Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 82: Mưa to (hai)




"Được, được, được." Ông ngoại đồng ý liên tục, ngồi xuống xích đu, vỗ vỗ tay của Thiển Thiển, nói: "Ông ngoại biết cháu ngoan đau lòng mà."

Thiển Thiển ngượng ngùng cười cười, cầm điều khiển lại cho ông.

Ông ngoại không chịu nhận, liên tục nói: "Cháu thích xem cái gì thì cứ xem, ông ngoại không xem cũng không có sao."

Thiển Thiển kiên trì nhét điều khiển vào tay của ông, nói: "Thật ra cháu cũng không thích xem ti vi cho lắm, cháu ngồi bên kia nghịch di động là được rồi."

Lúc này ông ngoại mới nhận điều khiển, mở chương trình ông thích nhất.

Thiển Thiển đặt túi đồ ăn vặt lên ghế sô pha, lại xách túi kem đến trước tủ lạnh, bỏ từng cây kem vào trong tủ lạnh.

Thiển Thiển cũng rất lười, ở nhà tuyệt đối là cô sẽ không làm những việc này, nhưng mà ông bà ngoại đều lớn tuổi cả rồi, nếu cô mà còn lười, không lẽ để ông bà ngoại phải phục vụ mình hay sao? Cho nên chỉ cần là việc gì cô có thể làm, cô đều tự mình làm.

***

Từ nhỏ Thiển Thiển đã được ông bà ngoại yêu thương rồi, bởi vì mẹ của cô là con gái út, cũng là con gái duy nhất của họ, có câu Hoàng đế yêu con trưởng, bách tính yêu con út, ông bà ngoại có bốn người con, lúc này có con nhiều, cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại điều hiếm thấy là con gái út. Chỉ có một đứa con gái, cho nên cũng chỉ có Nhạc Kỳ Sâm và Nhạc Thiển Thiển là cháu ngoại, cũng bởi vì thân thể của Thiển Thiển luôn không được tốt lắm, ông bà ngoại càng cưng chiều cô hơn một chút.

Những đứa trẻ đều thích ăn đồ ăn vặt, Nhạc Kỳ Sâm và Nhạc Thiển Thiển trước đây cũng không ngoại lệ, nhưng người lớn đều cảm thấy những thứ này đều không có dinh dưỡng, ăn sẽ không tốt cho cơ thể, cho nên rất ít khi mua. Chỉ có ông bà ngoại, vừa nghe nói hai anh em Nhạc Kỳ Sâm muốn đến, thì không ngừng bận rộn đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt và thức uống để sẵn, trên là hoa quả khô và thịt khô, dưới là khoai tây chiên, nước trái cây, sữa chua, nước ngọt, mùa đông thì có trà sữa nóng, mùa hè thì có kem, còn có cánh ngỗng kho do bà ngoại làm....Đầy đủ mọi thứ, cần cái gì thì có cái đó, cho nên mỗi khi muốn đến nhà của ông bà ngoại, hai anh em của Thiển Thiển đặc biệt thích thú.

Nhà của Thiển Thiển ở Thành Nam, cũng chính là nội thành mới vào lúc này, nhà ông bà ngoại ở Lão Nhai - phía bắc của thành phố. Tuy rằng không tính là xa lắm, nhưng mà anh em của Nhạc Kỳ Sâm đi học ở Thành Nam, mẹ Nhạc cũng làm việc ở Thành Nam, con cái bận học tập, người lớn bận công việc, thỉnh thoảng Thiển Thiển còn bệnh nặng tạo nên nhiều phiền phức, cho nên quanh năm suốt tháng, anh em của Thiển Thiển cũng không được gặp ông bà ngoại nhiều. Ba Nhạc và mẹ Nhạc nhiều lần muốn đón ông bà ngoại về ở chung, nhưng mà ông bà ngoại đã ở đây mấy chục năm rồi, những người sống xung quanh cũng đã thành hàng xóm rồi, đường sá xung quanh cũng đã quen thuộc, không nỡ rời đi. Thân thể của hai người cũng xem như là khỏe mạnh, ba Nhạc và mẹ Nhạc cũng không miễn cưỡng hai người chuyển về đây, chỉ là cách vài ngày, mẹ Nhạc sẽ lái xe về thăm ông bà ngoại, đưa chút hoa quả, thịt cá, đồ dùng sinh hoạt.

Nói là Thiển Thiển bỏ nhà đi đến nhà ông bà ngoại, thật ra cũng không hẳn là vậy, bởi vì trước kia lúc nghỉ đông và nghỉ hè, Nhạc Kỳ Sâm và Nhạc Thiển Thiển đều đến nhà ông bà ngoại ở một thời gian, nhưng sau này lên cấp ba, giờ học thêm ngày càng nhiều, cho nên thời gian đến nhà ông bà ngoại ngày càng ít đi. Lúc này Nhạc Kỳ Sâm học thêm, mà Thiển Thiển thì không có học thêm, Thiển Thiển sẽ đến đây trước, đợi Nhạc Kỳ Sâm học xong, sẽ đến ở vài ngày, sau đó hai người sẽ cùng nhau về nhà.

Không có anh hai cằn nhằn ở bên tai, lúc đầu Thiển Thiển còn cảm thấy không quen, sau khi thích ứng rồi, cũng cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều [Nhạc Kỳ Sâm ở Thành Nam: khóc ngất trong toilet], buổi chiều cô có thể cuộn người trên ghế sopha vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tiểu thuyết, giống như con chuột đang run rẩy, không thì cô sẽ ngủ. Nhưng mà ông bà ngoại đều cho rằng cô rất gầy, thầy cô cả ngày chỉ ăn rồi nằm cũng không nói gì, còn không ngừng khuyên cô ăn nhiều một chút, ăn xong rồi thì mua cái khác. Có ông bà ngoại nối giáo cho giặc, Thiển Thiển càng thêm vô pháp vô thiên.

Ngày đó tuy rằng ông ngoại mua về rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng cũng không thể đối phó được cái miệng ăn không ngừng của Thiển Thiển, không được mấy ngày nữa, một túi lớn đồ ăn vặt đều bị cô ăn sạch.

Sau khi tiêu diệt bịt tôm khô cuối cùng, Thiển Thiển suy nghĩ chắc đã đến lúc ra ngoài dự trữ thức ăn rồi, nhưng vừa nghĩ tới ánh mặt trời có thể đốt cháy người này, cô lại nhíu mày.

Nếu ngày mai mà còn nắng gắt như hôm nay vậy, cô tình nguyện không có đồ ăn cũng không bước ra khỏi cửa. Thiển Thiển nhìn sắc trời chiều thầm nghĩ.

Xem như là trời đẹp, ngày hôm sau, ngủ thẳng giấc đến mười hai giờ thì Thiển Thiển lật người ngồi dậy, kéo màn cửa sổ ra nhìn, vừa nhìn liền thấy một tầng mây xám xịt trên bầu trời. Vậy mà lại có một trời đầy mây hiếm thấy như thế này.

Thiển Thiển mừng rỡ. Thời tiết như thế này, làm cho cô liền có ý nghĩ lớn mật là ra ngoài ăn uống cho no nê!

Ăn cơm trưa xong, Thiển Thiển nói với ông bà ngoại là mình muốn ra ngoài một chuyến, sợ nói rằng mình muốn ra ngoài mua đồ ăn vặt thì ông ngoại nhất định đòi đưa mình đi, nên cô cố ý nói rằng mình ra ngoài đi chơi cùng bạn bè. Bà ngoại tươi cười trả lời, dặn dò cô canh thời gian về nhà ăn cơm chiều, nhìn cô thay giày ở cửa, lại nhắc nhở cô nhớ mang dù.

Thiển Thiển khéo léo trả lời "Được.", nhưng không đưa tay lấy cây dù được treo trên kệ giày, mở cửa vội vàng chạy ra ngoài, cô không thích mang theo những thứ đó, lần này cô cũng chỉ mang theo một cái túi nhỏ cùng một số vật dụng hàng ngày, trong túi để quần áo dùng để tắm rửa, miễn cưỡng có thể mang theo chìa khóa, điện thoại di động và tiền, không còn chỗ để cây dù nữa, tính cô vừa tiện tay để xuống sẽ quên liền. Cây dù hay bất kỳ vật dụng nào bình thường cô mang theo liền không có cơ hội trở về, dần dần liền không mang theo nữa.

Đường đi đến siêu thị gần nhà ông bà ngoại không xa lắm, nhưng Thiển Thiển lại có cảm giác giống như lần nghỉ đông trước là cảm giác giống như có người đang nhìn trộm mình.

Cô nắm chặt dây túi, bước đi nhanh hơn.

***

Giơ túi đồ mới được mua từ trong siêu thị lên, tâm trạng thấp thỏm của cô cũng được thả lỏng, người trong siêu thị đặc biệt nhiều, đa số đều là người trẻ tuổi, có lẽ cũng giống như cô, thừa dịp thời tiết mát mẻ liền đi mua đồ. Cô lại đi khá nhiều quầy, cho dù thật sự có người đi theo cô, cũng đã sớm bị cắt đuôi rồi......

Nhưng mà Thiển Thiển lại không biết rằng, người theo đuôi cô đã sớm luyện thành kĩ năng đặc biệt rồi, nếu như nói khoa trương hơn thì chính là, cho dù chỉ nghe hơi thở xung quanh mình, cũng có thể phân biệt được là cô đang đi hướng nào, cho nên cái gọi là "hắn sớm đã bị cắt đuôi" chỉ là ảo giác của Thiển Thiển mà thôi.

Đi ra cửa siêu thị, sắc trời càng thêm âm u, nhưng trời vẫn chưa mưa.

Cơn mưa lớn này có thể đến tối mới xuất hiện. Thiển Thiển nghĩ, bỗng nhiên bị hấp dẫn bởi tấm áp phích lớn ở cửa lớn của siêu thị.

Đó là quảng cáo loại bánh trứng mới nhất của KFC, trên áp phích tràn ngập một màu ấm áp, màu vàng nhạt của bánh trứng cùng thịt ở bên trong nhìn rất động lòng người. Thiển Thiển kiềm lòng không được nuốt nước bọt không biết đã tiết ra từ khi nào rất nhiều.

Cách đó không xa, nam sinh đang dùng một tờ báo để che mặt, thu hết tất cả bộ dạng ngây thơ này của cô vào trong mắt, cười nhẹ một tiếng.

***

Thiển Thiển thật là lười biếng, đồng thời cô cũng là một người tham ăn, chứng kiến thức ăn ngon trước mắt, thuộc tính tham ăn của cô trỗi dậy mạnh mẽ, không cần tốn nhiều sức lực liền đánh bại thuộc tính lười biếng của cô, thúc đẩy cô nhanh chóng đưa tay bắt một chiếc taxi.

Thiển Thiển mở cửa sau ra ngồi lên, vừa đóng cửa vừa nói: "Đến KFC gần đây nhất."

Nói là KFC gần đây nhất, nhưng nhìn ra hai con đường dành cho người đi bộ lâu lâu mới có một cái nhà.

Xe taxi cô ngồi vừa mới lái đi, nam sinh tay cầm tờ báo cũng bắt một chiếc taxi, cũng căn cứ vào suy đoán của chính mình, nói với tài xế: "Đi KFC gần nhất."

Người ở bên trong KFC rất nhiều, nhưng đa số đều là cha mẹ dẫn theo con nhỏ, loại cửa hàng đồ ăn nhanh này, chỉ cần là thời gian nghỉ, thường thường đều bị tổ hợp như thế này chiếm hết. Thiển Thiển xếp hàng khoảng nửa giờ, mới mua được bánh trứng mà mình luôn nghĩ đến. Cô vội vã mở hộp ra lấy một miếng đưa lên miệng, vừa đẩy cửa đi ra ngoài.

Bầu trời tháng sáu, là khuôn mặt của đứa bé. Câu ngạn ngữ này là nói về tháng sáu, chỉ là tháng sáu âm lịch, đổi lại đây chính là tháng bảy dương lịch.

Thiển Thiển từ trong KFC đi ra mới phát hiện ở ngoài mưa phùn li ti, cô quay đầu nhìn KFC đang đặc kín người, vẫn là quyết định trong lúc trời mưa thì ngồi xe taxi đi về.

.............Nhưng rõ ràng chuyện tốt đẹp này chỉ là một hi vọng xa vời mà thôi.

Mưa to mùa hè cũng không chờ người, Thiển Thiển còn chưa đi đến ngã tư đường dành cho người đi bộ, cũng cảm giác được những hạt mưa nhỏ li ti kia chợt biến thành mưa lớn rất nhiều, từ nhỏ như sợi tóc lại biến thành hạt đậu rồi biến thành như hạt thủy tinh, thậm chí càng ngày càng lớn hơn nữa. Mưa thành chuỗi như rèm che phủ đầy trước mắt, vén như thế nào cũng không được, tiếng mưa rơi trên mặt đất tạo ra tiếng ầm ầm mạnh mẽ, liên tiếp tạo ra tiếng hoảng sợ ở xung quanh, sau đó tập trung thành một chỗ, giống như con sông thoát nước đang chảy cuồn cuộn đến, từng hạt mưa liên tiếp đập vào người, làm cho người ta cảm thấy đau.

Thiển Thiển không thể không đưa hộp bánh trứng lên giả vờ che mưa, bắt đầu chạy chậm.

Trời mưa xuống, đặc biệt là loại mưa to đột ngột như thế này, xe taxi cũng không đủ đáp ứng, Thiển Thiển đợi ở ngã tư bốn năm phút cũng không bắt được xe đến hoặc là xe tiện đường, rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục chạy về phía trước, nơi có thể trú mưa được ở dọc đường đi cũng đã bị người ta đứng đầy cả rồi, dù cho dáng người của cô nhỏ nhắn, cũng không có chỗ cho cô trú mình vào đó, cô cắn chặt răng, nhớ rằng ở phía trước có một cửa hàng bán quần áo lớn, cô có thể đến đây trú mưa.

...........Giống như đụt mưa cũng vô ích, dù sao cả người cũng ướt đẫm cả rồi.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Thiển Thiển vẫn dùng hết khả năng của mình chạy thật nhanh băng qua ngã tư đường, vừa chạy đến giữa bùng binh, giống như có vài tiếng mèo kêu xuyên qua tiếng mưa rơi ầm ĩ, truyền vào tai của Thiển Thiển.

Xuất phát từ việc bản thân yêu thích động vật, Thiển Thiển vội vã dừng lại, thật mất một phen sức lực, mới tìm được nơi phát ra tiếng mèo kêu ở nơi này.