Sau khi quay về bang, anh trở về phòng mình nghỉ ngơi, chợt nhớ đến cô.
Không biết cô đã ăn tối chưa, đã về nhà chính hay còn ở biệt thự Ánh Dương.
Chẳng biết từ lúc nào, mọi suy nghĩ nhớ nhung về cô đã hiện lên trong đầu anh, anh luôn đặt ra nghi vấn “liệu anh có rung động với cô hay đó chỉ là một sự mới mẻ? Nếu anh thật sự yêu cô thì liệu cô có yêu một người lãnh khốc vô tình như anh không?”
Đột nhiên anh nhớ đến tập hồ sơ mà thư kí Phong đã đưa cho anh, anh tìm trong đống tài liệu của mình thì thấy nó hiện lên.
Chăm chú nhìn xem từng con chữ bên trong, anh càng đọc càng tức giận.
“ Hàn Tuyết Diễm sinh ngày 25/12/**** là đại tiểu thư Hàn gia nhưng Hàn gia lại không công nhận, khi sinh cô ra vài ngày thì mẹ cô vì xuất huyết mà mất, Hàn Sâm chẳng quan tâm đến cô, chỉ yêu thương Hàn Tuyết Sương.
Mẹ kế và Hàn Tuyết Sương ngày nào cũng dằn vặt cô, đánh đập cô, có lần cô bị đánh rồi quăng vào phòng tối xém mất mạng.
Họ gieo rắc vào đầu cô nói vết son trái tim trên tay cô đã “khắc” chết mẹ cô làm cô đau khổ và tự vằng vặc mình, có lần cô tự tử vì nghĩ mình không đáng sống may mắn là có người làm ngăn cản lại…”
Anh không nghĩ Hàn gia lại đối xử với tệ bạt với cô như vậy.
Không ngờ vị hôn thê của anh không phải là một tiểu thư đài cát mà lại là một người làm, một công cụ trút giận không hơn không kém của người khác.
Nhưng rồi anh nhớ lại, anh cũng đã từng làm cô đau và nghĩ cô cũng như những cô gái khác vì tài sản của Mặc gia mà tiếp cận anh.
Anh nghĩ cô giả vờ yếu đuối để nhận được sự thương hại cũng như tình cảm của gia đình anh.
Có lẽ…anh đã sai…
Rồi anh đọc tiếp tập hồ sơ, đến đoạn “…mọi quần áo, phụ kiện mà Hàn Tuyết Diễm dùng đều là những món mà Hàn Tuyết Sương thải xuống cho cô, cô thiết kế và may lại để phù hợp với chính mình…” anh lại trầm tư vào suy nghĩ:
- Đúng thật, hôm đó mình thấy màu vải có vẻ ko ổn do khá cũ nhưng thiết kế lại mới, không ngờ cô lại phải sống cực khổ như vậy.
Càng đọc tập tài liệu càng muốn níu kéo anh “…Hàn Tuyết Diễm thường chạy đến thánh đường những khi buồn bã và sau khi bị đánh đập tàn nhẫn, cô yêu thích hướng dương nên thường mang một hoa đến nhà thờ mỗi dịp sinh nhật của mình…” đọc đến đây anh cảm giác như giấc mơ thường gặp của anh lại quay về, anh chợt nghĩ ngợi: “ Liệu Hàn Tuyết Diễm có phải là cô bé thiên thần đó không? Liệu cô có phải là người anh tìm kiếm bấy lâu không? Liệu đó có phải là một sự trùng hợp bình thường hay không? Cô gái hay đến nhà thờ và mặc chiếc áo có hình hoa hướng dương?”
- Phải rồi, vết son trái tim, hoa hướng dương, thánh đường và cả những đòn roi mà cô đã kể trong đêm mưa ấy… Cô ấy thật sự là Tuyết Diễm… Tuyết Diễm, tôi đã tìm thấy em rồi, yên tâm mọi đau khổ em phải chịu đựng tôi sẽ trả lại giúp e gấp trăm, gấp ngàn lần.
Những người gây ra đau khổ cho em tôi sẽ cho họ biết thế nào là sống không bằng chết.
Nói rồi anh cất tập tài liệu vào trong, anh bắt đầu suy nghĩ về cách nắm lấy trái tim của cô, anh sẽ khiến cô từ từ yêu anh, từ từ chấp nhận anh.
Nhưng rồi anh cảm thấy rất sợ hãi, sợ cô không thích anh, sợ cô lại một lần nữa rời ra anh…
Tự nhiên anh muốn kết thúc mọi chuyện thật sớm để về bên cô, anh nhớ cô, nhớ cô da diết nhớ đến đau lòng.
Anh tự hỏi tại sao anh không chấp nhận hôn ước sớm hơn để cô tránh xa căn nhà đó, tránh xa những nguy hiểm và những tổn thương…
Anh mở điện thoại gọi cho thư ký Phong, cách vài giây bên kia đã trả lời.
- Tôi nghe đây lão đại của tôi.
- Ngày mốt cậu đặt vé máy bay về nước cho tôi, xong việc tôi sẽ về liền nên nếu không đặt được vé thì chuyển phi cơ riêng của tôi đến.
- Được tôi sẽ đặt cho cậu, nhưng…có chuyện gì mà cậu về gấp thế? công ty vẫn ổn không có vấn đề gì hết, tôi lo được mà.
- Ngày mốt là sinh nhật của Tuyết…à không Mặc thiếu phu nhân, thân làm chồng trên danh nghĩa tôi buộc phải về.
- …
Có lừa người không vậy, sinh nhật của Mặc chủ tịch cha anh, anh còn chần chừ không muốn về.
Giờ lại về vì sinh nhật của người anh xem như không quen không biết..