Lần đầu tiên nhìn thấy Thiển Thiển cáu kỉnh, Lục Diệp ngoài cảm giác mới lạ ra còn cảm thấy buồn cười, nhưng cậu càng không ngừng cảnh cáo mình không được cười nữa, nếu cười nữa không chừng Thiển Thiển cả đời này cũng không để ý đến cậu.
Lục Diệp vận dụng đầu óc cao siêu của mình tự hỏi trong chốc lát, cảm thấy lúc này cậu nên biến mất khỏi tầm mắt của Thiển Thiển thì hơn, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền thôi. Thiển Thiển vốn đang bực mình cậu, cậu còn không biết thức thời mà ở trước mặt cô lượn lờ như vậy, đây không phải là chọc tức cô hơn không phải sao?
Vì vậy Lục Diệp quyết định biến khỏi tầm mắt của Thiển Thiển, đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.
Lục Diệp ở bên người Thiển Thiển âm thầm thở dài, thở dài xong thì chuyển sang phiền muộn than oán, trong lúc lơ đãng thì kích thích tiếng lòng cho người khác nghe.
Thiển Thiển còn hỡn dỗi ở trong chăn thì nghe được tiếng than này, cơn tức giận trong đầu không biết từ đâu mà giảm đi phân nữa, thậm chí còn bắt đầu tự kiểm điểm mình có phải chuyện nhỏ hóa to hay không?
Phía bên này cô còn chưa suy nghĩ xong, chợt nghe bên kia Lục Diệp nói: "Xem ra đêm nay mình không được tha thứ rồi.....Aiz, mình về phòng trước đây."
Hay nhất chính là dừng lại giữa chừng, vừa thể hiện sự áy náy từ sâu trong lòng, lại vừa biểu đạt được cậu không được cô tha thứ là một tiếc nuối lớn.
Trong lòng Thiển Thiển càng áy náy hơn nữa.
Không đợi cô phản ứng gì, Lục Diệp liền tiếp tục nói: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, nhưng nhớ rằng nếu muốn đứng dậy đánh răng rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng hay khăn mặt mình đều đã để trên tủ rồi, đồ ăn vặt mình mua cũng để ở đó luôn. Đừng dùng đồ dùng của khách sạn, bẩn lắm. Mình đã kiểm tra cửa sổ và khóa lại giúp cậu rồi, nhưng trước khi ngủ cậu tốt nhất nên kiểm tra lại lần nữa, tránh bỏ sót chỗ nào đó. Trùm chăn cũng lâu rồi, trời lại nóng như vậy, cẩn thận ra mồ hôi lại bị cảm, mình đã giúp cậu mở điều hòa lên rồi."
Nói xong, Thiển Thiển cũng cảm thấy được cậu đang ngồi trên giường bỗng đứng dậy, sau đó Thiển Thiển càng cảm thấy rối rắm hơn, một mặt, cô buồn bực chuyện đêm nay Lục Diệp liên tiếp trêu đùa cô. Về mặt khác, cô lại cảm thấy nếu không phải là đêm nay cô ở lại đây để sáng sớm mai đi tìm bút máy, thì Lục Diệp cũng không có cơ hội trêu đùa cô, càng nghĩ, giống như nguyên nhân căn bản là do chính cô vậy?
Sau đó, mặc cho Thiển Thiển dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng như thế nào đi chăng nữa, Lục Diệp đều không có nói chuyện nữa, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân của cậu, âm thanh của việc khóa cửa sổ, còn có tiếng ma sát xột xoạt của quần áo của cậu.
Thiển Thiển càng nghĩ, càng cảm thấy suy nghĩ của mình rất có đạo lý, bút máy là do tự mình làm mất, không liên quan đến Lục Diệp, cho nên vốn là hôm nay Lục Diệp có thể quay lại thành phố C, nếu như nói là hôm nay không có Lục Diệp, có thể khẳng định rằng một mình cô cũng không dám ở lại một thành phố xa lạ này một đêm, cậu đã tình nguyện ở lại với cô, cô để cho cậu trêu chọc một chút, cũng không có chuyện gì to tát.....chứ? Dù sao bị trêu chọc một hai lần cũng không mất miếng thịt nào......
Âm thanh "lạch cạch" vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiển Thiển, cô trừng mắt nhìn, nghe ra đó là âm thanh của tiếng mở cửa.
Vừa rồi trong đầu của Thiển Thiển vẫn còn một mớ suy nghĩ hỗn độn bỗng chốc biến mất không còn thứ gì trong đầu, cô không mang theo chút do dự nào, liền lặng lẽ kéo một góc chăn xuống, lộ ra khóe mắt nhìn về phía cửa phòng.
***
Cho dù đang làm chuyện khác nhưng ánh mắt của Lục Diệp luôn chú ý đến hành động lén lút lộ khóe mắt ra ngoài của cô, hai tròng mắt đen nhánh hiện lên ý cười, lại nhanh chóng cuối đầu, hạ mi mắt xuống, làm ra dáng vẻ tinh thần chán nản cho Thiển Thiển nhìn, sau đó từ từ đóng cửa phòng, lúc chỉ còn lại một khe hở cuối cùng, cậu giương mắt lên nhìn vào bên trong một chút, quả nhiên Thiển Thiển đã ngồi dậy, đang ôm chăn, lo lắng nhìn về phía cửa.
Lục Diệp yên tâm khép cửa phòng lại, dừng lại một chút, khóe miệng không khống chế được mà nở một nụ cười, thầm tán thưởng trong lòng hành động của mình.
Sau đó, tâm trạng của cậu thật tốt, vừa bước về phòng vừa ngâm nga hát
***
Trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt mình, Thiển Thiển lại choáng váng, không biết là hiện tại mình nên đuổi theo hay là nên ngồi như thế này mà không đuổi theo đây, nghĩ tới nghĩ lui đến mức đau cả đầu mà vẫn chưa đưa ra kết luận hợp lý, dứt khoát tự giận mình mà nằm xuống, chỉ là lần này cô đã khống chế sức lực, không để cho bi kịch tái diễn.
Vốn là Thiển Thiển định nằm nghỉ ngơi một chút rồi suy nghĩ tiếp, nhưng không ngờ nằm một tí thì mí mắt nặng dần, cô mơ màng trở mình một cái, đã ngủ.
***
Cách vách phòng, Lục Diệp đang ngồi dựa vào tường hưởng thụ chút gió của điều hòa. Giằng co hơn nửa ngày, cậu cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là ra chút mồ hôi, vốn cảm thấy dính mồ hôi không thoải mái, mồ hôi còn thấm vào áo sơ mi. Chờ cho nhiệt độ trong phòng hạ xuống, cậu lại không cảm thấy nóng nữa, cậu mới cầm điều khiển hạ thấp nhiệt độ xuống, đứng dậy, đầu tiên là chậm rãi ung dung kiểm tra xem cửa sổ đã khóa kỹ hay chưa, sau đó cởi quần áo đi tắm.
Lấy móc từ trong tủ quần áo ra, giặc quần áo cho sạch rồi treo trước gió của điều hòa, Lục Diệp cầm đồ dùng cá nhân và khăn mặt lên, đi vào phòng tắm.
Mới đánh răng được một nửa, vòi nước tự dưng không chảy nữa, Lục Diệp vặn vòi nước qua phải qua trái nhiều lần, nước cũng không chảy ra, cậu nhíu mày phun ra một ngụm kem đánh răng, không thể không cầm cái ly đi trở về phòng, lấy nước ở máy đun nước trở về phòng tắm súc miệng sạch sẽ, tiếp tục nhìn vòi nước không chảy mà rầu rĩ.
Trên thế giới này không có gì khó chịu hơn việc thời tiết thì nóng nực, thân thể ra mồ hôi vừa bẩn vừa hôi mà không thể đi tắm được., khó chấp nhận được.
Phát bực một lát, Lục Diệp mới nhớ đến một vấn đề, rốt cuộc là chỉ có phòng của cậu không có nước, hay tất cả các phòng đều không có nước? Nếu chỉ có phòng của cậu không có nước thì tốt rồi, nếu tất cả các phòng đều không có nước, thì chắc chắn là khổ cho Thiển Thiển rồi, hôm nay đầu tóc cô rối tung, ra mồ hôi còn nhiều hơn cả cậu, điều này cậu có thể thấy được rõ ràng khi cô liên tục dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán.
Hơn nữa.......Con ngươi của Lục Diệp chậm rãi chuyển động, nếu chỉ có phòng này không có nước, vậy thì cậu có thể đi đến phòng của Thiển Thiển tắm nhờ........ ->_->
Hơn nữa, bởi vì Thiển Thiển vụng về, nên cô lễ tân cũng đã giao chìa khóa phòng cho cậu. ->_->
Thật sự là cậu chỉ đi tắm một cái mà thôi, cái gì khác cũng không nghĩ tới. [mặt nghiêm chỉnh]
A, nhưng mà áo sơ mi vừa rồi cậu đã giặc rồi mà? Không có cách nào khác, chỉ có thể để trần nửa người trên thôi. (^.^)
Lục Diệp mang theo vẻ mặt mỉm cười, bước chân phơi phới đi ra khỏi phòng.
***
Cũng không biết là vì trong lòng có chuyện buồn bực, hay vẫn chưa quen giường, Thiển Thiển ngủ không sâu giấc, giấc ngủ chập chờn, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ nghe được tiếng nước chảy ào ào. Có lẽ là phòng bên cạnh có người đi tắm. Cô mơ mơ màng màng thầm nghĩ, không nhịn được mà cau mày lại, nhấc chăn lên che kín đầu, cảm thấy nước chảy không mạnh nữa, mới giãn chân mày ra ngủ tiếp.
Vừa định đi vào giấc ngủ, Thiển Thiển cảm giác được một bên giường lún xuống, loại cảm giác này với cảm giác lúc Lục Diệp ngồi trên giường giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ lại có người nào ngồi ở mép giường của mình hay sao?
Cảm giác này làm cho Thiển Thiển đổ mồ hôi lạnh, cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Không phải lớp trưởng đã nói khóa cửa kỹ giúp mình rồi hay sao? Tại sao lại có người ngồi xuống mép giường của mình chứ?
Thiển Thiển hạ góc chăn đang che đầu mình xuống một chút, chỉ hận vừa rồi mình không làm giống như lúc nãy vì trốn sự trêu chọc của lớp trưởng mà bọc chăn khắp người như một cái kén, hạ chăn xuống rồi cô chỉ tùy tiện vén qua, chỉ che đầu lại, còn toàn bộ từ bả vai xuống dưới đều lộ ra bên ngoài.
Làm sao bây giờ đây?
Thiển Thiển trợn to hai mắt nhìn ngọn đèn vàng óng chiếu xuống qua lớp chăn, sau đó hạ tầm mắt xuống, từ khe hở trong chăn nhìn ra bên ngoài, thấy được một góc màu xanh của vải........hình như là bắp đùi???
Tim của Thiển Thiển lại lỡ một nhịp, nhưng lần này là hoảng sợ, nước mắt của cô cũng chảy xuống, cửa sổ phòng cô cũng đã khóa kỹ rồi mà, làm sao người khác lại vào được chứ?
Làm sao bây giờ đây?
Nhịp tim của Thiển Thiển đập như trống đánh, sau một lúc định thần lại, cô bắt đầu suy nghĩ cách thoát khỏi cảnh khốn đốn này, cô phải suy nghĩ cách chiếm được sự chú ý của người khác, có thể la to, hiệu quả cách âm của căn phòng này kém như vậy, chỉ cần cô vừa gọi thì người ở phòng bên cạnh có thể nghe được, đáng sợ nhất là cô vạch chăn lên thì đã bị người nọ bịt miệng lại thì phải làm sao. Vậy......Sẽ gọi điện thoại cho lớp trưởng đang ở phòng kế bên được không? Nhưng mà bộ phận giấu dưới chăn cũng chỉ có cái đầu cùng nửa bả vai thôi, hai tay hai chân và điện thoại di động đều ở bên ngoài, cô hơi động đậy cũng sẽ bị người ta phát hiện ra đúng không?
........Vậy sẽ có khả năng, người đến đây là lớp trưởng hay không?
Nghĩ đến đây, Thiển Thiển liền nhìn ra bên ngoài theo khe hở.....Cô vừa nhìn đã muốn khóc nữa rồi, cho dù là lớp trưởng có để lộ màu da ra bên ngoài, bắp đùi cũng không thể trắng như vậy?
Cho nên rốt cuộc người này vào phòng của cô bằng cách nào đây?!
Người đang lúc khẩn trương thì cơ thể sẽ tự giác căng cứng lại, mặc dù trong lòng của Thiển Thiển không ngừng tự nói là phải thả lỏng thân thể, nhưng cô vẫn cảm giác được cơ thể mình căng cứng, cánh tay lộ ra bên ngoài cũng không khống chế được mà run lẩy bẩy.
Có lẽ người nọ đã sớm phát hiện ra là cô đã tỉnh lại, chỉ là chưa có vạch trần thôi. Thiển Thiển thầm nghĩ.
Cứ giằng co như vậy khoảng hai phút, nỗi sợ hãi cũng qua rồi, cứ rụt cổ như vậy cũng không được, cô mạnh mẽ xốc chăn lên, đồng thời duỗi người lên.
Khi nhìn rõ người kia chính xác là một người đàn ông xa lạ, đúng vậy, chính là một người đàn ông xa lạ, diện mạo trong nháy mắt, Thiển Thiển chống thân mình đang mềm nhũn lên, cô trừng mắt với người đàn ông này, giọng nói mạnh mẽ: "Ông là ai?!"
Giọng nói phát run đã tố cáo cô không có tí sức lực nào.
Người đàn ông kia từ trên xuống dưới cũng chỉ mặc duy nhất một cái quần lót màu lam, trang phục thực sự làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, mang theo vẻ mặt cổ quái nhìn Thiển Thiển, nghe thấy Thiển Thiển nói chuyện, hắn cũng không trả lời, cứ nhìn chằm chằm vào Thiển Thiển.
Thiển Thiển bị hắn nhìn đến mức da đầu phát run lên, không khỏi túm chăn che thân thể mình lại, giọng nói đều mang theo vẻ nức nở: "Ông, ông muốn làm cái gì?"