Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 89: Thử dò xét (hai)




Edit: Thích Cháo Trắng

Mà Thiển Thiển lại chính là con thỏ không có phòng bị.

Thấy đèn đường chuyển sang màu xanh lá cây, cô quay sang nói với ông lão: "Ông ơi, đèn đường chuyển rồi, chúng ta đi thôi."

Ông lão giống như là không nghe thấy, dừng lại bảy tám giây mới cất bước, tập tễnh đi về phía trước, nhìn thật đúng là rất có dáng vẻ. Vậy mới nói kỹ thuật diễn của Lục Diệp xuất sắc, không phải là không có nguyên nhân, đều là do di truyền thật tốt nha!

Thiển Thiển chiều theo bước chân của lão gia tử, con phố chỉ rộng có hơn ba thước, cứ thế đi trọn vẹn hết một phút đồng hồ, mới sang được phía đối diện.

Buông cánh tay ông lão ra, Thiển Thiển nói: "Ông ơi, đã đến đường cái đối diện rồi. Cháu còn có chút việc, đi trước đây ạ, một mình ông thì đi chậm một chút nhé, nếu vẫn còn phải băng qua đường, thì hãy tìm người đỡ ông qua, một mình ông đi không an toàn ạ."

Nhưng ngàn vạn đừng lại chào cũng không chào một tiếng đã đột nhiên bắt lấy tay của người khác nữa, giữa ngày hè cũng sẽ bị giật mình hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Những lời này Thiển Thiển cũng chỉ dám nói thầm trong lòng một lần.

Cô nói xong, đang muốn chạy sang đường cái bên kia, kết quả bước còn chưa bước, tay lại bị bắt được.

Thiển Thiển sững sờ, quay đầu lại —— vẫn là ông lão kia.

Thiển Thiển có chút mờ mịt —— đường cũng đã sang rồi, ông lão này còn túm lấy cô làm gì, chẳng lẽ...... là muốn cô đưa ông đến chỗ ông muốn đi?

Đang lúc Thiển Thiển suy tư, ông lão lại hàm hàm hồ hồ lên tiếng: "Cô gái trẻ, làm phiền cô, dẫn tôi sang bên kia đường đi."

Thiển Thiển: "......"

==! Thế nào mà vừa mới sang đây, lại đã muốn quay lại rồi?

Thiển Thiển chỉ mới ngây ngẩn ba giây, rõ ràng biểu hiện của cô còn chậm lụt hơn, ông lão liền nhạy bén phát hiện ra cô chần chờ, ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc nhìn cô, nói: "Thế nào, không vui sao?"

Thiển Thiển bị ông trừng một cái giật mình, vội nói: "Không có không có, chỉ là ông xem, đèn lại chuyển sang màu đỏ rồi, chúng ta phải chờ đèn chuyển sang xanh mới có thể qua đường ạ."

Lúc này ông lão mới hài lòng cúi đầu.

Đỡ ông lão băng qua đường thêm lần nữa, Thiển Thiển đột nhiên cảm thấy, mới vừa rồi hình như có chỗ nào không đúng ——nhìn ông lão như bảy tám chục tuổi này, có thể có ánh mắt trong suốt sắc bén như vậy sao?

Lại đỡ ông lão sang đến con đường đối diện, Thiển Thiển nói mà kèm theo mấy phần cẩn thận: "Ông ơi, chúng ta lại sang tới bên này đường rồi, ông xem, cháu có thể đi được chưa ạ?"

Trả lời cô là sự trầm mặc trong dự liệu.

Một lát sau, ông lão chậm rãi nói: "Cô gái trẻ, tôi muốn đi sang bên kia đường, cháu có thể dẫn tôi sang không?"

Thiển Thiển: "......"

Nghe nói con người già đi sẽ dễ dàng trở nên đãng trí ngốc nghếch, không phải là ông lão này sẽ......

Nhưng trong số những triệu chứng ngốc nghếch ở người già, có cả triệu chứng yêu thích đi qua đi lại hai bên đường nữa sao?

Giờ thì hay rồi, ngây thơ cụ gặp già nua ngốc nghếch, rốt cuộc ai ngốc hơn ai đây?

Trong lúc Thiển Thiển oán thầm, lại đỡ ông lão sang đường lần nữa.

......

Hai người cứ như vậy đi qua đi lại bên này bên kia đường không dưới mười lần, một màn này thu hút đủ ánh mắt của chủ quán và nhân viên làm việc tại các cửa hàng hai bên phố, ai cũng mang vẻ mặt quái dị nhìn tổ hợp kỳ quái trước mặt này.

Rốt cuộc, ông lão cũng không cần phải đưa sang đường nữa, bởi vì ông đã đặt mông ngồi ở trên lối đi bộ, che ngực "Ai ôi, ai ôi" kêu đau.

Lần này, Thiển Thiển bị sợ đến cả khuôn mặt trắng bệch, ngay cả việc lo lắng còn có thể đưa tài liệu đến tay anh trai đúng hạn hay không cũng tan thành mây khói —— ông cụ tuổi lớn như vậy, ban ngày lại nóng như thế, còn đi qua đi lại cả chục lần, sẽ không phải là mệt mỏi sinh bệnh đấy chứ? Này này chuyện này...... Ngộ nhỡ thật sự mệt mỏi đến mức đổ bệnh, người… người… người nhà của ông có đến tìm cô liều mạng hay không? Đến lúc đó cô nói là ông lão muốn mình đưa qua đường cả chục lần, người nhà của ông có tin hay không?

Cô vội ngồi xổm xuống, khoác cánh tay ông lão muốn kéo ông đứng lên, trong miệng càng không ngừng hỏi "Ông ơi, ông ơi, ông khó chịu chỗ nào à? Ông nói với cháu có được hay không? Cháu... cháu... cháu... cháu đưa ông đi bệnh viện nhé?"

Tâm tình của cô hết sức bối rối, cũng không hề lo lắng hoài nghi ——cánh tay của một ông cụ, sao có thể rắn chắc như thế này.

**

Thấy đã dọa Thiển Thiển sợ đến mức nước mắt cũng rơi rồi, ba Lục cũng không dám làm quá mức nữa —— khó khăn lắm quan hệ giữa ông và Lục Diệp mới hòa hoãn đi một ít, nếu để cho Lục Diệp biết ông khiến cho Nhạc Thiển Thiển sợ quá khóc lên, đoán chừng Lục Diệp lại tức giận với ông nữa.

Ông đứng dậy theo lực kéo của Thiển Thiển, vẫn tiếp tục... "Ai ôi, ai ôi" kêu đau.

Thiển Thiển thấy thế, nói: "Ông ơi, ở gần đây có một bệnh viện danh tiếng không tệ, cháu... cháu... cháu đưa đưa ông đến đó được không?"

Ba Lục không còn hơi sức khoát khoát tay, nói: "Tôi không đi đến mấy cái loại bệnh viện loạn thất bát tao đó, tôi không đi."

Thiển Thiển càng nóng nảy hơn, hỏi "Không đi bệnh viện, vậy, vậy phải làm thế nào?"

Ba Lục làm bộ thở hổn hển hai cái mệt nhọc, nói: "Đi, đi đến bệnh viện tôi thường đi......"

Lúc này Thiển Thiển làm sao mà nói ra chữ "Không" được? Chỉ cần ông chịu đi bệnh viện đã coi như cám ơn trời đất rồi, liền vững vàng đỡ ông, nói: "Được được được, ông thường đi bệnh viện nào? Muốn bắt xe ạ?"

"Không, không cần thuê xe," ba Lục nói, "Ở quanh chỗ này thôi, cháu đỡ tôi đi là được, tôi chỉ đường. Đi bộ gần mười phút là đến."

"Được ạ."

Nói là ở quanh chỗ này, nhưng Thiển Thiển đỡ ông lão đi gần nửa giờ, vẫn còn không đến được nơi đó, Thiển Thiển nghi hoặc quan sát bốn phía —— đã nói là đi bộ gần mười phút là đến mà? Nếu không phải vì dọc theo đường đi thủy chung có không ít người đi đường, cô cũng hoài nghi ông lão này có phải là do nhóm buôn người phái ra nhắm vào cô hay không...... Không đúng, hay là kẻ giết người rồi.

Quan trọng nhất là...... Bây giờ đã sắp mười giờ rưỡi rồi, tiết học thứ ba là mười giờ năm mươi phút bắt đầu học, nói cách khác cô chỉ còn lại hai mươi phút nữa thôi.

Nhưng cô lại không thể bỏ mặc ông lão này được...... Thiển Thiển nhìn ông lão vừa đi vừa thở mạnh, im lặng thở dài một cái, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng tìm được bệnh viện "Ở quanh chỗ này thôi" trong truyền thuyết, như vậy, cô có thể giao ông lão cho các chị y tá chăm sóc một chút, mình nhanh chóng đưa tài liệu đến cho anh trai.

Lại qua ba bốn phút nữa, cuối cùng ông lão cũng ngừng lại, thở hổn hển mấy cái rồi nói ra: "Đây, chính là chỗ này."

"Đã tới chưa ạ?" Thiển Thiển phục hồi tinh thần, theo bản năng hỏi một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, cả người cũng cứng đơ luôn ——

Đây chẳng phải là bệnh viện mà cô nói là "Danh tiếng không tệ" kia sao?

Không không không, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là..... Rõ ràng từ chỗ bọn họ xuất phát, đi đến bệnh viện này chỉ cần không đến mười phút đồng hồ, thế nhưng bọn họ lại đi đến xấp xỉ tận nửa giờ đồng hồ!!

Biết mình bị người ta dẫn đi lòng vòng như này, từ trong ra ngoài Thiển Thiển đều cảm thấy không tốt chút nào, nhưng cô lại không thể trách cứ người dẫn đường, ông đã lớn tuổi như vậy, trí nhớ không tốt, nói không chừng bình thường ông cũng đi đến bệnh viện theo cách này, cho nên chỉ nhớ rõ con đường này. Hay là trách cô, sớm biết vậy lúc nãy bắt đầu nên nói luôn tên của bệnh viện này thì tốt rồi, chứ không phải nói cái gì mà bệnh viện "Danh tiếng không tệ"......

Đợi chút, mặc dù cô thường xuyên đến bệnh viện này khám bệnh, nhưng tên của bệnh viện này gọi là gì...... Hình như cô thật sự cũng không biết nữa. Σ(°△°|||)︴

[Xin lỗi, người dịch chen ngang. Tôi đến ạ cô ngốc thật:v]

**

Giúp ông lão lấy số, lại giúp ông chiếm một chỗ để cho ông ngồi đợi tới lượt khám bệnh, Thiển Thiển mới thấp thỏm dò hỏi: "Ông ơi, ông thấy đấy, cháu còn có một chút việc gấp, cháu muốn đưa tài liệu học tập tới trường học cho anh trai...... Cho nên cháu có thể gọi chị y tá tới chăm sóc ông tạm thời được không? Có điều ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ trở lại, đưa tài liệu xong cháu sẽ trở lại."

"...... Cháu phải đi?" Vốn đang ngồi nghỉ xả hơi, ông lão dừng một chút, chợt trở nên trung khí mười phần* giọng nói nghe gần như người bình thường, ông nhướn mày, nét mặt tỏ ra rất tức giận, "Cháu nói cháu sẽ quay trở lại thì tôi lập tức tin tưởng cháu sao, ngộ nhỡ cháu gạt tôi, nhân cơ hội này len lén chạy đi thì tôi làm thế nào?"

(*) Trung khí mười phần: Trung khí (Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể). Trung khí mười phần ý chỉ khí lực đầy đủ khỏe mạnh.

"Cháu bảo đảm...... Ah?" Thấy được vật gì đó kỳ lạ, lời giải thích của Thiển Thiển chợt im bặt, cô kề sát gần mặt ba Lục, quan sát cẩn thận trong chốc lát, do dự nói, "Ông ơi, tại sao nếp nhăn của ông lại......"

"Rơi xuống đến nơi rồi" mấy chữ còn chưa nói ra miệng, ba Lục liền phản xạ có điều kiện giơ tay lên che mặt, nơi lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại của nếp nhăn giả, ba Lục thầm mắng trong lòng: “Phi! Đúng là hàng chất lượng kém, mới dán một lúc như vậy sao lại rơi xuống rồi? Chẳng lẽ là mới vừa rồi diễn kịch đã diễn quá nhập tâm, không cẩn thận kéo rơi xuống một chút mà không phát hiện ra?

Thấy ông che mặt, ánh mắt nghi hoặc của Thiển Thiển lại di chuyển lên trên một chút, nói: "Ông ơi, lông mày của ông......"

"Bị lệch" hai chữ này còn chưa nói ra miệng, ba Lục đã dùng một cái tay khác che lên lông mày, ngón tay lặng lẽ chà xát trên lông mày, ngứa ngứa khiến cho mí mắt giật giật —— sờ tới lông mày giả, không có cảm giác, vậy nên...... Lông mày cũng lòi rồi hả?!

Thiển Thiển thấy được càng cảm thấy hoang mang —— hình như phía dưới lông mày màu trắng kia, cô còn loáng thoáng nhìn thấy một chút lông màu đen.

Ba Lục bị Thiển Thiển nhìn chăm chú đến độ có chút sầu não, ông phất phất tay ra ngoài giống như xua một con ruồi: "Đi đi đi đi! Nhìn cái gì nữa! Cháu mau đi đi đi đi! Đi nhanh lên!"

"Nhưng mà, nhưng mà......" Thiển Thiển nháy mắt nói.

"Nhưng mà cái gì mà nhưng mà, không phải là cháu muốn đi đưa tài liệu cho anh trai cháu sao? Nhanh đi nhanh đi!" Ba Lục hung dữ nói, "Không đi nhanh tôi báo cảnh sát đấy!"

Bộ dáng này của ông, hiển nhiên là không có cách nào để tiếp tục khai thông nữa, Thiển Thiển bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài.

Đi tới khúc quanh của hành lang, Thiển Thiển chợt nhanh trí, núp ở phía sau vách tường, len lén nhìn về chỗ ông cụ ngồi, thấy ông vẫn còn nhìn sang bên này, vội rụt đầu về.

Một lát sau, Thiển Thiển lại thò đầu ra nhìn, thế nhưng đã không còn thấy bóng dáng ông nữa, chỗ ông vừa ngồi, hiện giờ đang có một ông bố ngồi đó ôm đứa bé.

Thiển Thiển chưa từ bỏ ý định lại tìm tòi mấy lượt trong đám người, xác định không nhìn thấy ông, mới mơ mơ hồ hồ đi ra khỏi bệnh viện.