Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 84: Mưa to (bốn)




Nửa giờ sau, cuối cùng Thiển Thiển cũng mua được bánh trứng, cô vội vã lấy ra một cái đưa đến bên miệng cắn một miếng, vẻ mặt thỏa mãn của cô làm Lục Diệp không khỏi bật cười, nhưng lại không chú ý đến mưa phùn ở trên trời.

Chờ đến lúc cậu phát hiện ra, mưa phùn kéo dài đã biến thành mưa to rồi, trong nháy mắt quần áo trên người cậu liền ướt đẫm.

Tình trạng của Thiển Thiển cũng không thua gì cậu, cô phí công dùng hộp bánh che mưa trên đỉnh đầu, chạy ra chuẩn bị bắt xe. Nhưng trời mưa như thế này, không thể nói gọi taxi là có thể gọi được.

Đang ở trong nhìn Thiển Thiển đợi xe trong vòng hai ba phút, Lục Diệp vừa chú ý trạng thái của cô, vừa chú ý xem xung quanh có chỗ nào bán dù hay không, hiện giờ các cửa hàng đều thông minh rồi, cửa hàng bán quần áo cũng vậy, cửa hàng bán thức uống cũng vậy, đều trang bị ở trong cửa hàng một vài cái dù, đợi đến lúc mưa sẽ mang ra bán.

Không tốn nhiều hơi sức, Lục Diệp liền thấy được một cửa hàng có vẻ như có bán dù, cậu chần chừ nhìn Thiển Thiển, cô vẫn còn đứng ở ngã tư nhìn xung quanh. Lợi dụng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa hàng đó, nước mưa rơi trên mặt cũng không quan tâm, liền vội vàng nói: "Tôi muốn mua một cái dù."

Chủ cửa hàng nhìn về phía hàng dù ngoài trước chép miệng ý bảo Lục Diệp chọn một cái.

Lục Diệp tùy tiện cầm lấy một cái dù để thử sức nặng, sau đó lại nhăn mày, quá nhẹ rồi. Hiện tại những nhà phát triển đều chú trọng vào cái đẹp của dù, tính thực dụng lại kém đi rất nhiều. Vào lúc gió to như thế này, đưa cho cậu một cái dù như thế này cậu cũng lười phải giữ vững nó, không nói đến là che được bao nhiêu nước mưa, không bị gió thổi bay, thì cậu cũng xem như chất lượng lắm rồi.

Lục Diệp nhíu mày hỏi: "Có cái nào lớn một chút, chắc một chút hay không?"

"Đều ở đây cả rồi." Chủ cửa hàng quơ tay, tỏ vẻ không có.

Lục Diệp nóng nảy lật tìm một đống dù ở đây lần nữa.

Tìm vài cái mà vẫn không được cái nào hợp ý, lại quan tâm xem Thiển Thiển đi đâu rồi, Lục Diệp đang chuẩn bị tùy tiện lấy một cái rồi chạy lấy người, chủ cửa hàng bỗng nhiên "A" một tiếng, hưng phấn nói: "Tôi nhớ ra rồi, trong kho hàng còn có mấy cái ô kiểu cũ màu đen, bởi vì không đẹp nên vẫn không bán được, tôi liền nhét chúng trong kho rồi. Tôi đi tìm giúp cậu."

"Vậy làm phiền dì nhanh một chút." Lục Diệp nói xong, lại nhìn thoáng qua ngã tư.

Lại qua mấy phút, chủ cửa hàng mới cầm một cái dù màu đen đi ra, vừa phủi phủi vừa nói: "Để quá lâu, cũng đóng bụi rồi, vừa rồi tôi mới thử, vẫn còn có thể dùng được, cậu có muốn........."

Năm chữ "kiểm tra lại một chút" còn chưa kịp nói ra, cây dù đã bị Lục Diệp lấy đi rồi, ở lại chỉ có tờ tiền đỏ thẫm có hình Mao gia gia mà thôi.

Lục Diệp cũng không chờ chủ cửa hàng đưa tiền thừa lại liền chạy đến ngã tư, sau đó cậu trở nên choáng vàng, Thiển Thiển đi đâu rồi? Lúc trả tiền cậu vẫn còn thấy Thiển Thiển ở đây cơ mà, bây giờ chạy đi đâu rồi?

Đã không còn tung tích của Thiển Thiển đâu cả, Lục Diệp chỉ dựa vào suy đoán của mình để tìm đến vị trí của Thiển Thiển.

Nơi này miễn cưỡng thì cũng có thể xem là gần trung tâm thành phố, đi xuống dưới, là đường phía nam, Thiển Thiển phải về nhà của ông bà ngoại, cho nên không thể đi về phía nam được. Đi về phía trước, là con đường phía đông, Thiển Thiển cũng không có khả năng đi qua bên kia được. Lui về phía sau, chính là con đường dành cho người đi bộ đan chéo nhau, Thiển Thiển hơi ngốc ngếch, cô có thể thuận lợi đi đến KFC đều là do lời dặn dò của tài xế taxi.....Đừng hỏi vì sao cậu biết được, bởi vì lúc Thiển Thiển hỏi đường thì cậu đang đứng một bên nhìn.

Nếu Thiển Thiển về nhà của ông bà ngoại, cũng chỉ có khả năng là đi về phía trên rồi. Cũng chính là con đường mà bọn họ ngồi xe đến đây.

Lúc này Lục Diệp mới nhớ ra là cách đó không xa có một bùng binh ở giữa có trồng hoa, mà gần đây cũng có quảng trường của một người phụ nữ nhận thầu có thể vào trú mưa được, đối diện vườn hoa có một cửa hàng bán quần áo lớn, có thể vào trú mưa. Lục Diệp biết trí nhớ của Thiển Thiển cũng không tệ lắm, cho nên nếu khi cô ngồi trên xe có nhìn ra phía ngoài đường, hẳn là cô sẽ thấy được cửa hàng này.

Lục Diệp chạy lên trên, tốc độ của cậu luôn luôn nhanh chóng, cũng không lâu sau, Lục Diệp liền nhìn thấy bóng dáng của Thiển Thiển.

Cô đứng bên cạnh bùng binh, cũng không biết là đang nhìn cái gì, sau một lúc lâu vẫn không có di chuyển.

Lục Diệp nhìn thấy vậy thì liền nổi giận, mưa lớn như vậy, cô còn ngốc nghếch đứng ở đó dầm mưa, cũng đâu phải cơ thể được làm bằng sắt đâu, tại sao lại không biết yêu quý chính mình như vậy chứ?

Cậu cố gắng đi nhanh qua đường, chạy đến phía sau của Thiển Thiển, giúp cô che mưa.

***

Không nghe được tiếng nước mưa rơi "lộp bộp" trên hộp bánh nữa, Thiển Thiển sững sờ một chút, quay lại nhìn.

Cái người che dù kia thật quen thuộc, một thân mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, sau khi bị nước mưa thấm ướt thì dán chặt vào người, tóc đen thỉnh thoảng nhỏ xuống vài giọt nước, hai mắt tối đen lộ ra vẻ lo lắng, khuôn mặt anh tuấn chưa từng nở nụ cười dịu dàng.

Thiển Thiển trợn to mắt nhìn cậu, há miệng thở dốc, lời nói còn chưa thốt ra, đã bị người nọ đoạt trước.

Cậu nhíu mày nhìn từng chòm tóc dán vào trên mặt của Thiển Thiển, có phần hấp tấp nói: "Mưa lớn như thế, cậu không biết tìm chỗ trú mưa, còn đứng ở dưới mưa sững sờ làm cái gì vậy?"

Nghe được giọng nói của cậu, Thiển Thiển mới xác định được rằng mình không bị ảo giác.

Thiển Thiển trừng mắt nhìn, phủi giọt nước còn đọng lại trên lông mi, hoảng sợ nhưng vui mừng nói: "Lớp trưởng hả? Sao cậu lại ở đây vậy?"

Mưa vào mùa hè thường rất to kèm theo gió lớn. Thiển Thiển dầm mưa lâu như vậy, cũng bị gió thổi lâu như vậy, sắc mặt lúc này có chút trắng bệch, đôi môi xưa nay luôn hồng hào cũng không còn chút máu.

Lục Diệp nhìn thấy vậy thì trong lòng vô cớ xuất hiện cơn tức giận, cậu tự tay túm lấy tay của Thiển Thiển đi qua bên cạnh. Cảm giác lạnh làm cho lông mày của cậu càng nhíu chặt hơn.

"Đợi chút đã!" Thiển Thiển bị cậu kéo lảo đảo hai bước mới đứng vững lại được, vội vàng kéo cậu, nói: "Nơi này còn có mấy chú mèo nhỏ."

"Mèo hả?" Lục Diệp dừng lại một chút, mới nhìn thấy mấy con mèo nhỏ từ tay của Thiển Thiển chỉ, "Vừa rồi cậu đang nhìn cái này sao?"

"Ừ." Thiển Thiển gật đầu, lại hướng ánh mắt cầu xin về phía Lục Diệp nói: "Lớp trưởng, chúng ta mang bọn chúng đi có được không? Mưa lớn như vậy, chúng nó ở lại đây sẽ bị ướt mưa đến chết đấy."

Một câu "Chúng ta" đơn giản đã thành công lấy lòng Lục Diệp, cơn giận vô cớ trong lòng cậu nhất thời biến mất hơn phân nửa, đưa dù cho Thiển Thiển, nói: "Đến đây, cầm dù giúp mình."

Thiển Thiển nghe lời nhận lấy cây dù, Lục Diệp cúi người, tiếp theo là ôm hộp giấy cùng mấy con mèo con lên. Thiển Thiển tận lực giúp cậu che mưa, bộ dạng của cậu rất cao, Thiển Thiển cố hết sức đưa tay dài ra hết mức, cây dù mới không đụng đến đỉnh đầu của Lục Diệp, mặc dù như thế, cây dù thỉnh thoảng vẫn gõ lên đầu của Lục Diệp một cái.

Đi chưa được hai bước, Lục Diệp liền dừng lại. Trong lòng Thiển Thiển cả kinh, nghĩ rằng cậu nghĩ mình cố ý đánh cậu, tức giận không chịu đi tiếp, vội kiễng chân, giơ dù cao lên một chút nữa.

Nhưng nguyên nhân mà Lục Diệp ngừng lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của Thiển Thiển.

Trời mưa lớn như vậy, che dù cũng không có tác dụng gì cho lắm, nói chi là hiện tại hai người cũng đã ướt hết rồi. Bung dù chỉ là an ủi tâm lý bản thân mà thôi. Cũng vì chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn, mà Thiển Thiển lại một lòng giúp cậu che mưa, đi cà nhắc lại còn phải giơ tay cao lên, rõ ràng có thể miễn cưỡng che khuất mặt của hai người, để cho cô chống đỡ trên đỉnh đầu của cậu rồi, nhưng chính mình lại không che khuất được mình nữa rồi.

Lông mày của Lục Diệp càng nhíu chặt hơn, cậu nghiêng người sang, đưa hộp giấy đến trước mặt của Thiển Thiển, nói: "Thiển Thiển, cậu cầm cái này trước."

Thiển Thiển ngẩng người, "A" một tiếng, kẹp chuôi của cái dù kẹp giữa cằm và bả vai, sau đó thật cẩn thận nhận lấy hộp giấy.

Trong quá trình Thiển Thiển nhận lấy hộp giấy thì Lục Diệp cũng nhận lấy bịt đồ ăn vặt và hộp bánh trứng, sau đó lại lấy cái dù, che trên đỉnh đầu của Thiển Thiển, nói: "Đi thôi."

"Oh." Thiển Thiển gật đầu.

Bước chân của Thiển Thiển tương đối nhỏ, tốc độ cũng chậm, dù là cô có đi nhanh hơn, nhưng đối với Lục Diệp vẫn còn chậm một chút. Khóe miệng của cậu xuất hiện đường cong, rất phối hợp với bước chân của cô, che dù hướng về phía bên cô nhiều một chút.

Đi ra ngoài vài bước, Thiển Thiển mới kịp phản ứng là dường như hướng đi không đúng cho lắm, cô vừa cố gắng đi theo Lục Diệp vừa hỏi: "Này, lớp trưởng, hình như là hướng đi không đúng cho lắm nha, không phải là chúng ta phải đi cửa hàng bán quần áo để trú mưa hay sao?"

"Đều ướt cả rồi còn trú cái gì chứ." Lục Diệp đáp, "Mình đưa cậu đi một nơi."

Hiện tại hai người bọn họ đều ướt sũng hết rồi, việc cấp bách là phải tìm một chỗ tắm nước ấm trước, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, uống một chút nước. Nhưng mà bắt xe từ nhà ông bà ngoại của Thiển Thiển đến đây phải mất 20 phút, nếu đi như vậy.....Đoán chừng đi đến đó thì Thiển Thiển đã phát sốt mất rồi.

Vậy cũng chỉ có..........Đưa Thiển Thiển đến nơi của cậu rồi. [Aiz, nói xong lời này thật là có chút ngượng ngùng mà!!!]

***

Lục Diệp ở đây học cấp hai ba năm, đối với các loại phố lớn ngõ nhỏ đều thuộc đến mức không thể nào thuộc hơn được nữa rồi, cậu thành thạo dắt Thiển Thiển đi đường tắt, nhiều lần để cho Thiển Thiển đi vào nơi có thể che mưa.

Thiển Thiển đi theo Lục Diệp chỉ có bảy tám phút, hai người liền đi đến thang máy của nhà trọ. Lục Diệp thu dù lại, trên mặt cây dù hội tụ thành dòng suối nhỏ chảy theo đường vân xuống, rơi tí tách trên mặt đất, Lục Diệp tùy ý lắc lắc cây dù, vẫy nước còn đọng lại, sau đó mới nhấn nút thang máy.

Trong thang máy gió thổi "vù vù", Thiển Thiển vừa đi vào, cả người không tự chủ được mà rùng mình, Lục Diệp thấy thế, vội đi đến đầu gió ngăn lại.

Thang máy dừng lại ở lầu 7, Lục Diệp nói một tiếng "Đến rồi", Thiển Thiển đi ra khỏi thang máy với cậu.

Mới đến một nơi xa lạ, có rất ít người có thể khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, thừa lúc Lục Diệp lấy chìa khóa ra mở cửa, Thiển Thiển nhìn xung quanh một lần, chỉ thấy được một cái cửa chống trộm, nói như vậy một lầu chỉ có một nhà hay sao?