viện kiểm tra..